Quỷ Máu

Chương 23: 23: Lũ Cướp Tội Nghiệp



“Lộc…cộc…lộc…cộc…” – Những bánh xe va đập vào đá sỏi.
Sáng nay chúng tôi dậy sớm, tôi khiêng đống đồ vật đã mua chất lên xe rồi về.
Khi lấy xe tên cảnh vệ yêu cầu nộp 5 đá 4 vì tôi không có phiếu.
Xém tí nữa là tôi rút Thương Tần ra xiên hắn rồi, nhưng đây là khu vực cổng thành, nên tôi đành phải đưa đá năng lượng cho hắn.
Đường về khá yên bình, chúng tôi đã đi được 10km.
Bây giờ chúng tôi đang sắp tiến vào khu rừng, các cô người hầu của tôi đang cầm những viên pha lê và xem chúng, không biết bên trong là hình ảnh gì mà lâu lâu các nàng lại cười lên khanh khách.
“Chà, lại về với khu rừng rồi, hy vọng là không gặp mấy con sâu.”
Con đường mòn trong rừng này thường xuyên có xe qua lại, nên lũ sâu cũng ít khi lui tới, vì nếu chúng tấn công các đoàn xe thì sẽ bị những lính đánh thuê tiêu diệt.
“Cái cây xanh xanh, thì lá cũng xanh…” – Đang hát một bài hát vớ vẩn, thì đột nhiên tim tôi thắt lại.
Một quả cầu lửa đang lơ lửng trên trời và sắp ngưng tụ xong.
Tôi đang định nhảy đi né tránh nó thì tôi chợt nhớ ra một vấn đề, sau lung tôi là bốn cô hầu, tôi ma né quả cầu lửa thì trừ Tai Hồng ra, những người còn lại sẽ chết.
“Ác Quỷ Biến Hình.”
“Áo Giáp Máu.”
Sau khi tôi sử dụng hai kỹ năng của mình thì quả cầu lửa cũng lao xuống.
Tôi nhảy lên cao lao thẳng vào quả cầu lửa.
“Bùm!” – Một vụ nổ khá lớn, sóng nhiệt lật đổ chiếc xe sâu kéo, mấy con sâu bứt dây chạy mất.
“Bịch!” – Tôi rơi xuống đất sau vụ nổ, giờ thì người tôi cháy đen, vết thương khá nặng, tôi cần ít nhất một giờ để khôi phục.
Các cô gái hoảng sợ chui ra khỏi buồng xe, mặt họ tái mét và hoang mang.


Nhưng may mắn là không ai bị thương.
“Ngài không sao chứ? Ngài Máu Xấu.” – Ước mơ hét lên khi nàng nhìn thấy tôi cháy đen.
“Tôi không sao, cô với Thanh Linh dẫn Hy Vọng và Tai Hồng trốn đi.” – Tôi nói với nàng rồi cố gắng bò dậy.
Tôi lấy ra hai viên kết tinh và một lọ máu, nhanh chóng ăn và uống chúng để tăng tốc khôi phục.
“Tai Hồng, mình đi mau thôi, đi thôi em, anh Máu Xấu không sao đâu.” – Thanh Linh cố gắng kéo Tai Hồng chạy trốn.
Nhưng Tai Hồng không chịu chạy, nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn về phía tôi.
“Tai Hồng chạy đi, anh không sao đâu, các em chạy trước anh sẽ theo sau.” – Tôi hét to về phía nàng.
“A nóng..” – Thanh Linh rút tay lại, bàn tay nàng vừa bị phỏng.
Tai Hồng bắt đầu tăng nhiệt độ, đôi mắt nàng hiện ra một ngọn lửa.

Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng.
“Ước Mơ, Thanh Linh, tránh xa Tai Hồng ra, nàng nguy hiểm lắm.” – Tôi hét to.
Ba cô gái nghe theo lời tôi và chạy lùi ra xa.
“Bịch bịch bịch.” – Một tên Ma Nhân Hổ, một tên pháp sư mặc áo choàng đen che kín người và một tên da mặt xám trắng thấp bé nhảy xuống từ trên cây.
“Chạy đâu vội thế mấy cô em, anh chỉ muốn vui vẻ với các cưng xíu thôi mà.” – Tên Ma Nhân Hổ cười khà khà, tôi nhớ tên này, hôm qua tôi thấy hắn ở khách sạn, không ngờ hôm nay lại gặp hắn.
“Đại ca, ba cô gái kia để đại ca, còn con bé bán ma nhân kia đại ca cho em nha.” – Tên lùn nhìn về phía Tai Hồng, hắn thè cái lưỡi li3m li3m môi.
“Ngưng Đọng Không Khí.” – Tên pháp sư sử dụng kỹ năng của hắn tạo ra một bức tường vô hình nhốt ba người Ước Mơ lại.
“Đứa Con Của Tự Nhiên.” – Từ tay của Thanh Linh tỏa ra ánh sáng xanh lá, nàng điều khiển mấy cái cây cố gắng phá hủy lồ ng không khí để chạy trốn.
Còn Ước Mơ và Hy Vọng chỉ biết ôm nhau run rẩy, họ là Ma Nhân Bậc 3 Cấp Thấp, các nàng không có khả năng kháng cự hay tấn công nào cả.

“Khè khè, bé gái xinh quá, để chú chăm sóc cho bé nào.” – Tên lùn cười đê tiện tiến lại gần Tai Hồng.
Khi hắn đang định thò bàn tay dơ bẩn chạm vào người nàng thì.
“Xoẹt!” – Cơ thể của tên lùn bị cắt làm ba khúc, cô bé vừa sử dụng móng tay của mình để cắt hắn.
Nãy giờ Tai Hồng đang tập trung chuyển hóa năng lượng để biến hình.
“Hú…..” – Cô bé hú lên một tràng dài rồi biến thành một con Sói Lửa khổng lồ dài 30m.
“Bọn mày dám đánh anh Máu Xấu, bọn mày sẽ phải chết.” – Nàng rít lên trong hình dạng chó sói.
Tên pháp sư sau khi thấy cái chết của đồng bọn.

Hắn quăng cuốn sách lên trời, cuốn sách nhanh chóng biến lớn.
Hắn ngồi lên cuốn sách một bay đi mất.

Sau khi tên pháp sư đi xa thì cái lồ ng không khí nhanh chóng bị Thanh Linh phá vỡ.
Trong ba tên cướp thì tên pháp sư là mạnh nhất, dựa trên uy lực của quả cầu lửa tôi gánh chịu thì hắn phải Bậc 4 Cấp 5.
Tên Ma Nhân Hổ thấy hai tên đồng bọn một chết một chạy trốn, hắn bắt đầu sợ, những giọt mồ hôi túa ra.
“Mày đừng tưởng tao sợ mày.”
“Gào…” – Hắn gầm lên một tiếng, sử dụng kỹ năng Phản Tổ biến thành một con Hổ dài 10m.
Nhưng nếu so sánh với Tai Hồng thì hắn giống một con mèo vằn hơn là hổ.
“Hơi Thở Rực Cháy.” – Tai Hồng phun một ngọn lửa tát thẳng về phía con hổ.
Con hổ nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị cháy một mảng lông.

Hắn xoay đầu chạy trốn, việc sử dụng kỹ năng Phản Tổ là để chạy nhanh hơn chứ không phải để chiến đấu.
“Mày chạy không thoát được đâu, mày phải chết.” – Đôi mắt của Tai Hồng rực lửa, nàng đuổi theo tên hổ.
“Đừng đuổi theo hắn nữa Tai Hồng” – Tôi cố ngắn Tai Hồng đuổi theo hắn, nhưng trong trạng thái Phản Tổ thì lý trí của nàng gần như biến mất.
“Các cô không sao chứ?” – Tôi đi lại gần ba người Ước Mơ và hỏi họ.
“Em không sao.” – Thanh Linh trả lời.
Ước Mơ và Hy Vọng vẫn đang rất sợ hãi nhưng họ không bị thương.
“Anh Máu Xấu, con quái vật lúc nãy là Tai Hồng thật hả.” – Hy Vọng nhìn tôi hỏi.
“Đúng vậy, anh nói rồi mà, Tai Hồng mạnh hơn anh gấp mười lần.” – Tôi trả lời nàng.
“Liệu em ấy có tấn công chúng ta không, lúc nãy cô bé rất đáng sợ, đặc biệt là giọng của nàng rất kinh khủng, giống như quái vật khát máu vậy.” – Ước Mơ hỏi tôi.
“Không sao đâu, nàng đã sống chung với chúng ta cả tháng rồi còn gì, bình thường Tai Hồng chỉ là một cô bé ít nói và hay đứng đờ người thôi.” – Tôi trấn an nàng.
“Chuyện anh nói Tai Hồng cứu mẹ em hôm qua là thật hả?”
“Em tưởng anh đang tìm cớ thoái thác thôi.” – Thanh Linh nhìn tôi.
“Tai Hồng mạnh như vậy, chắc chắn sẽ cứu được mẹ.” – Nàng đã hết sợ hãi, nàng rất vui vẻ sau khi thấy hình dạng bản thể của Tai Hồng.
“Được rồi, chúng ta sẽ ngồi đây nghỉ ngơi cho đến khi Tai Hồng quay lại.” – Tôi nói với các nàng.
Tôi đi lật cái xe đứng lên, nó bị đổ ngã trong lúc nãy.
Ước Mơ lên xe kiểm tra những vật dụng có bị hư hỏng khi xe lật hay không.
“Mấy con sâu chạy trốn hết rồi, giờ về làng kiểu gì đây, không để mấy cô gái đi bộ trong rừng được.” – Tôi suy nghĩ cách để về làng.
Sau một lúc thì Tai Hồng quay trở lại, nàng vẫn trong hình dạng sói lửa.
Miệng nàng đầy máu tươi, trong kẽ răng còn sót lại vài miếng thịt.
Tôi không dám tưởng tượng đến những thứ nàng vừa làm.
“Em ổn không Tai Hồng?” – Tôi hỏi con sói khổng lồ.
Nàng nghiêng nghiêng cái đầu khổng lồ nhìn tôi, lúc ở dạng ma nhân thì hành động này của nàng rất dễ thương, làm tôi muốn xoa đôi tai nhỏ trên đầu nàng.

Nhưng việc bị một con sói khổng lồ miệng đầy máu nhìn chằm chằm khá là đáng sợ.
“Em ổn.” – Âm thanh ken két phát ra từ miệng nàng.
Tôi thở phào, ít ra nàng vẫn giữ được ý thức, chứ nếu bây giờ nàng tấn công thì tôi cũng sẽ phải biến thành thức ăn trong bụng nàng.
“Em thu nhỏ kích thước lại đi, chúng ta sẽ tiếp tục về nhà.” – Tôi nhẹ nhàng nói với nàng.
Con Sói Lửa khổng lồ bắt đầu thu nhỏ lại thành hình dạng một bé gái như cũ.

Mất một lúc để lửa trên người nàng tắt hẳn.
Tôi dùng tay lau vết máu trên miệng nàng.

Vuốt vuốt đôi tai nhỏ màu hồng.
“Ước Mơ, cô lấy cho Tai Hồng một bộ váy của em ấy đi.” – Tôi nói với Ước Mơ, nàng vẫn đang kiểm tra đồ đạc trên xe.
Ước Mơ lấy cho Tai Hồng một bộ váy và để nàng tự mặc.

Chúng tôi lại tiếp tục lên đường về nhà.
Do mấy con sâu đã chạy trốn, nên tôi đành biến thành hình dạng ma quỷ của mình, rồi dùng tay kéo cái xe về.
Thật ra tôi có thể nhờ Tai Hồng biến thành dạng Sói Lửa, chất đồ lên lưng nàng.

Như vậy thì chúng tôi sẽ về nhà rất nhanh.
Nhưng nàng chỉ là một cô bé, như vậy gọi là lạm dụng trẻ em, nên tôi phải tự kéo xe thôi.
Lần này mọi thứ khá suôn sẻ, trừ việc lâu lâu có mấy con côn trùng nho nhỏ nhảy ta tự sát.
Sau vài giờ chúng tôi bình yên về đến nhà của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận