Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 43: Phần thưởng


Cái…cái gì?

Cậu ấy nói gì vậy?

Hạ Thanh Hồi nhìn nhìn đồng hồ, lo lắng đến mức tim muốn nổ tung. Tên này còn có tâm trạng đùa bỡn cậu?

“Đan Vân Triệt cậu điên rồi…”

“Cậu phải hứa trước.”

Tên khùng này!!!

“Vớ vẩn! Lúc này rồi hả? Tôi còn có thể từ chối à? Tôi ra lệnh cho cậu lập tức, lập tức để điện thoại xuống! Cầm lấy bút ghi bài!! Có nghe thấy không Đan Vân Triệt!!”

Đan Vân Triệt nhìn cậu, khóe miệng từng chút từng chút nâng lên, “Là cậu nói đấy.”

Chỉ còn 8 phút nhưng bảng điện tử vẫn trắng tinh, mẹ nó thế quái nào mà cậu ấy còn cười được?

“Đúng vậy! Là tôi nói! Cậu nhanh lên cho tôi!!”

Lần này Đan Vân Triệt đã chịu nghe lời để điện thoại xuống, đưa lại cho nhân viên hậu đài.

Mặc dù Lý Tử Dương vẫn đang tiếp tục viết nhưng cứ ghi được một ít lại thì lại xóa đi, trên bảng giờ là một đống cục đen. Cậu ta căn bản là không biết viết gì cả. Cậu ta thề là đã giải hết tất cả những đề bài mà mình đã tìm được. Trong hai đề trước đó, ít nhất là cậu ta đã thấy một số đề tương tự rồi, chỉ riêng đề cuối cùng này là cậu ta chưa bao giờ thấy trong bất kỳ cuốn sách ôn tập hay trên mạng. Thật sự là chưa từng thấy.

Nếu tiếp tục viết, chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Cậu ta hết viết rồi lại xóa, rồi lại viết, tới nỗi cả khuôn mặt đều chuyển sang đỏ bừng.

“Bảy phút!!”

“Ah ah ah tui lo lắng quá đi!”

“Đại thần rốt cuộc là muốn làm gì vậy?!”

Đan Vân Triệt chính thức cầm lấy bút điện tử, bắt đầu giải đề.

Học sinh cả hai trường đều đều gắt gao theo dõi màn hình của anh. Tổng cộng có năm dòng từ lúc bắt đầu cho đến khi ra kết quả. Không sửa chữa, không tạm dừng. Mây trôi nước chảy, tất cả đều liên tục chỉ trong một hơi thở. Nét chữ gọn gàng, sạch sẽ. Câu trả lời có công thức rõ ràng và súc tích. Chỉ còn lại 1 phút, Đan Vân Triệt bấm chuông.

Lập tức, toàn bộ phòng thi yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, không có bất kỳ khán giả nào lên tiếng, im ắng không một âm thanh.

Cuối cùng, ban giám khảo cũng chính là chuyên gia quyền hạn cao nhất ở đây đứng dậy, cầm micro lên, ” Bạn học Đan Vân Triệt.”

Tất cả học sinh lớp 8 đều im lặng lắng nghe lời quyết định, trong lòng căng thẳng.

“Em chính là thí sinh mạnh nhất mà tôi từng gặp.” Giám khảo tháo cặp kính dày trên mũi xuống, lộ ra dáng vẻ tươi cười, “Xem ra huy chương vàng này phải là của em rồi.”

Giáo viên chấm bài bên cạnh cũng đứng dậy, cười nói bốn chữ, “Hoàn toàn chính xác.”

Ban giám khảo trên ghế cũng đồng loạt đứng dậy vỗ tay.

Trọng tài, “Kỳ thi Hóa học toàn quốc lần thứ 16 của thành phố S, Tứ Trung, thắng!”

Toàn trường bùng nổ, tiếng reo hò vang lên.

“Ah ah ah ah ah ah ah ah ah chúng ta thắng rồi!!!”

“Đại Thần quá đỉnh!!!”

“Triệt ca ca I love you!!!!!”

“Gọi anh gì chứ? Phải gọi là ông nội luôn!”

Từ Nguyên, “Tui tuyên bố từ hôm nay trở đi tui chính là người hâm mộ số 1 cảu đại thần! Ai cũng không được giành!!”

Lữ Văn Nghiệp, “Con mẹ nó muốn quỳ lạy luôn rồi nè!!”

Bắp rang với khoai tây trực tiếp bị đá ngả lăn, rơi đầy trên đất. Các học sinh vui vẻ được ôm nhau thành một khối.

Hà Tiêu Hàn thì la muốn rách cổ họng. Ngược lại Bác Anh bên kia vẫn là một mảnh tĩnh mịch.

“Con mẹ nó!” Lý Tử Dương đem một bên cái ghế ầm đá ngã.

Đồng đội vỗ vỗ vai cậu ta an ủi, “Không sao đâu Tử Dương, cậu đã rất tuyệt rồi.”

Sau nhiều năm, đây là lần đầu tiên trường Bác Anh thua, đã vậy con thua dưới tay học sinh cũ.

Lý Tử Dương những tưởng rằng nền tảng  giáo dục của hai trường chênh lệch, ít nhất Đan Vân Triệt sẽ bị thụt lùi và cậu ta sẽ đuổi kịp anh. Nhưng bây giờ cậu ta phát hiện mình sai rồi, đã là người xuất sắc thì dù trong bóng tối họ vẫn có thể tỏa sáng thôi. Huống chi Đan Vân Triệt là đang đứng dưới ánh mặt trời.

Chuyên gia đeo huy chương vàng vào cổ Đan Vân Triệt, “Tôi hy vọng sẽ gặp lại cậu trong cuộc thi tỉnh năm sau.”

Nghi thức trao thưởng kết thúc, Đan Vân Triệt chậm rãi đi xuống khán đài, đi về hướng Hạ Thanh Hồi. 

Khi anh bước đi, phía sau như có ánh sáng hào quang. Hóa ra tất cả lo lắng của cậu ban nãy đều là dư thừa… Cái  người này thật là, làm hại cậu sợ hãi vô ích.

Hạ Thanh Hồi không cách nào hình dung tâm trạng bây giờ. Cũng không biết biểu đạt như thế nào. Nhưng thời khắc này cậu có một chuyện vô cùng muốn làm. Cậu nở một nụ cười rạng rỡ lao về phía Đan Vân Triệt, nhảy lên một cái ôm chầm lấy anh, “Đan Vân Triệt cậu quá đỉnh!!”

Đan Vân Triệt vững vàng ôm ngang thắt lưng Hạ Thanh Hồi của mình, cánh tay từng chút từng chút siết chặt, như muốn đem cả linh hồn mình hòa vào cái ôm này, “Vui lắm hả?”

“Cậu thật lợi hại. Trước đây từng làm đề giống vậy rồi hả?”

“Chưa từng.”

Là ngay lúc đó suy nghĩ ra được?  Vậy cũng kinh khủng quá rồi đó.

“Vậy sao cậu nghĩ ra được vậy?”

Đan Vân Triệt cười nói, “Nhìn thấy cậu nên nghĩ ra được ngay.”

“Thôi đi pa ơi…nói dối không chớp mắt luôn nhỉ.”

Hạ Thanh Hồi đứng lên, hai tay khoác lên trên vai của Đan Vân Triệt, “Huy chương đâu rồi?”

Đan Vân Triệt cúi đầu liếc nhìn xuống cổ  ra hiệu cho cậu, “Là huy chương vàng nè, vàng sáng quá muốn mù mắt chó.”

Hạ Thanh Hồi cầm huy chương lên nhìn ngắm thật kỹ một hồi, trông như một đứa trẻ vô tri đầy tò mò với những thứ mới mẻ.

“Huy chương có rồi,” Đan Vân Triệt ngẩng đầu, vui vẻ nhìn cậu,” Còn phần thưởng của tôi đâu?”

Phần thưởng…là một nụ hôn.

“Tôi… đó là… chỉ là kế sách tạm thời…”

“Cậu muốn đổi ý?”

“Tôi…”

“Nếu cậu không thưởng, vậy để tôi phạt cậu cũng được.” Đan Vân Triệt đương nhiên không có ý định buông tha cậu, “Cậu chọn một cái đi.”

Logic hoàn mỹ, không có lỗ hổng. Làm người phải biết cách cân nhắc cẩn thận.

“…” Hạ Thanh Hồi nhìn trái nhìn, bây giờ chắc là không có ai nhìn đâu, vậy thì, làm quân tử một lời nói ra không coi như không có gì đúng không?

Thưởng thì thưởng.

“Đan Vân Triệt.”

“Ừm?”

“Cậu há mồm.”

Há mồm?

Thú vị thật đấy.

Đan Vân Triệt cười cười, hơi mở khóe môi ra.

Hạ Thanh Hồi một tay cầm huy chương nhét vào trong miệng Đan Vân Triệt, tay còn lại đưa tới kéo cổ anh, hôn một cái thật mạnh vào giữa lông mày.

Nhắm mắt lại, Hạ Thanh Hồi có thể cảm nhận được hàng mi dài của anh chạm vào mặt mình.

Đủ rồi.

Chắc là đủ rồi mà…phải không?

Hạ Thanh Hồi chậm rãi mở mắt ra, thật không dám nhìn thẳng Đan Vân Triệt nên nhìn một bên khác. Đan Vân Triệt buông huy chương ra.

“Cái này là phần thưởng của cậu sao?”

“Cậu không nói hôn ở đâu mà.”

Đúng là một tiểu vô lại.

Từ Nguyên, Lữ Văn Nghiệp cùng mấy người khác từ xa xa chạy đến chỗ hai người, “Ah ah ah đại thần em tới gòi tới rồi! Mau nhận cái quỳ này của em!”

Hạ Thanh Hồi nghe thấy giọng nói của Từ Nguyên, sợ hãi nhanh chóng nhảy từ trên người Đan Vân Triệt xuống, rời khỏi cái ôm của anh. 

Hai người này thân thiết quá… là cậu ta tới không đúng lúc hả?

Tôn Y Na và Du Thần Thần cũng đi theo phía sau tới vây quanh bọn họ, “Hey, lão Phan đã đặt chỗ ở một khách sạn gần đây rồi, chuẩn bị đãi tiệc chúc mừng. Hai người các cậu chuẩn bị một chút rồi đi.”

Phan Trung Thắng đặt cho bọn họ một phòng rất to, có thể chứa khoảng chục người. Đan Vân Triệt ngồi bên cạnh Hạ Thanh Hồi. Lão Phan thì ngồi đối diện hai người họ, đầu tiên rót cho mình một chén rượu đầy, đứng lên nâng ly chúc mừng Đan Vân Triệt, “Đan Vân Triệt, hôm nay mặc dù thầy không có mặt tại phòng thi nhưng thầy đã xem toàn bộ quá trình trên phát sóng trực tiếp của trường. Đầu tiên phải chúc mừng cậu đã giành được huy chương vàng. Màn trình diễn hôm nay quá tuyệt vời.”

Không biết ai bồi thêm một câu, “Haizz thầy Phan ơi, có ngày nào mà cậu ấy không xuất sắc đâu ạ?”

“Ha ha ha đúng vậy, đúng vậy,” Phan Trung Thắng càng vui vẻ, “Đến, ly này thầy mời em.”  

Đan Vân Triệt đứng lên nâng ly với lão Phan, sau đó ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu. 

Du Thần Thần lo lắng nói, “Ảaaaa, uống rượu như vậy có được không?”

Lão Phan khoát khoát tay, “Hừ, không sao đâu. Cũng sắp thành niên tới nơi rồi, uống chút rượu thôi thì có chuyện gì, đúng không Đan Vân Triệt?”

Đan Vân Triệt gật đầu ngồi xuống. Hạ Thanh Hồi tò mò muốn nhìn thử sắc mặt của anh. 

Vậy mà một chút thay đổi cũng không có? Vừa nãy rõ ràng thấy cậu ấy uống một ly rượu cũng không ít mà nhỉ? Tửu lượng tốt dữ vậy ta? Không thể tưởng tượng được mà. 

Phan Trung Thắng lại rót thêm một ly đầy nữa, lần này là nâng ly với Hạ Thanh Hồi, cậu thấy vậy thì cũng nhanh chóng rót cho mình một ly. Mặc dù cậu chưa bao giờ uống rượu.

Kết quả vừa mới sờ đến bình rượu đã bị Đan Vân Triệt cầm tay lại, Hạ Thanh Hồi sững sờ nhìn anh, “Làm…làm gì?”

Đan Vân Triệt lấy bình nước nóng trên bàn rót đầy một ly rồi đưa cho cậu, “Uống cái này.”

__Hết chương__


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận