Sát Thần Hệ Thống

Chương 76: 76: Lưu Nham



-Vế sau? Sao ngươi chắc chắn điều đó?
-Ngươi không biết đâu.

-Lưu Nham mỉm cười thần bí.
-Hừ hừ hừ, thần thần quỷ quỷ.

-Tần Uyển tức giận thở hổn hển dẫm mạnh chân rồi rời đi.

Lưu Nham nhìn theo, lắc đầu rồi nhìn Lam Thần, lẩm bẩm:
-Lão tổ à, ngươi nói hắn là kẻ ấy, liệu có đúng không?
Lam Thần đắn đo một lúc rồi nói:
-Ta chọn Lam Ngân học viện.
-Cái gì? Ngươi chắc chứ, chỗ chúng ta đãi ngộ tuyệt đối tốt hơn nhiều.

-Bàn Long nói.
-Đúng, Lam Ngân học viện tuyệt đối không có đãi ngộ tốt như chỗ chúng ta- Một người khác cũng nói.
-Cảm ơn ý kiến của các vị tiền bối nhưng Lam ta đã quyết, xin lượng thứ.

-Lam Thần chắp tay nói.
-Ngươi sao không vào Dạ Thần Môn chúng ta.

-Một người mặc áo bào đen tiến lên nói.

Khí thế lạnh lẽo bức người tỏa ra, Lam Thần vô thức lùi lại một bước, mồ hôi túa ra.

Đúng lúc này có một giọng cười sang sảng vang lên.

Một bóng người áo xanh nhảy từ trên không xuống, giọng nói sang sảng vang lên:
-Hạc Vô Trần, hắn đã quyết định rồi, ngươi đừng làm khó hắn nữa.

Nói rồi một luồng khí thế nhẹ ngàng tỏa ra, quét tan khí thế âm lãnh vừa rồi.

Lưu Nham mỉm cười như không cười, phất tay áo.

Từ sau lưng gã xuất hiện một thanh đao tràn đầy huyết khí.

Hạc Vô Trần hừ lạnh rồi quay người rời đi.

Lưu Nham lúc này mới quay lại mỉm cười.
-Chào mừng đến với Lam Ngân học viện.

Chúng ta đi thôi.
Đi đằng sau Lưu Nham là Mục Lãm, Minh lý cùng với 3 người khác.

Lam Thần nheo mắt nhớ lại, đây là ba người lần lượt là xếp thứ 81 Lã Cửu Anh, số 46 Tam Hoàng và số 32 Hoa Vinh.

Lưu Nham lấy ra một cái còi lớn, thổi lên một tiếng, từ trên bầu trời xuất hiện một bóng lớn che phủ cả quảng trường.

Mục Lãm nói:
-Bán thần thú, đó là bán thần thú Cửu Thủ Giao Long, một bán thần thú cấp 6 thủ hộ thú của Lam Ngân học viện.
Từ trên trời xuất hiện một cái đầu, vừa rẽ tầng mây ra, nó gầm lên một tiếng, chấn nhiếp các sinh vật xung quanh.

Lưu Nham thấy khí thế mạnh quá tức giận nói.
-Tiểu Cửu Cửu, ngươi xuống đây, sao lại ra oai dọa mấy đứa con nít thế, mất hết mặt mũi.

Ngươi xuống đây, nhanh.
Cửu Thủ Giao Long run run, rồi lao xuống, thân hình thu nhỏ lại một chút.

Lưu Nham bước lên nói:
-Các ngươi cũng lên đi, dự tính chúng ta mất 2 ngày là về tới học viện bàng vận tốc của Tiểu Cửu Cửu.
Nói xong, Lưu Nham vỗ đầu, Cửu Thủ Giao Long gầm nhẹ một tiếng rồi lao mình lên.

Lưu Nham nói:
-Cẩn thận nhé, gió mạnh lắm đấy.
Lưu Nham vừa dứt lời, Cửu Thủ Giao long lao vút lên, Lam Thần chưa kịp định hình thì đã bị một luồng gió mạnh đập tới, áp suất quá mạnh, làm hắn cảm thấy khó thở.

Lưu Nham thấy vậy cười nói.
-Chúng ta chưa lên đến độ cao an toàn đâu.

các ngươi quen dần đi.

Cái này cũng coi như rèn luyện cho các ngươi.
Lam Thần nghe vậy thì điều chỉnh nhịp thở dần dần hắn đã quen với việc hít thở này.

Lưu Nham đã nhìn ra, đồng thời hắn ném ra 3 viên đan chuẩn xác bay vào miệng Cửu Anh, Tam Hoàng và Hoa Vinh, đồng thời bấm pháp quyết bảo vệ ba người họ.

Lưu Nham nói tiếp:
-Tiểu Cửu Cửu lên cao hơn nữa đi.
Cửu Thủ Giao Long bay cao lên.

Lam Thần cảm nhận gió cắt vào da thịt như những lưỡi dao cắt vào da thịt.


Hơi thử cực khó khăn, Lam Thần biết thừa đây là do hiện tượng càng lên cao oxi càng loãng.

Lưu Nham nói:
-Thay vì chống lại gió, sao ngươi không hòa mình vào gió, biến bản thân thành một phần của gió?
-Thành một phần của gió? Ý ngươi là gì?
-Ồ ngươi không hiểu sao? Ta thấy trong Bát Quái quyền của ngươi có cương có nhu, xem ra ta lầm, ngươi mới lĩnh hội cương, chưa lĩnh hội được nhu.

Thảo nào chưa phát triển được hoàn toàn sức mạnh của Khảm Đoài.

-Lưu Nham cười nhẹ, nói.
Lam Thần nghe vậy không nói gì, tập chung suy nghĩ về nhu quyền.

Kiếp trước hắn đã nghe rất nhiều về các môn phái võ thuật nhu đạo Judo, Thái Cực Quyền, thậm chí Tiệt quyền đạo cũng có bóng dáng của nhu đạo.

Nhưng quan trọng làm thế nào để nhu? Phải chăng chỉ cần thả lỏng là được? Lam Thần liên tục suy nghĩ vấn đề này, mặc kệ những vết thương trên người.

Lưu Nham thấy vậy thì hài lòng, gật đầu.

Vài ngày trôi qua, Lưu Nham liên tục đảo thần thức thì phát hiện có gì đó là lạ.

Khi đảo qua lại lần nữa thì chợt phát hiện thân hình Lam Thần có chút biến đổi nhỏ, dường như khí thế thu liễm hơn, những đợt gió mạnh thổi vào người hắn thì uy lực bị giảm đi, mặc dù vẫn mạnh nhưng đã yếu hơn trước rất nhiều.

Lam Thần thì không chú ý đến thay đổi nhỏ này, giờ đây hắn có cảm giác rất vi diệu rằng bản thân hòa vào luồng gió nhẹ, luồng gió ấy dần lớn mạnh hơn.

Nếu giờ hắn để ý linh căn của bản thân thì hắn sẽ bất ngờ bởi lúc này, linh căn của hắn đang được bao bọc bởi một lớp màng hình thành từ gió, còn linh căn của hắn đang lớn dần lên.

Thậm chí, nếu nhìn kĩ sẽ thấy một vết nứt cực nhỏ trên vỏ của linh căn.

Điều này chứng tỏ linh căn của hắn đang trưởng thành.

Lại vài ngày nữa trôi qua, Lam Thần dẫn ổn định lại, bây giờ phong nhận hoàn toàn đi qua người hắn, Lam Thần mở mắt ra, hít sâu một hơi.

Bây giờ hắn đã phần nào có thể quen được với áp suất không khí cũng với lượng không khí loãng này.

Lam Thần không hề biết điều đó vô hình chung đã tạo nên một kẻ cuồng chiến có thể đánh liên miên không dứt trong tương lai.
Đúng lúc này, giọng Lưu Nham vang lên:
-Các ngươi sẵn sàng, có yêu thú đột kích.


Tiểu Cửu Cửu, cẩn thận.
Lam Thần đứng lên, tập chung nhìn vào điểm đen phía xa.

Hắn cảm nhận được luồng uy áp mạnh mẽ đến từ bóng đen đó.

Lưu Nham lên tiếng:
-Đó là Huyết Ly Tử Điệp, cẩn thận loại này rất nguy hiểm và khát máu, tinh thông Phong hệ.

Tiểu Cửu Cửu ngươi bảo vệ và đưa mấy tên nhóc này đi trước.

Ta đánh xong con nghiệt súc này thì đuổi theo sau.
Nói rồi Lưu Nham nhảy ra, trên tay xuất hiện một thanh cự đao dài 3m lao đến, Huyết Ly Tử Điệp bất ngờ đập mạnh cánh, 2 luồng phong nhận mạnh mẽ đánh ra về phía Lưu Nham.

Lưu Nham chém tới:
Võ Kỹ: Hoành Long
Một đao mạnh mẽ chém ra phá tan phong nhận đang bay tới.

Huyết Ly Tử Điệp rống lên, trên cánh nó xuất hiện vô số con Huyết Ly Tử Điệp con, chúng dồn dập bay tới tấp về phía Lưu Nham.

Lưu Nham cài đao lại sau lưng, hai tay bấm quyết rồi hô:
Liệt Thiên Quyết: Phần Hỏa Triều Thiên.
Từ miệng Lưu Nham phun ra hỏa diễm ngập trời, nhanh chóng đốt cháy đàn Huyết Ly Tử Điệp đang bay tới.

Lúc này đám Lam Thần đã đi xa, Lưu Nham lạnh lùng cười:
-Khu vực này vốn không có Huyết Ly Tử Điệp, nghiệt súc nhà ngươi là do ai cử đến để cầm chân ta à? Yên tâm, sẽ nhanh thôi, một con bướm cấp 6 như ngươi không cầm chân ta lâu được.
Bát Ấn: Đệ nhất xích, mở!
Khí thế Lưu Nham dần dần kéo lên, Lưu Nham nói:
-Cái chết của ngươi không đau đớn đâu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận