Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 208: Ngây thơ.


“Không được, vừa rồi cảnh sát nói đây không phải là lần đầu tiên Niên Niên bị bọn họ bắt nạt. Tôi không yên tâm khi hai đứa tiếp tục học ở cùng trường.” Tưởng Niên không nói gì, nhưng Trâu Hồng Linh lại lên tiếng.

“Vậy thì đưa Tưởng Niên ra nước ngoài nhé.” Ba Tưởng nói.

“Ba, ba điên rồi sao? Tại sao ba lại đưa con nhỏ đó ra nước ngoài?” Tưởng Yếu Di tức giận nhìn về phía Tưởng Niên.

Dựa vào đâu mà con nhỏ đó được ra nước ngoài?

Mà tiền đó là tiền của gia đình họ, cô ta không đồng ý.

“Câm miệng!” Ba Tưởng quát lên: “Con chưa đủ nhục à? Nếu không đồng ý cho con bé ra nước ngoài, vậy thì để con ra nước ngoài đi.”

Tưởng Yếu Di lập tức im lặng.

Cô ta không muốn ra nước ngoài.

Một mình ở nước ngoài, cô đơn lẻ loi, có gì tốt đẹp đâu?

Lúc này, Tưởng Niên ngẩng đầu nói: “Con không ra nước ngoài.”

Mặt ba Tưởng thoáng hiện vẻ không vui, với tư cách là người có quyền, ông ta ghét nhất là người khác chống đối mình.

Nhưng hai mẹ con họ liên tục phản bác ông ta, điều này khiến ông ta rất không vui.

Ngay khi ba Tưởng xuất hiện, Thẩm Chiêu Chiêu đã bị Thịnh Trử Ý kéo ra khỏi đồn cảnh sát.

“Tại sao vừa rồi anh không cho em nói chuyện?” Trên đường về nhà, Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được hỏi.

Thịnh Trử Ý dừng lại, nhìn cô: “Thẩm Chiêu Chiêu, em có biết ba của Tưởng Yếu Di là ai không?”

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Hình như lần trước em nghe Chu Hoài Vũ nói rồi, ba cậu ta là một trong những thành viên hội đồng quản trị của trường mình.”

Thịnh Trử Ý nghiêm túc nói: “Anh không phản đối việc em giúp đỡ người khác, nhưng trước khi giúp đỡ người khác, anh hy vọng em có thể suy nghĩ trước xem mình có khả năng giúp đỡ người khác hay không. Ngoài ra, em có nghĩ đến những hậu quả có thể xảy ra sau khi giúp họ không?”

Thẩm Chiêu Chiêu trầm mặc.

Cô hiểu ý của Thịnh Trử Ý, nếu cô giúp Tưởng Niên đối đầu với Tưởng Yếu Di, cô có thể bị nhà họ Tưởng trả thù.

Sở dĩ Tưởng Yếu Di ngang ngược như vậy là vì cô ta có nhà họ Tưởng chống lưng.

Nhưng…

Một người không quyền không thế, không có nghĩa là họ đáng bị bắt nạt.

Thẩm Chiêu Chiêu mím môi, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu gặp tình huống tương tự, em vẫn sẽ đứng ra giúp họ.” Dù có bị đuổi học, cô cũng không thể đứng nhìn bạn mình bị bắt nạt mà không làm được gì.

Thịnh Trử Ý không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của cô, anh biết tính cách của cô gái này.

Vì vậy, khi cô đứng ra, anh không ngăn cản mà còn giúp cô báo cảnh sát.

Anh cũng không nghĩ đến việc có thể thuyết phục được cô.

“Anh không bảo em không được giúp người ta,” anh nói, “nhưng trước khi giúp, em nên suy nghĩ xem có cách nào giúp đỡ người khác mà không làm tổn thương chính mình hay không.”

Chứ không phải cứ lao vào như vậy.

“Em hiểu rồi!” Thẩm Chiêu Chiêu không phải là người không hiểu lý lẽ. Cô biết Thịnh Trử Ý nói những điều này đều là vì tốt cho cô.

Đối với chuyện của Tưởng Niên, quả thực cô đã hơi hấp tấp.

“Anh nghĩ xem, liệu Tưởng Niên có đồng ý hòa giải không?”

Thịnh Trử Ý im lặng một lát rồi nói: “Có.” Mặc dù câu trả lời này có thể là điều cô không muốn nghe, nhưng lý tưởng và thực tế luôn là hai chuyện khác nhau.

“Tại sao?” Thẩm Chiêu Chiêu hơi cau mày, “Em thấy mẹ cậu ấy vẫn rất quan tâm đến cậu ấy, có thể dì ấy sẽ kiên quyết kiện Tưởng Yếu Di vì cậu ấy mà?”

Thịnh Trử Ý liếc cô một cái, không nói gì.

Cô gái này vẫn còn quá ngây thơ.

Thế giới của người lớn là nơi mà lợi ích được đặt lên hàng đầu.

Lý do họ chưa đạt được thỏa thuận ban đầu chỉ là vì bên kia chưa đưa ra đủ “giá trị trao đổi”.

Nhưng bây giờ chưa phải là lúc để cho cô biết những điều này.

Sau này cô sẽ hiểu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận