Sau Khi Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 40


Bữa sáng phong phú được mang lên.

Bùi Ý một bên thong thả thưởng thức bên cửa sổ, một bên nghe cuộc trò chuyện công việc cách đó không xa.

Bạc Việt Minh hỏi: “Có bao nhiêu công ty tham gia dự án này?”

Những gì bọn họ nhận được từ Bạc lão gia tử chỉ là thông tin đấu thầu dự án cơ bản nhất của “Trung tâm thể thao Ôn Thành”, và bọn họ không biết gì về tình hình cụ thể hiện tại.

Tống Viễn Trình trả lời: “Ngoài Bạc thị chúng ta, còn có một công ty có vốn nước ngoài đến từ Hải thị và năm công ty địa phương ở Ôn Thành.”

“…”

Lâm Chúng sửng sốt: “Nhiều như vậy?”

Tống Viễn Trình gật đầu: “Loại công trình xây dựng theo định hướng quốc tế này luôn là mặt hàng hot, con số đã được tính toán tỉ mỉ nhất.”

Trong giai đoạn đầu, có rất nhiều công ty nhỏ muốn giành được một miếng bánh này, nhưng khi nghe tin có rất nhiều công ty hàng đầu đang tập hợp lại, tâm ngo ngoe rục rịch muốn ra tay tự nhiên bị dập tắt.

Bạc Việt Minh trực tiếp hỏi: “Bây giờ thì sao?”

Bốn tháng đã trôi qua kể từ lần mời thầu đầu tiên, tình thế rất có khả năng phát sinh biến động.

Tống Viễn Trình đúng sự thật báo cáo: “Công ty có vốn nước ngoài ở Hải thị đã tuyên bố rút lui, và ba công ty địa phương ở Ôn Thành cũng đã chọn cách rút lui. Hiện tại, bao gồm Bạc thị chúng ta, chỉ còn lại ba công ty.”

Bùi Ý uống một ngụm sữa đậu nành, hơi nhíu mày.

Ngay trước vòng đấu thầu đầu tiên, 7 công ty đầu tiên đã bỏ hơn một nửa giá thầu, không phải là những “món ngon”, “một triển vọng đầy hứa hẹn sau khi trúng thầu dự án” sao? Đây là loại tình huống gì?

Lâm Chúng cũng nghĩ tới phương diện này, thay mặt ông chủ truy hỏi: “Cậu đã hiểu rõ tình huống như thế nào chưa?”

“Không rõ lắm.”

Tống Viễn Trình lắc đầu, chỉ suy đoán nói: “Có thể là do đối thủ quá mạnh, cạnh tranh quá khốc liệt, hoặc là trong công ty có vấn đề gì đó khiến không thể tiếp nhận dự án này?”

Chưa kể các công ty khác, thậm chí ngay cả tổ dự án Bạc thị bọn họ——

Người phụ trách ban đầu, Phùng Chính cư nhiên ” lặng lẽ không một tiếng động” mà bỏ chạy, thậm chí có thể đã lấy đi dữ liệu đấu thầu mà bọn họ đã tính toán trước đó.

Khi các thành viên trong tổ dự án biết được chuyện này, gần như tất cả đều suy sụp.

Tống Viễn Trình báo cáo sự việc với tổng bộ ở Đế Kinh, nhưng đợi gần một tuần vẫn không có tin tức gì, nếu Bạc Việt Minh không đến nữa, bọn họ đều dự định thu dọn hành lý, rời đi.

“Phùng Chính thì sao?” Bạc Việt Minh luôn cảm thấy người này tạm thời trút bỏ gánh nặng cũng không phải chuyện đơn giản.

Tống Viễn Trình gật đầu: “Cảnh sát đã được gọi đến, nhưng chúng tôi không có bằng chứng thuyết phục trong tay, chỉ có thể coi là vụ án từ chức tư nhân, cảnh sát sẽ không mở vụ án, tôi cũng đã bỏ tiền ra thuê thám tử tư, nếu có tin tức gì, tôi sẽ được thông báo sớm nhất có thể.”

Bùi Ý nhét miếng trứng luộc cuối cùng vào miệng, cảm thấy khả năng làm việc của Tống Viễn Trình khá tốt.

Ít nhất sau khi Phùng Chính bỏ gánh, náo loạn một hồi rồi biến mất, phương pháp giải quyết tiếp theo của đối phương rất an toàn.

Giây tiếp theo, Bạc Việt Minh liền khẳng định: “Làm tốt lắm, nhờ cậu điều tra Phùng Chính hộ tôi, chi phí cậu có thể thảo luận với Lâm Chúng.”

Tống Viễn Trình vui vẻ: “Cảm ơn Bạc tổng!”

Bạc Việt Minh gật đầu, nhưng cũng không nói nhảm: “Tiếp tục, nói chi tiết về hai công ty địa phương ở Ôn Thành cũng tham gia đấu thầu đi.”

“Một là Tập đoàn Thuận Thiên, được coi là công ty hàng đầu trong ngành bất động sản ở Ôn Thành, năm đó Ôn thành muốn mở rộng ra phát triển đã nhờ đến công ty lớn bên ngoài, đã tạo dựng được chỗ đứng, trước mắt có gần 40% dự án phát triển bất động sản có sự tham gia của họ. “

“Hiện tại, giám đốc quyền lực nhất công ty tên là Trần Thuận, tuổi tác đã ngoài năm mươi, dáng vẻ tươi cười.”

“Còn lại là Du thị, một doanh nghiệp gia đình đã kinh doanh ba thế hệ, chuỗi ngành sản xuất liên quan ngày càng được mở rộng.” Tống Viễn Trình dừng một chút, giải thích ngắn gọn: “Chủ tịch hiện đang tiếp quản công ty tên là Du Kỳ Niên.”

Du Kỳ Niên?

Khi Bùi Ý nghe thấy cái tên có chút đặc biệt này, trong lòng cậu nảy sinh hứng thú.

“Bạc tổng, vị Du tổng kia năm nay vừa tròn ba mươi, đầu năm mới tiếp quản tập đoàn.”

Tống Viễn Trình nhớ tới tình huống của Bạc thị, liền đề cập với Bạc Việt Minh: “Tôi nghe đồn rằng cuộc tranh giành quyền lực trong Du thị rất khốc liệt.”

Du Kỳ Niên có thể thoát ra khỏi chuỗi rắc rối phức tạp của gia tộc, chỉ sợ thủ đoạn này không đơn giản.

Việc đấu thầu Trung tâm thể thao Ôn Thành là dự án quy mô lớn đầu tiên của hắn ta sau khi tiếp quản Du thị.

Bạc Việt Minh im lặng hai giây, thấp giọng nói: “Lâm Chúng, tìm người điều tra tỉ mỉ Thuận Thiên và Du Thị, dù là tin tức thay đổi hay tin tức riêng tư, nếu có thể càng chi tiết càng tốt.”

Biết người biết ta, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất khi cần thiết.

Lâm Chúng lập tức lấy máy tính bảng ra viết: “Vâng.”

Bạc Việt Minh không phải là người thích lãng phí thời gian, đầu óc tỉnh táo mà đưa ra quyết định: “Phó tổ trưởng Tống, thông báo với toàn bộ tổ dự án sẽ gặp nhau vào lúc hai giờ chiều nay, có khả năng là nguyên bản kế hoạch đấu thầu đã bị lộ, chúng ta sẽ lật lại và làm lại từ đầu.”

Tống Viễn Trình không chắc chắn lắm: “Bạc Tổng, nếu chúng ta lật ngược lại rồi bắt đầu lại, liệu thời gian có…”

Bạc Việt Minh ra lệnh: “Làm theo đi! Tôi đều có chừng mực.”

Tống Viễn Trình trước đây đã từng nghe qua năng lực của ông chủ này, đối phương từng giành được một dự án lớn trị giá 500 triệu trong vòng hai tháng, đồng thời tạo dựng được chỗ đứng vững ở Đế Kinh.

Tống Viễn Trình lập tức dừng lại phản đối của mình, nói: “Được, Bạc tổng, tôi lập tức đi thông báo!”

Đây là lần đầu tiên Bùi Ý nhìn thấy tác phong làm việc sấm rền gió cuốn của Bạc Việt Minh, tầm mắt vô thức ngưng trên người đối phương——

Ánh sáng chiếu vào chiếu vào khuôn mặt gần như hoàn hảo của hắn, khiến tuyến hàm dưới càng thêm rõ ràng, yết hầu nhô cao lăn theo khi hắn nói chuyện, đạm mạc lại ổn trọng lại mang theo một chút gợi cảm.

Chậc.

Người này sao càng nhìn càng đẹp vậy?

Quả nhiên ” người trong sách” cụ thể là sau khi hình tượng hóa, đều nhìn không chán!

Bùi Ý đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện ánh mắt của Bạc Việt Minh——

Ánh nắng bồng bềnh xuyên qua con ngươi xanh lam của hắn, gột rửa đi màu xám xưa cũ, tựa như viên ngọc xanh phủ đầy bụi một lần nữa lấy lại vẻ rực rỡ, đẹp đến mức khiến lòng người loạn nhịp.

“…”

Bùi Ý nhất thời quên thở, nhịp tim bao trùm bởi sự khẩn trương chưa từng có, thậm chí cậu còn cảm thấy như “mắt đối phương đã lành hẳn.”

Nhưng cậu ngay lập tức kết luận đây chỉ là ảo giác.

Bởi vì nhìn nhau không đến ba giây, Bạc Việt Minh không quá xác định cau mày hỏi: “Bùi Ý, em ăn xong chưa?”

Nếu có thể nhìn thấy, tại sao lại phải hỏi nhiều như vậy?

Điều đáng trách duy nhất là đôi mắt của Bạc Việt Minh có lực sát thương quá lớn, may mắn thay cậu vẫn nhớ được cốt truyện và dòng thời gian trong sách, nên hắn vẫn còn rất lâu mới lấy lại được thị lực.

Bùi Ý thu lại suy nghĩ, uống nốt cốc sữa đậu nành vào bụng: “Nhị ca, xong rồi.”

“Hôm nay tôi hơi bận, em cùng chú Khải ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi.”

Bạc Việt Minh làm dịu đi khí chất lạnh lùng lúc làm việc, giọng điệu vô thức dịu dàng: “Mấy ngày nữa, tôi sẽ tìm thời gian đưa em đi dạo một vòng Ôn Thành, được không?”

Bùi Ý vừa lòng: “Vâng.”

Vừa lúc.

Gần đây buổi tối cậu phải ở chung phòng với Bạc Việt Minh, chỉ có thể thừa dịp ban ngày bắt đầu giải quyết lỗi trong trò chơi.

Bạc Việt Minh nghĩ tới phản ứng ồn ào của nhóc mèo con khi ở một mình, vừa dỗ ngọt vừa trêu chọc: “Vậy em ngoan chút.”

“…”

Lâm Chúng và Tống Viễn Trình ở một bên đồng thời cúi đầu xuống, hạn chế tối đa cảm giác tồn tại của mình.

Bùi Ý liếc nhìn hai người, gương mặt mơ hồ nóng lên——

Sao hắn lại nói điều này trước mặt người ngoài? Cậu có chỗ nào không ngoan? Thật mất mặt!

Bùi Ý ngực phập phùng đều không phục: “Vâng!”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Bạc Việt Minh mỉm cười đứng dậy, cao giọng nói: “Chú Khải, nơi này giao cho chú.”

Chú Khải ngồi im lặng từ xa liền đáp: “Nhị thiếu gia đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt cho tiểu tiên sinh, có chuyện sẽ gọi cho cậu.”

“Ừm.”

Sau khi Bạc Việt Minh rời đi, Bùi Ý liền quay về giường ngủ một mạch đến trưa, sau bữa trưa, cậu tiếp tục viện với lý do “xem phim hoạt hình” để đi vào thư phòng.

Không hổ là khách sạn cao cấp ở Ôn Thành, quy mô và tiện nghi của các dãy phòng đều thuộc hàng hàng đầu.

Thư phòng đối diện với cửa sổ kính trong suốt, ngồi trên tầng cao view bên ngoài cực kỳ tốt, ngay cả máy tính cấu hình cao cũng vậy.

Sau khi Bùi Ý xác nhận chú Khải đã về phòng ngủ trưa, cậu khóa cửa và bật máy tính, lập tức đăng nhập vào trang web ” Du Đồ”.

Nhóm nhỏ ba người trên trang web vang lên, là tin nhắn của Lâu Ương.

“Đại thần Will à, cuối cùng thì cậu cũng chịu Online rồi? Vì ngồi xổm đợi cậu, tôi mỗi ngày phải nhìn vào máy tính 800 lần đó.”

Bùi Ý đã thêm Tần Dĩ Thuấn, Bạc Việt Minh và những người khác vào tài khoản WeChat của mình, cậu sợ nếu thêm quá nhiều người, bí mật của mình sẽ bị lộ nên cậu giữ tất cả nội dung công việc của mình thành từng nhóm nhỏ trên web Du Đồ.

Dù sao chính sách bản quyền của trang web rất nghiêm ngặt, đoạn chat không sợ bị rò rỉ ra ngoài.

Bùi Ý bật cười, vội vàng gõ chữ: “Chị Ương, chị đừng trêu em nữa, hai ngày nay em có một số việc riêng phải giải quyết, tìm em có chuyện gì vậy?”

Lâu Ương ở bên kia màn hình trả lời: “Chị muốn em xác nhận một thứ, đợi một lát.”

Dòng tin nhắn này xuất hiện không bao lâu, Bùi Ý nhận được một bức ảnh lớn “Đang tải”——

“Hình ảnh gốc ” tang thi” trong 《 Mạt Vụ 》mới chỉ là phiên bản đầu tiên nhưng chưa được chỉnh sửa, em xem có đáp ứng được yêu cầu về hình tượng của em không?”

Bùi Ý bấm vào bức ảnh lớn đã được tải lên và ngay lập tức bị thiết kế của đối phương làm cho kinh ngạc.

Chưa đến một tuần đã có thể làm tới trình độ này rồi sao?

Lâu Ương không chỉ thiết kế mô hình cùng kỹ thuật lợi hại mà thiết kế đồ họa của cô cũng rất xuất sắc, hình ảnh nhân vật trong màn hình hoàn toàn đáp ứng đúng hình tượng trong đầu của Bùi Ý.

Tang thi trong ảnh có đôi mắt đỏ, nước da trắng, khóe mắt có một chuỗi chữ màu đỏ nhỏ bí ẩn, khiến đôi mắt không buồn không vui lại càng trở nên thần bí và lạnh lùng.

Áo phông màu trắng mà hắn ta mặc khi còn sống đã bị rách nhiều chỗ, mơ hồ lộ ra hình dáng bên dưới, bàn tay xương xẩu hơi lộ ra, trong lòng bàn tay có một cái lỗ dính máu, đánh sâu vào thị giác rất mạnh ——

Leng keng.

Lê Vu An nhảy ra biểu quyết tán thành: “Em nói trước, em cảm thấy không có vấn đề gì.”

Bùi Ý cũng theo sau nói: “Ừm, em cũng thấy rất hoàn hảo.”

“Không vội, chị chỉ cho hai đứa xem để lấy cảm giác thôi, chứ chưa làm xong.”

Lâu Ương bình tĩnh giải thích kế hoạch của mình: “Chị vừa tiếp quản đội mỹ thuật của trò chơi Lê Minh, vẫn cần tuyển thêm một số người, sau khi phân công việc làm trong đội, sẽ tiến hành thêm một bước là làm trang phục, vũ khí và cách chiến đấu, ngay cả sự xuất hiện cũng sẽ được thực hiện.”

Chờ đến toàn bộ được xác nhận, mới có thể tiến hành làm mô hình.

Tất nhiên, đây là một quá trình rất lâu và nhàm chán.

Dù 《 Mạt Vụ 1.0》 không cần phiên bản hình ảnh chi tiết như vậy nhưng mọi thứ Lâu Ương làm đều là dành cho phiên bản 2.0 trong tương lai.

Bùi Ý hài lòng cong môi: “Chị Ương làm chủ.”

Làm việc với những người cùng chí hướng thực sự rất suôn sẻ và không phải lo lắng.

Vấn đề hình ảnh nhân vật được nhất trí thông qua, Lê Vu An nhân cơ hội hỏi: “Đúng rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra, tuần sau chúng ta có thể ký thỏa thuận đầu tư với G.M.”

“Will, mặc dù 《 Mạt Vụ 》sẽ sử dụng địa điểm của ” Lê Minh ” để chuẩn bị, nhưng trước khi chính thức ký hợp đồng, chúng ta vẫn phải nghĩ ra tên studio để xuất bản và phân phối trong tương lai.”

Studio này có thể được dựa trên danh nghĩa công ty Lê Minh, nhưng đối với bên ngoại cần thiết phải có cái tên hoàn toàn mới.

Lê Vu An, người đề nghị việc này, ăn ngay nói thật: “Tôi đặt tên phế lắm, cậu làm đi.”

Suy cho cùng, ngay cả tên diễn đàn cũng được lấy trực tiếp từ tên “Lê Vu An”, đánh vần giống như ” Lê Viên”, xác thật không có thiên phú đặt tên.

“…”

Đầu ngón tay của Bùi Ý vẫn đặt trên bàn phím, phải một lúc sau cậu mới thành thật thừa nhận: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Lúc đầu, cậu còn phải vắt óc tìm ra cái tên Tham Trường, nhưng cuối cùng vẫn là tạm thời chọn nó dưới sự trêu chọc của Bạc Việt Minh.

Màn hình còn đang náo nhiệt đột nhiên trở nên đình trệ.

Ngay sau đó, Bùi Ý và Lê Vu An đồng thời gõ một dòng: “Chị Ương, nếu không chị đặt đi?”

“…”

Lâu Ương ở trước màn hình không nói nên lời.

Tại sao cả hai người lại từ bỏ một vấn đề quan trọng như chọn tên studio vậy?

Ba người trò chuyện một lúc rồi mới offline đi làm việc riêng.

《 Mạt Vụ 》vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị ban đầu, trong khi hai trò chơi nhỏ như  《 Nhạc Linh 》 và 《 Vân Chi Cảnh 》đã được ra mắt.

Bùi Ý nhanh chóng nghĩ ra một lượt và bắt đầu viết ra các trò chơi nhỏ mới, đối với cậu hiện tại, việc kiếm tiền là không thể dừng lại.

Đang trong chế độ làm việc, Bùi Ý hết sức tập trung làm đến chạng vạng tối, Bạc Việt Minh bận rộn ở bên ngoài vẫn chưa về.

Bùi Ý và chú Khải ăn một lúc, khi ăn xong ngồi lại trước máy tính, cậu phát hiện trong hộp trò chuyện riêng tư của Du Đồ còn nhiều tin nhắn chưa đọc.

Bùi Ý bấm vào thì thấy đối phương chính là người đã mua trò chơi 《 vân chi kính 》.

“Will lão sư, thầy có đó không?”

Thời gian gửi đi là năm phút trước.

Bùi Ý vội vàng đánh chữ: “Xin chào, tôi còn ở, trò chơi có vấn đề gì sao?”

Người kia hồi âm rất nhanh: “Không có, tôi chỉ muốn thông báo với lão sư rằng chúng tôi sẽ bắt đầu đợt lập kế hoạch quảng cáo đầu tiên vào cuối tháng, để thể hiện sự tôn trọng, chúng tôi sẽ đính kèm chữ ký và tài khoản Weibo của thầy vào thời điểm đó.

Đây là vấn đề cần thiết mà ngay từ đầu hai bên đã ghi rõ trong hợp đồng.

Bùi Ý muốn sử dụng những trò chơi nhỏ để mở rộng danh tiếng của mình ở thế giới này và trong giới game Trung Quốc, hiện tại, weibo chắc chắn nằm trong top ba nền tảng công cộng có thể thu hút lượng người truy cập lớn.

Bùi Ý có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”

Người kia cho biết: “Khuôn khổ của trò chơi này tương đối đơn giản, tiến độ trước mắt diễn ra rất suôn sẻ, chúng tôi trước tiên muốn thông qua các mẫu vẽ, hoạt hình, v.v. để có thể theo kịp sau này.”

Trò chơi đã bán ra, Bùi Ý đương nhiên không cần quản.

Một tin nhắn khác từ máy tính truyền đến: “Lão sư, thầy có tài khoản weibo không?”

“Chờ một lát.”

Bùi Ý từ khi xuyên sách cho đến nay vẫn chưa đăng ký thêm tài khoản mạng xã hội nào khác, nhưng vì cân nhắc sau này, cậu vẫn mở phần mềm tương ứng và nhanh chóng đăng ký.

Sau khi đã nắm rõ rất nhiều thông tin cơ bản thì cũng đến bước đặt tên mà cậu ghét nhất.

Bùi Ý nhập tên “will” như trên Du Đồ, nhưng nền tảng nhắc nhở rằng đã có người đăng ký rồi.

“…”

Bùi Ý bị mắc kẹt hồi lâu, trong đầu chợt nghĩ ra một ID mang tính chất “Tự mình khẳng định”——

Vua uống rượu Will.

Nhập, nhấp chuột, thành công.

Bùi Ý nhìn chuỗi ID này, như thể đã lấy lại được niềm tin vào việc uống rượu trước đây, hài lòng gửi nó cho người kia.

Mới hơn bảy giờ, Bùi Ý chính thức hoàn thành xong khối lượng công việc hôm nay, tắt máy tính bước ra khỏi thư phòng.

Phòng khách vắng tanh, phòng ngủ phụ sáng đèn, chú Khải chắc là đi tắm.

Bùi Ý nhanh chóng đến gần bàn trà mở tủ đông bên dưới, vốn định chỉ lấy một chai nước khoáng, nhưng sau khi nhìn thấy những chai rượu chói lóa bên trong, lập tức tầm mắt không thể rời khỏi nó.

H@m muốn uống rượu một lần nữa lại nổi lên, yết hầu vô thức lăn lên: “Nhiều vậy sao? Uống một chai cũng không quá phận đi?”

Bùi Ý liếc nhìn xung quanh——

Cậu tạm thời không dám đụng đến rượu vang đỏ và champagne, nhưng cậu có thể uống vài ngụm rượu hoa quả để thỏa mãn cơn thèm và rèn luyện khả năng uống rượu.

Khả năng say rượu chắc chắn không cao, cùng lắm tí nữa sẽ ngủ mất, cho dù bị Bạc Việt Minh trở về nhà phát hiện, cậu có thể lấy cớ là “Uống sữa”?

Bùi Ý nhìn thoáng qua thời gian vẫn còn sớm, nhớ lại tên weibo mình vừa chọn, dũng khí nói đến là đến!

Cậu thừa dịp chú Khải chưa phát hiện đã cầm lấy chai rượu vải và hộp sữa bò rồi chạy về phòng

Đã gần chín giờ, Bạc Việt Minh và Lâm Chúng mới trở về phòng.

Chú Khải đang đợi ở phòng khách vội vàng tiến tới đưa nước ấm cho hắn: “Nhị thiếu gia, sao ngày đầu tiên lại bận rộn như vậy? Cẩn thận một chút.”

“Không có việc gì.”

Để theo kịp tiến độ của dự án, hôm nay tổ dự án đã họp gần bốn tiếng, sau khi mọi người tan làm, Bạc Việt Minh còn cố ý ở lại nghiên cứu số liệu một lúc.

Bạc Việt Minh uống nửa cốc nước ấm, ra hiệu cho Lâm Chúng bên cạnh: “Hôm nay cậu vất vả rồi, về phòng nghỉ sớm đi, sáng mai chúng ta sẽ phân loại tài liệu trọng điểm của ngày hôm nay.”

“Bạc tổng, tôi không mệt.”

Lương của Lâm Chúng rất cao, anh luôn quen với cường độ làm việc cao: “Đêm nay tôi có thế sửa lại mấy chỗ sai trong tài liệu.”

Bạc Việt Minh gật đầu, đồng thời cảm thấy kỳ quái, hôm nay vào cửa hiếm khi hắn không đợi được Bùi Ý.

“Bùi Ý đâu? Hôm nay làm gì?”

Chú Khải báo cáo đại khái một chút tình huống, lại nói: “Tiểu tiên sinh xem phim hoạt hình cả buổi chiều, cơm nước xong không bao lâu đã đi ngủ.”

“Mười phút trước, tôi gõ cửa hỏi, cậu ấy nói muốn đi tắm rồi đi ngủ.”

Phim hoạt hình?

Chỉ sợ đang mân mê thứ gì trong máy tính.

Bạc Việt Minh âm thầm suy đoán, đưa lại ly nước: “Đã biết.”

Năm phút sau.

Trở lại phòng ngủ chính, Bạc Việt Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, yên lặng nhìn bốn phía trong phòng——

Trên giường lớn trống rỗng, đèn bàn được chỉnh ở mức thấp nhất, cửa sổ nhỏ ngoài ý muốn mở ra, gió lạnh từ tầng trên thổi qua khiến rèm cửa lay động, trong không khí tựa hồ còn còn sót lại một vị ngọt mê ly.

“…”

Con mắt Bạc Việt Minh hơi nheo lại, trong đầu chợt hiện lên một suy đoán nào đó, hắn đi về phía phòng tắm có ánh sáng, gõ cửa hai lần.

—— cốc cốc.

Không người đáp lại.

Bạc Việt Minh hô một câu: “Bùi Ý?”

Trong phòng tắm phát ra tiếng nước, nhưng không có tiếng đáp lại.

“…”

Bạc Việt Minh đột nhiên nhớ tới lần mình vô tình bị ngã trong phòng tắm, trong lòng căng thẳng, cao giọng nói: “Bùi Ý? Em có trong đó không?”

Nói xong, hắn theo bản năng đè xuống tay nắm cửa.

Cửa phòng tắm khoá trái không mở được, hiển nhiên có người ở bên trong.

Bạc Việt Minh bị sự im lặng liên tục quấy nhiễu đến tâm thần không yên, lập tức lục soát tủ cạnh cửa phòng tắm, quả nhiên tìm được một chiếc chìa khóa dự phòng.

Bạc Việt Minh nhanh chóng mở khóa, trong lúc nhất thời không thèm để ý đến cái gọi là phong thái quân tử.

“Bùi Ý? Tôi vào đây!”

Giây tiếp theo, cửa phòng tắm bị hắn quả quyết đẩy ra.

Trong phòng tắm tràn ngập sương mù, bồn tắm cỡ lớn tràn ngập nước, Bùi Ý đặt hai tay lên thành bồn tắm, nhắm mắt nằm trên chiếc gối ngủ cao su mềm bên cạnh bồn tắm.

Trên mặt nước nổi lên một lớp bọt tinh dầu, che khuất thân hình của cậu.

Gò má trắng nõn nối liền với cổ, cứ như được phủ một lớp phấn, nốt ruồi sau gáy đặc biệt rõ ràng.

“…”

Bạc Việt Minh bị nhiệt độ trong phòng tắm làm mờ mắt, lần mạo hiểm này có khả năng “lộ bí mật”, hắn đến gần nhỏ giọng nói: “Bùi Ý? Tỉnh tỉnh?”

Bùi Ý nhắm chặt mắt, hai lông mày nhíu rất sâu.

Cánh tay đang tựa vào thành bồn tắm bị vỗ nhẹ, tiềm thức của cậu quay lại đề phòng, nhưng cậu lại quên mất hoàn cảnh mình đang ở đâu, nháy mắt trượt xuống đáy bồn tắm.

“Bùi Ý!”

Bạc Việt Minh cả kinh.

Hắn không để ý đến bàn tay phải không thể chạm vào nước của mình, nhanh chóng bế Bùi Ý ra khỏi bồn tắm.

Nước ấm chui vào trong khoang mũi, dù chỉ trong chốc lát——

Bùi Ý đột nhiên mở mắt ra từ trong giấc ngủ, theo bản năng nắm lấy tay người trước mặt như muốn cầu cứu, khuôn mặt đỏ bừng mà ho khan: “Ugh! Khụ khụ khụ!”

“…”

Bạc Việt Minh vừa tức vừa đau lòng.

Hắn không rảnh lo quần áo của mình bị ướt, nhặt chiếc khăn tắm dày cộm quấn quanh người Bùi Ý, mà đem người trong lòng mang ra khỏi bồn tắm, đặt cậu lên bồn rửa mặt.

Không chỉ vậy, hắn còn mở một cửa sổ nhỏ bên hông để thông gió, xua tan cái nóng ngột ngạt trong phòng tắm.

Mặc dù Bùi Ý bị k ích thích mà mở bừng mắt, nhưng vẻ mặt vẫn hơi mơ hồ.

Bạc Việt Minh hít một hơi thật sâu, dùng giọng điệu giáo huấn: “Em sao lại thế này! Tắm một mình còn có thể ngủ quên? Có biết nguy hiểm cỡ nào không!”

“…”

Đại não Bùi Ý bị cảm giác say thành một mảnh hồ nhão.

Cậu chớp chớp đôi mắt chua xót, hoàn toàn không nghe lọt tai những lời mắng này.

Cách đây không lâu, Bùi Ý mang sữa và rượu vải vào phòng ngủ chính, mở chai uống thử hai ba ngụm.

Hương vị sữa và vải thiều rất nồng, vị rượu rất nhẹ, nếu uống như thức uống bình thường đều có thể.

Với ý định “mở ra mọi thứ”, Bùi Ý đã uống hết 500ml, uống xong phải giấu chai đi, định đợi ngày mai Bạc Việt Minh đi rồi sẽ bí mật tìm cách vứt đi.

Uống hết một chai, Bùi Ý không hề cảm thấy say, thậm chí còn chơi được trò chơi di động nửa tiếng.

Thấy thời gian đã gần chín giờ, cậu nghĩ mình đã mệt mỏi cả buổi chiều nên định tắm nhanh và nghỉ ngơi.

Nhưng điều mà Bùi Ý không ngờ tới là sữa bò và rượu vải mà cậu thản nhiên uống trông có vẻ ôn hoà vô hại, nhưng lại có tác dụng chậm đáng kinh ngạc.

Cậu chỉ nheo mắt ngâm mình một lát, men say ẩn chứa trong cơ thể càng lúc càng tăng và bộc phát mạnh mẽ.

Ẩn trong hai giờ, đặt xuống trong năm phút.

Cái gì mà vua uống rượu, rốt cuộc sẽ không trở về được.

Vừa mới giáo huấn nói một câu không nghe đi vào, nói chuyện đều không nhanh nhẹn còn dám hỏi lại hắn?

Cho dù bây giờ Bùi Ý có tỉnh lại thì cậu vẫn sẽ trong tình trạng say khướt.

Cậu ngơ ngác phản ứng một lúc, sau đó đột nhiên nắm chặt chiếc khăn tắm trên người, má đỏ ửng lại tăng lên một mức độ: “Anh, anh, anh! Đừng nhìn!”

Vừa nói một câu cậu không nghe, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn sao còn dám hỏi ngược lại hắn?

Bạc Việt Minh nghiến răng nghiến lợi, vừa tức vừa buồn cười: “Em chưa thấy của tôi à? Một đổi một cũng không lỗ lắm.”

Dù vậy, hắn vẫn sợ Bùi Ý đột ngột ra khỏi nước sẽ bị cảm lạnh nên đã chu đáo đắp cho cậu một chiếc áo choàng tắm dày.

“…”

Bùi Ý không hiểu bắn đang nói gì, lẩm bẩm một mình: “Đầu choáng quá.”

“Em uống bao nhiêu rượu rồi?”

Bạc Việt Minh căn bản không có biện pháp ngăn cản nhóc mèo con tham lam trộm rượu hai ba lần, nói ngoan chỗ nào?

Bùi Ý không quên biện hộ cho mình sau khi say: “Không uống.”

Bạc Việt Minh thay đổi phương thức, không nhắc đến chữ rượu: “Chai giấu ở đâu?”

Bùi Ý say rượu nói được rõ ràng: “Ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ.”

Nói xong, cậu chậm rãi lắc đầu mấy cái sửa lời, có chút nóng nảy như đang bị trêu chọc: “Tôi không uống rượu!”

Bạc Việt Minh sợ cậu rơi khỏi bồn rửa mặt, đôi tay đặt bên eo cậu: “Vậy em uống cái gì? sữa sao?”

Câu trả lời đã được thuộc trong lòng, Bùi Ý tự tin nói, “Đúng vậy!”

Bạc Việt Minh vui vẻ: “Thật sao? Hiện tại tình huống của em thế nào? Say rượu sao?”

“…”

Bùi Ý không trả lời, mơ hồ cảm thấy mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa: ” Tôi…tôi không nói chuyện với anh nữa, nhị ca sắp về rồi…tôi muốn đi ngủ!”

Vừa nói, cậu vừa giãy giụa cố gắng nhảy xuống.

Bạc Việt Minh không có ý định thả cậu đi, liền ôm chặt cậu nói: “Chờ một chút, rượu này có ngon không? Tôi sẽ không nói cho nhị ca của em biết.”

Bùi Ý nghe được lời này, bình tĩnh lại một chút.

Nhìn thấy người trước mặt lớn lên cũng không tệ lắm, cậu tiến lại gần, thành thật gật đầu: ” Uống rất ngon.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, với ý nghĩ “làm bạn nhậu thì phải dũng cảm chia sẻ”, Bùi Ý hít một hơi nóng mời: “Anh cũng muốn à? Tôi cho anh nếm thử?”

Nhìn vào đôi mắt thuần túy chân thành tha thiết, mang theo một mê hoặc lay động tâm hồn.

Khi Bùi Ý nói, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi, không phải mùi rượu mà là vị ngọt của sữa bò.

Một chút d*c vọng dâng lên trong con ngươi sâu thẳm của Bạc Việt Minh, nháy mắt giương nanh múa vuốt, giọng điệu thay đổi: “Muốn cho tôi nếm thử sao?”

Bùi Ý theo tiềm thức cảm nhận được một tia nguy hiểm, lắc đầu như trống bỏi: “Không đúng, tôi…hình như đã uống hết rồi…”

“Ah..Ưm!”

Âm thanh kéo dài đột nhiên thay đổi.

Bạc Việt Minh dứt khoát chế trụ gáy cậu, tùy ý xúc động hôn lên.

Đôi môi mềm mại có vị rượu bị chiếm lấy, sau khi nếm thử một chút, vị ngọt liền ập tới.

Lồ ng ngực Bạc Việt Minh nóng bừng, nhưng hắn phải kìm nén không muốn đào sâu hơn: “Ừm, tôi đã nếm thử rồi, rất ngon.”

“Anh, tôi…”

Bùi Ý không thể tin được mở bừng hai mắt, hơi thở trở nên hỗn loạn.

Cậu nắm chặt tay áo Bạc Việt Minh, ấp úng nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.

Bạc Việt Minh nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Bùi Ý, hắn biết người này uống say sẽ không nhớ gì, nhưng hắn vẫn cắn vào tai nhóc mèo con, lợi dụng lỗ hổng mà chui vào.

“Nếu sau này tôi lại bắt gặp em say, tôi sẽ “nếm” em như tối hôm nay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận