Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 1


Khi ý thức của Trì Nghiêu quay trở lại, anh đang nằm trên giường.

  Trước mắt mờ mịt, đầu đau như búa bổ.

  Anh xoa xoa góc trán, một lúc sau tầm nhìn mới dần trở nên rõ ràng.

  Bốn bức tường của căn phòng đều bằng kim loại, có lẽ anh vẫn còn ở trên phi thuyền.

  Trì Nghiêu ngồi dậy, định ra ngoài xem tình hình.

  Nhưng vừa vén chăn lên, cả người anh cứng đờ.

  Có điều gì đó không ổn.

  ”Tóc dài ở đâu ra thế này?”

  Vừa mở miệng, Trì Nghiêu sững người.

  Giọng này rất quen thuộc, nhưng không phải của anh.

  Anh bước nhanh vào phòng tắm.

  Nhìn vào người trong gương, đầu óc anh đờ ra, bên tai vang lên tiếng ong ong.

  Chuyện gì thế này, anh đang mơ sao?

  Người trong gương có ngũ quan lạnh lùng, đôi mắt phượng xinh đẹp khi không có biểu cảm trông có phần sắc bén, mái tóc dài rối tung xõa xuống, nhưng không hề làm giảm đi khí thế của một alpha.

  Đẹp thì đẹp, nhưng đây lại là khuôn mặt của kẻ thù không đội trời chung.

  Trì Nghiêu ghé sát vào gương nhìn kỹ, còn nhéo vài cái trên mặt, cảm giác mềm mại mịn màng.

  Vén áo lên, đường nét cơ bụng và đường “vây cá” rất đẹp, cảm giác trên tay thật tuyệt.

  Không phải mơ.

  ”Chết tiệt.”

  Trì Nghiêu khẽ chửi một tiếng, nhất thời không biết nên hoảng sợ hay ngạc nhiên.

  Tại sao anh lại nhập vào cơ thể của kẻ thù không đội trời chung.

  Vậy Cảnh Hi đã đi đâu rồi?

  Bộ não vừa mới tỉnh ngủ phản ứng có phần chậm chạp, mãi sau anh mới nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.

  Hôm qua anh chỉ đơn giản là cướp một mỏ quặng, đơn giản là đánh nhau một trận với kẻ thù.

  Chẳng lẽ liên quan đến cơn bão từ lúc đó?

  Cốc cốc cốc.

  Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, có người bước vào.

  ”Trưởng quan, ngài đã tỉnh chưa?”

  Trì Nghiêu cẩn thận nhận ra, xác nhận đây là phó quan bên cạnh Cảnh Hi, Phó Chỉ huy quân đoàn Phi Long – Giang Phong.

  ”Tỉnh rồi, có chuyện gì?” Trì Nghiêu bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Cảnh Hi nói.

  Giang Phong đứng đợi ở ngoài, cung kính nói: “Ngài tỉnh là tốt rồi, có cần tôi gọi quân y qua đây không ạ?”

  Trì Nghiêu vốn định nói không cần, nhưng đến khi lời sắp ra khỏi miệng lại đổi ý.

  ”Bảo anh ta qua đây sau 20 phút nữa.”

  Giang Phong: “Vâng.”

  Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Trì Nghiêu nhìn khuôn mặt trong gương, cởi nút áo sơ mi, cười đầy ác ý.

  Bên tai như thể lại nghe thấy tiếng Thiếu tướng lạnh lùng mắng anh “phóng đãng”.

  Nhưng cả người đều đổ mồ hôi, chẳng lẽ không tắm rửa sao?

  Tiếng nước chảy rào rào vang lên rất lâu mới dừng lại, Trì Nghiêu tiện tay lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh eo rồi bước ra khỏi phòng tắm.

  Chiều cao của Cảnh Hi và anh không khác nhau mấy, hơn nữa cả hai đều là alpha, làm giảm bớt nhiều sự khó chịu, mà cơ thể lại rất mạnh mẽ, điều này khiến Trì Nghiêu rất hài lòng.

Chỉ là tóc quá dài, gội còn tốn sức hơn cả gội lông chó.

  Tâm trạng Trì Nghiêu khá tốt, anh vừa lau tóc vừa tìm trong tủ trữ nước, uống liền nửa chai.

  Bề mặt kim loại phản chiếu vết sẹo trên vai trái và phía bên phải bụng.

  Vết trên vai trái chỉ dài khoảng ba bốn centimet, còn vết ở phần eo bên phải dài hơn một chút.

  Hình ảnh trước mắt Trì Nghiêu lóe lên, lập tức nhớ lại.

  Những vết này đều do anh gây ra trong những lần đánh nhau trước đây.

  Nhưng tại sao sẹo lại vẫn còn?

  Trì Nghiêu sờ vào vết sẹo hơi nhô lên ở bên eo.

  Xấu quá, không hợp với thẩm mỹ của anh chút nào.

  Hai mươi phút sau, Giang Phong dẫn theo quân y đến, vừa ngẩng đầu nhìn liền ngây người.

  Cảnh Hi ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, hai chiếc cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi được mở ra, xương quai xanh bên phải lộ ra lờ mờ, tóc ướt trước trán được vuốt ra sau, mái tóc dài có chút rối xõa trên vai.

  Phong thái thoải mái, lười biếng, nhưng khí thế thì không giảm chút nào.

  Hôm nay cảm giác mà ngài chỉ huy mang lại không giống bình thường cho lắm.

  Nếu để đám omega trong quân bộ nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát điên lên.

  ”Làm gì đấy, nhanh lên.” Ngón tay thon dài của Trì Nghiêu gõ nhẹ hai cái trên tay vịn, không kiên nhẫn thúc giục.

  ”Vâng!” Giang Phong lập tức tỉnh lại, dẫn theo quân y bước nhanh tới.

  Trì Nghiêu chống cằm, nhìn quân y cầm đủ loại dụng cụ loay hoay trên người mình, trong đầu tính toán tình hình hiện tại.

  Nếu Giang Phong cũng có mặt, điều này cho thấy đây có khả năng cao là soái hạm của Quân đoàn Phi Long.

  Ngủ một giấc tỉnh dậy lại ở ngay đại bản doanh của kẻ địch, còn chiếm luôn thân thể của kẻ đứng đầu.

  Nói ra nghe như đang đùa vậy.

  ”Đám người Cực Ảnh đâu rồi?” Trì Nghiêu giả vờ hỏi bâng quơ.

  Nhắc đến đám hải tặc đó, Giang Phong nghiến răng ken két.

  ”Chạy rồi! Nếu không phải bão từ khiến nhiều chức năng của chiến hạm không thể hoạt động bình thường, lần này chắc chắn chúng đã bị đánh cho tan thành tro!”

  Trì Nghiêu: “Có ai bị thương không?”

  Giang Phong lắc đầu: “Không, tất cả đã an toàn trở về đội rồi.”

  Trì Nghiêu: “Tôi đang nói đến Cực Ảnh.”

  Giang Phong sững người: “Chắc là — không có đâu ạ? Chúng chạy còn nhanh hơn thỏ, nếu có thương vong, thì tên lưu manh tinh tặc họ Trì đó đã tìm tới đây từ lâu rồi.”

  Tên lưu manh tinh tặc?

  Trì Nghiêu bật cười, nghiêm túc nói: “Trì Nghiêu dễ thương như vậy, sao có thể đánh anh ấy được?”

  Ngài trưởng quan cười rồi?!

  Giang Phong bị nụ cười của cậu làm cho hoa mắt, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện có gì đó không đúng.

  Phải nói rằng trong đế quốc, nếu ai ghét tinh tặc nhất, Cảnh Hi đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

  Nhưng cậu lại nói tên cầm đầu tinh tặc dễ thương?

  Giang Phong: “?”

  Câu này có ẩn ý gì à?

  Quân y kiểm tra một lượt, cung kính nói: “Thân thể ngài rất khỏe, giờ đã không còn vấn đề gì lớn nữa.”

  Trì Nghiêu: “Không còn vấn đề gì lớn?”

  Linh hồn bị tráo mà không phát hiện ra?

  Quân y tưởng anh đang hỏi về chuyện đột nhiên hôn mê, giải thích: “Có thể do ảnh hưởng của sự dao động địa từ, thêm vào việc gần đây ngài quá lao lực, tôi sẽ kê một ít thuốc an thần tĩnh khí, ngài chỉ cần uống đúng giờ là được.”

  Trì Nghiêu nhớ lại trước khi mất đi ý thức, anh rõ ràng cảm nhận được sự cộng hưởng của trái tim, chẳng lẽ thật sự do ảnh hưởng của bão từ?

  Nhưng bão từ có thể khiến người ta hoán đổi linh hồn sao?

  Giang Phong hạ giọng hỏi: “Có cần truy đuổi Cực Ảnh không ạ? Bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”

  Đang đánh dở với Cực Ảnh, chỉ huy gặp vấn đề, bọn họ chỉ còn cách rút lui trước.

  Trì Nghiêu nói ngay: “Không cần, tinh tặc cũng là dân của đế quốc, chúng ta là quân đội, phải dùng tấm lòng bao dung để tiếp nhận họ, chứ không phải tận diệt cho bằng hết.”

  Giang Phong: “? Vâng.”

  Trước khi rời đi, Trì Nghiêu gọi quân y lại.

  ”Có thuốc trị sẹo không, đưa cho tôi một tuýp, loại tốt nhất ấy.”

  Quân y bối rối, lục trong hòm thuốc ra một tuýp thuốc mỡ đưa cho anh: “Dùng kết hợp với đèn trị liệu sẽ có hiệu quả tốt hơn.”

  Trì Nghiêu: “Ừ.”

  Sau khi dẫn quân y ra khỏi khoang nghỉ, Giang Phong mặt đơ đơ đi ra thật xa, lúc đến chỗ rẽ thì đột nhiên túm quân y kéo vào một căn phòng nhỏ bên cạnh.

  Quân y bị ép vào sau cánh cửa, giật nảy mình, vội vàng đưa tay ôm ngực: “Thưa ngài, tôi có vợ con rồi, ngài, ngài muốn làm gì?”

  Giang Phong nhìn gã quân y có hai hàng ria mép, tuổi đã quá bốn mươi, là một beta, tức đến mức trợn trắng mắt.

  ”Nếu tôi muốn cướp sắc chẳng lẽ không chọn người ngon nghẻ hơn à?” Hắn đấm vào người ông một cái, hạ giọng hỏi, “Chỉ huy thật sự không có vấn đề gì? Có phải ông đang giấu giếm gì không?”

  Quân y: “?”

  Quân y: “Không mà, thiếu tướng Cảnh mọi chỉ số đều rất bình thường.”

  Giang Phong nhíu mày.

  Vậy thì thật là lạ.

  Phong cách của ngài chỉ huy hôm nay khác với bình thường quá nhiều.

  Giang Phong: “Não thì sao? Có bị tổn thương không?”

  Quân y nhìn anh đầy kỳ quặc: “Cậu mới là người có bệnh trong não ấy.”

  Giang Phong: “……”

  Trong khoang nghỉ, Trì Nghiêu mở thiết bị cá nhân.

  Thiết bị tự động mở khóa bằng vân tay.

  Mọi công dân của đế quốc đều được chính phủ cấp thiết bị cá nhân.

  Nhưng anh là dân ngoài luồng, không có thiết bị như vậy.

  Loay hoay mãi, Trì Nghiêu mới tìm được giao diện liên lạc, bấm gọi một số.

  Màn hình ảo hiển thị đang kết nối, ngay trước tiếng chuông cuối cùng, cuộc gọi cuối cùng cũng được nhận.

  Trên màn hình, ngũ quan của một alpha tuấn tú, đôi mắt hoa đào đa tình giờ đây lạnh lùng đang nhìn anh.

  Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh liền biết mình đoán đúng rồi.

  Anh và kẻ thù không đội trời chung đã hoán đổi linh hồn.

  Nhìn khuôn mặt của chính mình qua màn hình, Trì Nghiêu cảm thấy một sự kỳ quặc khó tả.

  Cơ thể của mình lại nằm trong tay người khác, mà người đó còn là kẻ đối nghịch hoàn toàn về tính cách với mình.

  Trong phút chốc, cả hai đều im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề.

  Cảnh Hi: “Nếu anh dám làm gì người của tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôi. Khuyên anh hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”

  Trì Nghiêu khẽ cười nhạt: “Đang uy hiếp tôi?”

  Cảnh Hi lạnh mặt: “Anh cứ thử xem, nhưng đến lúc đó anh chỉ còn cách đi thẳng đến Cục An ninh để đoàn tụ với đám người của mình thôi.”

  Đám người trong đoàn mà bị đưa đến Cục An ninh thì chắc chắn chẳng có ai có thể quay về.

“Cậu hung dữ quá đó.” Trì Nghiêu cười một cách tùy tiện, “Bị cậu dọa đến toát cả mồ hôi rồi, lại muốn đi tắm nữa.”

Cảnh Hi lạnh lùng nói: “Định một thời gian gặp mặt đi.”

Trì Nghiêu: “Cậu cầu xin tôi à?”

Cảnh Hi: “Anh không muốn trở lại sao?”

“Không muốn đâu.” Trì Nghiêu dựa vào sofa, lười biếng nói, “Không cần nỗ lực mà đã làm thiếu tướng rồi, thật là tốt.”

Cảnh Hi chậm rãi gật đầu: “Mỏ cấp bốn mà anh mất công sức lớn để cướp, xem ra chỉ có thể để tôi xử lý rồi.”

Trì Nghiêu: “Cậu sẽ không làm bừa đâu.”

Cảnh Hi: “Tôi thì không, nhưng “Trì Nghiêu” sẽ.”

Trì Nghiêu: “…”

Chết tiệt.

Sau khi hẹn một thời gian gặp mặt sơ bộ, Cảnh Hi cúp cuộc gọi, xoa xoa trán đang đau nhức.

Trên người dính dấp, mùi cơ thể lạ lẫm làm cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hôm qua, trên đường quân đoàn trở về đã gặp bão từ, chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp gần đó chờ từ trường Trái Đất trở lại bình thường mới có thể đi tiếp, không ngờ lại tình cờ đụng phải Cực Ảnh đang cướp mỏ khoáng.

Ban đầu định nhân cơ hội này bắt lấy Trì Nghiêu, không ngờ đang đánh dở thì đột nhiên tim đau quặn, khi tỉnh dậy đã ở trên chiến hạm của Cực Ảnh rồi.

Nghĩ đến việc Trì Nghiêu có thể đang làm gì đó với cơ thể mình, Cảnh Hi nắm chặt tay đến mức phát ra tiếng răng rắc.

Cậu bật dậy, bước nhanh về phía phòng tắm.

Áo sơ mi trên người đã bị mồ hôi làm ướt nhiều lần, Cảnh Hi cởi ra rồi tiện tay đặt sang một bên.

Ánh mắt cậu vô tình liếc qua một điểm trong gương, ánh mắt lập tức lạnh lại.

Trong gương, một alpha có khuôn mặt đẹp đẽ, cơ thể có đường nét cơ bắp mượt mà, không có một chút mỡ thừa hay vết sẹo nào.

Cảnh Hi hơi xoay người, tay lướt qua bên cánh tay trái, gần bả vai có một dấu “X” được hằn lên bằng cách nung, khoảng bảy tám centimet.

Phía dưới dấu “X” còn có vài chữ nhỏ, dường như bị dao khắc qua, chỉ có thể nhìn thấy đại khái là những con số.

Nhìn vào tình trạng phát triển của da, có lẽ vết sẹo này đã được tạo ra từ khi Trì Nghiêu còn nhỏ hoặc trong độ tuổi thiếu niên.

Cho dù Trì Nghiêu là một kẻ điên cuồng, hành xử kỳ quái, cũng sẽ không dùng cách thô bạo như thế để xăm mình, trừ khi anh có xu hướng tự ngược đãi.

Nói là hình xăm, chi bằng nói nó giống dấu ấn hơn.

Điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là dấu ấn này thường được dùng để khắc lên cơ thể nô lệ vài trăm năm trước, những người đã được giải phóng.

Sao trên người Trì Nghiêu lại có thứ này?

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Hi: Đã nói là yêu hận đan xen, thế mà anh lại lén thoa kem trị sẹo cho em?

Trì Nghiêu: Thân thể của vợ, tất nhiên phải chăm sóc cẩn thận rồi. [Vuốt ve]

Lần này vẫn là câu chuyện của một người cực kỳ đẹp trai và một người rất xinh đẹp~

Trì Nghiêu (yao) giọng hai

Trì Nghiêu là công, Trì Nghiêu là công, Trì Nghiêu là công, không phản công.

Kally: Tên của Trì Nghiêu là 迟尧 (Chí yáo), yao của 尧 này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận