“Con nói gì cơ? Con ranh này dám lén lút sau lưng Quân Vũ?”
Ngôn Thái Hiển đập bàn quát lớn.
Bàn ăn yên tĩnh, những người khác đang chờ xem kịch hay của Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân Vũ thì đương sự lại chăm chăm ăn uống, không chỉ có vậy, hai người họ còn gắp thức ăn cho nhau vô cùng tình cảm.
“Bố, bố đừng tức giận, chưa chắc Huyên Huyên đã phản bội Quân Vũ đâu…” Ngôn Cảnh Vân lại tỏ ra mình là người tốt nói: “Bình thường Huyên Huyên có sở thích đua xe nên chắc người con gặp hôm đó là bạn của con bê thôi.
Con sợ có người hiểu lầm nên chụp lại làm bằng chứng nè!”
Ngôn Cảnh Vân lấy điện thoại mở album ảnh đưa cho Ngôn Thái Hiển xem.
Không chỉ một mình ông ta chăm chú nhìn điện thoại mà những người khác của nhà họ Ngôn cũng tập trung vây quanh ông.
Ngôn Cảnh Huyên lẫn Diệp Quân Vũ vẫn tiếp tục im lặng xem mấy người này là không khí.
Ngôn Thái Hiển lướt mấy tấm ảnh chụp Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Thiên Sinh, hơn mười tấm đầu mọi thứ rất bình thường cho đến tấm thứ mười một, đó là bức ảnh hai người họ hôn nhau được gửi cho Diệp Quân Vũ mấy ngày trước.
“Súc sinh, mày xem đây là gì? Ngang nhiên ở ngoài hôn hít người khác, mày có để mặt mũi nhà họ Ngôn vào mắt nữa không? Có chồng rồi còn không biết an phận!”
Ngôn Thái Hiển ném cái chén vào đầu của Ngôn Cảnh Huyên quát tháo.
Lực ném của ông ta cực kỳ mạnh khiến trán của cô xuất hiện cục u ngay lập tức, còn cái chén thì rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
“Bố, bố đừng kích động, tấm ảnh này…!chắc có hiểu lầm thôi.
Con…!Con nhớ con đã xoá rồi mà…”
Ngôn Cảnh Vân vừa xoa dịu Ngôn Thái Hiển vừa tỏ ra vô tội nói.
“Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, rõ ràng là nó không biết liêm sỉ làm mất mặt nhà họ Ngôn, cắm sừng Quân Vũ!”
“Chuyện không phải vậy đâu bố…!Huyên Huyên, em giải thích với bố đi!”
Bị Ngôn Cảnh Vân gọi đến, Ngôn Cảnh Huyên ngẩng đầu nhìn cô ta đang ra sức diễn kịch, hình như lần trước ly gián cô và Diệp Quân Vũ không thành nên lần này đổi chiến lược sang Ngôn Thái Hiển.
Chắc là cô ta đang muốn lợi dụng ông ta gây áp lực khiến cô phải từ bỏ vợ của hắn.
Ngôn Cảnh Vân này có ngu xuẩn quá không vậy?
Ngôn Cảnh Huyên chẳng buồn giải thích, cô lại tiếp tục ăn cơm.
“Mày bị câm hả? Không nghe chị mày nói gì sao? Mau cho tao một lời giải thích đi.
Thằng ranh không ra gì này là ai? Mày thấp kém đến mức loại người rác rưởi nào cũng dính dáng đến hả?”
Ngôn Thái Hiển điên tiết.
Lần này, không đợi Ngôn Cảnh Vân diễn tiếp vai diễn của mình, Diệp Quân Vũ đã gác đũa lên tiếng:
“Ông nói ai là loại người rác rưởi vậy bố vợ?”
“Còn ai ngoài thằng ranh ngoại tình với đứa con lăn loàn trắc nết này chứ?”
Ngôn Thái Hiển giận đến mức ngu người, không hề nhìn ra Diệp Quân Vũ đang lạnh mặt.
“Bố vợ, có phải ông không muốn sống ở thành phố S này nữa phải không? Ông mắng ai lăn loàn? Ai là thằng ranh rác rưởi?”
Diệp Quân Vũ cười hỏi lại.
Thái độ của hắn làm Ngôn Cảnh Vân hoài nghi trong bụng, hôm trước gửi ảnh cho hắn xong thì bị kéo vào danh sách đen, hôm nay cô ta vạch trần chuyện này thì hắn lại bênh vực Ngôn Cảnh Huyên.
Lẽ nào Diệp Quân Vũ đã bị đứa con gái nuôi này làm cho u mê đầu óc, không phân biệt được đúng sai, phải trái nữa?
“Là thằng nhãi này với con tiện nhân này đó!”
Ngôn Thái Hiển lặp lại, đồng thời cũng chỉ tay vào bức ảnh.
“Em rể, em đừng giận, chuyện này…”
“Dừng, khả năng diễn của chị kém quá đấy chị vợ.
Đừng dùng kỹ năng này diễn kịch trước mặt tôi, bẩn mắt tôi lắm.
Lần trước chị gửi ảnh cho tôi, tôi không đoái hoài gì đến chị nên hôm nay chị muốn vợ tôi mất mặt phải không? Tuy vợ tôi được nhà các người nhận nuôi, không có tiếng nói nhưng bây giờ thân phận cô ấy khác rồi, không phải ai muốn mắng chửi gì cô ấy cũng được đâu.”
Diệp Quân Vũ cười nói.
Nụ cười của hắn sắc bén, ánh mắt lại chứa đầy sự khinh bỉ lạnh lùng, biểu cảm này hoàn toàn trái ngược với những gì Ngôn Cảnh Vân đã dự đoán.
Thấy Ngôn Thái Hiển định mở miệng chửi rủa, Diệp Quân Vũ nhanh chóng nói tiếp: ” Tôi chỉ nói một lần nên ông nghe cho kỹ nhé bố vợ.
Người mà ông vừa mắng là thằng nhãi rác rác rưởi ấy…!Là em trai tôi – Diệp Thiên Sinh, hôm đó vợ tôi cùng em tôi đi xem đua xe, cô ấy có gọi điện báo với tôi.
Sau đó thì tôi nhận được tấm ảnh vừa rồi của chị vợ, không hiểu sao chị vợ lại có thể chụp ảnh em gái mình ở góc chụp gây hiểu lầm như vậy.
Chị vợ muốn ly gián tình cảm của chúng tôi hả? Xin lỗi nhé, lần sau có vu oan ai thì chị nhớ tìm hiểu kỹ thân phận đối phương trước nhé!”
Diệp Quân Vũ nói xong, chiếc điện thoại trên tay Ngôn Thái Hiển đã rơi xuống.
Người mà ông ta mắng chửi lại là em trai khác mẹ của con rể hắn, vừa rồi…!ông ta đã mắng Diệp Thiên Sinh thế nào vậy?
Nhà họ Diệp rối ren nhưng không có nghĩa là người ngoài được phép phán xét, xem ra phen này ông ra tiếp tục gặp rắc rối với Diệp Quân Vũ trên phương diện làm ăn rồi.
Ngôn Thái Hiển liếc mắt qua Ngôn Cảnh Vân đang xanh mặt.
Con gái đúng là vô dụng, nếu ban đầu nó chịu lấy Diệp Quân Vũ thì làm gì có chuyện mất mặt, thiệt thòi này đâu.
Bản thân Ngôn Cảnh Vân cũng đang sợ hãi, cô ta chưa từng nghĩ đến người bị cô ta chụp ảnh là em của Diệp Quân Vũ, càng không ngờ đến chuyện Ngôn Cảnh Huyên di đua xe đã được báo với hắn.
Chăng trách mà khi cô ta gửi ảnh, hắn lại chặn số điện thoại, chẳng trách khi nãy đề cập chuyện này, hắn vẫn bình chân như vại.
Cô ta đi sai nước cờ rồi.
“Chúng ta về thôi.
Em không muốn về đây thêm lần nào nữa!”
Ngôn Cảnh Huyên buông đũa đứng lên nói.
“Được, sau này chúng ta không đến nữa.”
Diệp Quân Vũ hưởng ứng.
Hắn liếc mắt nhìn người nhà họ Ngôn rồi lạnh nhạt bỏ đi cùng Ngôn Cảnh Huyên, lúc tiếng xe bên ngoài cố ý nổ thật to lúc khởi động mới khiến mấy người nhà họ Ngôn kia sực tỉnh.
(…)
“Còn đau không?”
Diệp Quân Vũ giúp Ngôn Cảnh Huyên bôi thuốc quan tâm hỏi.
“Anh thử bị một cái chén đập vào trán xem có đau không? Ông già đó đúng là chỉ biết động tay động chân với người khác! May mà chỉ bị sưng, nếu khi nãy bị rách chắc là tôi sẽ liều mạng với ông ta.
Tôi còn phải dùng gương mặt này kiếm cơm nữa đó.”
Ngôn Cảnh Huyên bực dọc đáp.
Cô nhìn trái nhìn phải chỗ bị sưng qua gương trang điểm, mấy ngày tới cô phải để tóc mái che lại rồi.
Cũng may là không ảnh hưởng gì đến tổng quan gương mặt.
“Lần sau thì cứ việc đánh lại ông ta.
Dù gì ông ta cũng đâu xem cô là con gái, cô nhịn nhục làm gì chứ?”
“Tôi phải diễn vai ngoan hiền, bị ức hiếp thì Ngôn Cảnh Vân mới diễn được vai thánh mẫu chứ? Khi nào chơi chán rồi thì không cần anh nói tôi cũng đáp lễ với ông ta.”
“Lúc trước cô ở nhà họ Ngôn luôn là vậy à?”
“Đúng đó, suốt mười năm nay ở nhà họ Ngôn ngày nào cũng bị đánh, bị chửi nên tôi cũng quen rồi.
Tôi vẫn đang chờ ngày tính nợ với họ!”
“Vậy cô có muốn thực hiện liền không? Tôi có một kế hoạch cần cô giúp đỡ!”