Lời đề nghị của Diệp Quân Vũ khiến Ngôn Cảnh Huyên kinh ngạc, cô không rõ kế hoạch của hắn là gì, nhưng chỉ riêng việc cô không có tiền, có thế thì làm sao có thể trợ giúp hắn? Lật đổ nhà họ Ngôn không phải chuyện dễ dàng, càng không phải là việc mà người chưa đứng vững như cô có thể phối hợp.
“Tôi thì có thể giúp gì được cho anh mà anh lại đề nghị hợp tác?”
Ngôn Cảnh Huyên khó hiểu hỏi.
“Em có thể giúp tôi rất nhiều chuyện.
Tôi đã mở lời thì chắc chắn là có việc em làm được.
Đây cũng là lý do vì sao tôi đồng ý kết hôn khi biết em không phải con ruột của Ngôn Thái Hiển.”
Diệp Quân Vũ giải thích.
“À, vậy ra anh đã có mưu tính với nhà họ Ngôn từ đầu à? Tổng giám đốc Diệp, anh ăn nhiều như vậy không sợ nghẹn chết sao?”
Ngôn Cảnh Huyên bật cười.
“Dạ dày của tôi rất lớn, không dễ nghẹn chết vậy đâu.” Diệp Quân Vũ cũng cười: “Ai biểu Ngôn Thái Hiển luôn hống hách làm tôi chướng mắt.
Nghĩ mình nắm giữ kinh tế huyết mạch thì không xem Diệp Thị ra gì.
Tôi phải cho ông ta biết rằng, ông ta có thể xưng bá là do tôi không đếm xỉa tới.”
“Anh giống mấy tổng giám đốc trong tiểu thuyết quá nhỉ? Chỉ cần nổi hứng là cho nhà người khác phá sản.
Khác một điều là việc anh làm logic hơn khi lên kế hoạch từ từ, chứ không phải là nói một câu “trời lạnh rồi, cho Ngôn Thị phá sản đi!”.”
Ngôn Cảnh Huyên vừa cười vừa đóng vai tổng giám đốc bá đạo trong truyện chọc cười Diệp Quân Vũ.
“Đời thực không giống như tiểu thuyết.
Muốn hủy một công ty mất rất nhiều thời gian.” Diệp Quân Vũ trầm giọng hỏi: “Em hay xem tiểu thuyết như vậy lắm à?”
“Cũng không hẳn là hay xem đâu.
Tôi chỉ xem lúc nhàm chán thôi.” Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười: “Về lời đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ lại!”
“Em cứ suy nghĩ đi.
Hợp tác với tôi chỉ có lợi cho em thôi!”
“Chuyện đó cần phải xem xét đã!”
(…)
Ngày thứ ba sau khi đến nhà họ Ngôn, Ngôn Cảnh Huyên nhận được điện thoại của giám đốc Hồ nói về việc tiếp tục quay quảng cáo.
Sự việc lần trước giữa cô và người phụ trách đã được báo cáo với ông ấy.
Người phụ trách kia ngay lặp tức đã bị trách mắng nặng nề, nhưng vì anh ta là người làm việc có trách nhiệm và có nhiều đóng góp mới không bị giám đốc Hồ đuổi việc.
Giám đốc Hồ đã thuyết phục Ngôn Cảnh Huyên quay tiếp, người quản lý cũng thêm vào mấy câu nên ngày hôm sau cô đã đến điểm hẹn để quay chụp.
Lần này không biết tay quản lý kia có làm khó cô nữa hay không?
“Đến rồi thì thay đồ rồi vào vị trí đi.
Mọi người đang chờ cô đó!”
Thái độ của hắn vẫn không mấy thân thiện nhưng đã bớt hà khác hơn.
Ngôn Cảnh Huyên cũng không phải là người so đó tính toán nên vâng dạ cho qua, rồi cùng trợ lý đi thay trang phục để chụp ảnh.
Loạt ảnh quảng cáo quần áo của công ty lần này lấy mùa xuân làm chủ đề, vì vậy mà trang phụ phần lớn là váy hoa cộc tay.
Mỗi chiếc váy đều có màu sắc rực rỡ và thiết kế vô cùng thanh lịch, cực kỳ hợp để mặc vào các buổi đi chơi.
Dáng dấp của Ngôn Cảnh Huyên khá tốt, mọi bộ váy mặc lên người của cô đều thể hiện được sự đẹp đẽ của mình.
Biểu hiện của cô cũng vô cùng chuyên nghiệp khiến người phụ trách kia cũng không có gì để chê bai.
Thật ra hắn muốn mượn chuyện này để làm khó, rồi so sánh với Thái Yến.
Tuy nhiên, những gì Ngôn Cảnh Huyên đang làm lại vượt xa tưởng tượng của hắn.
Diễn viên tuyến mười tám cũng có chút tài năng.
“Quay chụp cũng đẹp đấy, nhưng vẫn thua xa chị Yến!”
Một giọng nói xéo xắt vang lên sau khi Ngôn Cảnh Huyên đã quay xong và chuẩn bị thay trang phục mới.
Người nói câu này là nhân viên đứng sau người phụ trách nhãn hàng khiến hắn chau mày khó chịu.
“Cô Ngôn là người mới nên không thể so với diễn viên kỳ cựu như Thái Yến.
Nhưng thể hiện như vậy cũng là khá lắm rồi.
Cô không có chuyện gì thì đừng ở đây xét nét.”
Người phụ trách nói.
“Anh Hi, sao anh lại nói thay cô ta vậy? Rõ ràng là cô ta không bằng chị Yến thật mà.
Không phải chính anh cũng từng nói vậy hả?”
Nhân viên kia không hiểu hỏi.
“Đúng là tôi từng nói nhưng đó là vì tôi chưa thấy cô Ngôn thể hiện, lần này cô ấy làm rất tốt, tôi không có gì để phàn nàn hay so sánh cả!”
Phụ trách Lý Hi đáp.
“Cô ta diễn như vậy mà tốt hả? Khó coi muốn chết thì có!”
Nhân viên kia bĩu môi chế nhạo.
“Khó coi thì cô vào diễn thay đi.”
Lý Hi bất bình.
“Không biết diễn thì không được nhận xét hả? Quảng cáo lần này chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho mà xem.”
“Ai cũng có quyền nhận xét, và ai cũng có quyền phản bác lại nhận xét kia.” Lý Hi cau có: “Được rồi, cô đi lo công việc tiếp theo đi, đừng ở đây nói nhảm nữa.
Cô Ngôn còn quay mấy bộ váy nữa.
Xong sớm để còn về sớm!”
Bị Lý Hi đuổi đi, nhân viên kia bực tức rời khỏi.
Rõ ràng ban đầu hắn không ưa gì Ngôn Cảnh Huyên, vậy mà sau khi bị ông chủ quở mắng liền lên tiếng bênh vực.
Đúng là sức mạnh của gia thế.
“Chị Yến, anh Hi không còn muốn đối đầu với cô ta nữa! Vâng em biết rồi, em sẽ làm cho cô ta biết cái giá của việc giành thứ không thuộc về mình là như thế nào.
Chị cứ yên tâm tin tưởng ở em.”.