Khương lão gia khó hiểu nói, “Trước giờ Cẩm Nam rất khỏe mạnh mà, sao khi không lại bệnh rồi?”
Lão phu nhân hừ lạnh nói: “Còn không phải do con nhỏ tai tinh kia sao, chính nó khiến cả nhà ta xui xẻo, càn quấy đến mức làm nhà ta không yên ổn!”
Khương Khải hơi không đồng ý, “Tổ mẫu, ngài đừng nói như thế? Một mình con đi là được rồi!”
Cũng không đợi phản đối, hắn lập tức xoay người rời đi.
Lão phu nhân cho tay vào trong tay áo, sắc mặt khó coi, “Thằng Khải đây trách bà già này nói quá lời? Chẳng lẽ lời khi nãy sai sao? Con nhỏ tai tinh ấy vừa về nhà chúng ta, thằng Nhan suýt nữa chết đuối; khi xưa nó chưa trở về lúc đó Uẩn Trần sức khỏe càng ngày càng tốt, đến mùa xuân còn ra ngoài đi dạo với Diệu Diệu; từ lúc nó về không bao lâu thì khoa cử của thằng Khải gặp bất trắc, phát bệnh không đi thi được, phải chờ ba năm sau mới đi thi lại, nhưng nửa năm sau khi khỏe bệnh thì Tổ phụ các con lại qua đời lại đẩy thêm ba năm để giữ tang, mãi đến năm nay mới đi thi khoa cử. Nó không quay về cả nhà chúng ta êm đẹp sống tốt, nó quay về thì từng chuyện không may xảy ra, nó đã gả ra ngoài còn càn quấy nhà chúng ta!”
“Tổ mẫu, mọi chuyện trên đời há có thể trôi chảy? Ngài nói những việc này, nhà ai mà không xảy ra chứ? Sao có thể đổ lên người Tiểu Lục được?” Khương Uẩn Trần ho nhẹ vài tiếng , “Con đi thăm Tiểu Ngũ đây ạ.”
Khương Uẩn Trần cũng đi rồi.
Lão phu nhân trừng to hai mắt, nhìn cháu trai vừa rời đi, âm dương quái khí nói: “Diệu Diệu cũng bị thương cùng lúc với Tiểu Ngũ, còn không phải do con nhỏ tai tinh kia khắc?!”
Khương Uẩn Trần đã ra cửa.
Hà thị vội vàng trấn an nói: “Mẫu thân, Khải nhi và Tiểu Tứ không phải có ý này đâu.”
Khương lão gia cùng góp lời: “Đúng vậy, bọn nhỏ chỉ không tin vào điều này mà thôi.”
Lão phu nhân càng tức giận nói: “Ta càng phải nói, con nhỏ tai tinh đó tới khắc cả nhà chúng ta! Năm đó thầy bói xem mệnh cho con dâu nói rằng là mang thai hai đứa trẻ, còn là bé gái, khi ấy ông thầy bói già đó là người mù cũng không nhìn ra bụng con dâu có bao lớn.”
Khương lão gia vội nghe theo đáp: “Vâng vâng.”
Vẫn luôn không hé răng như Khương Tu Trạch lại phát biểu ý kiến: “Chẳng lẽ ông ta nói Tiểu Lục cái gì sao?”
“Ông thầy bói ấy thật ra chưa nói gì, chỉ là lời cuối cùng chỉ ra một thai sinh đôi bé gái, một đứa là Phúc tinh, mệnh cách rất tốt, đứa còn lại mệnh cách tương phản, bây giờ ngẫm lại quả thật Diệu Diệu nhà chúng ta là Phúc tinh đầu thai xuống, còn con nhỏ kia không phải là Tai tinh sao?”
Khương Diệu Diệu kéo tay áo lão phu nhân khẽ nói: “Tổ mẫu, hoàn toàn tương phản không có nghĩa chỉ vào Lục tỷ là tai tinh nhà chúng ta ạ!”
“Diệu Diệu, Tổ mẫu biết con mềm lòng, lúc ấy ta và Tổ phụ cũng không nghĩ nhiều tới vậy, nhưng mấy năm nay chuyện không may xảy ra quá nhiều từ lúc nó quay trở về nhà, hiện tại nó và nhà Tam đương gia quan hệ thân thiết như vậy, gần như xem nhà đấy là người thân, liền tùy tiện nó đi, Tổ mẫu ngẫm lại, cả nhà đó sẽ bị con nhỏ tai tinh đó khắc thành ra dạng gì đây!”
*****
Khương Uẩn Trần hướng tới viện Khương Cẩm Nam liền thấy Khương Khải đuổi theo sau, có điều hắn không có lập tức tới nhà Tam thúc.
“Anh đi thăm Tiểu Ngũ đã đỡ hơn chưa.” Khương Khải nhỏ giọng nói, Khương Uẩn Trần không nói gì ho khụ vài tiếng sau đó gật đầu đi cùng anh trai.
Vừa đến cửa sân viện, cả hai người nhìn thấy người hầu trong viện hối hả chạy ra ngoài.
“Công tử nhà ngươi lại phát sốt?” Khương Khải túm một kẻ lại.
Người hầu đáp, “Vâng, công tử quả thật đang sốt cao ạ.”
“Nó không uống thuốc do thầy thuốc kê sao?”
“Bẩm đã uống ạ, nhưng… nhưng công tử lại nôn toàn bộ ra ạ.”
“Đi sắc một chén khác tới đây.” Khương Khải phân phó.
“Nô tài cũng chuẩn bị tới phòng bếp làm chén thuốc mới ạ.”
Khương Khải xua tay, ý bảo người hầu có thể đi.
Sau đó anh nói với em trai Uẩn Trần: “Đợi lát nữa vào phòng em chớ có lại gần thằng nhóc đó quá, nó mà lây bệnh cho em thì sắp tới một hai tháng em không xuống giường được.”
Khương Uẩn Trần hơi khẽ gật đầu, xa đó liền ngoan ngoãn đứng ở chỗ bàn cách xa giường của Khương Cẩm Nam.
Trong trí nhớ của anh, thằng nhóc Cẩm Nam rất hiếu động, trước giờ tinh lực tràn trề không dùng hết, có đôi khi anh thầm hâm mộ nó, chỉ là không nghĩ tới thằng trẻ trâu này sẽ có một ngày nằm suy yếu ở trên giường.
Khương Khải lại gần, ngồi ở mép giường nhìn Khương Cẩm Nam mặt đỏ bừng như thiêu đốt, hô hấp cũng nặng nề.
“Sao phải như vậy chứ?” Khương Khải khẽ vuốt ve cái trán em trai, lẩm bẩm nói một câu.
Lúc này, Khương Cẩm Nam chậm rãi mở mắt, “Đại ca… Tứ ca…”
“Tiểu Ngũ muốn gặp Tiểu Lục sao?” Khương Khải nói ra những lời này, trong ánh mắt mang theo một chút phức tạp.
Ai ngờ Khương Cẩm Nam bỗng dưng bắt lấy tay Khương Khải, “Đại ca muốn đi tìm em ấy?”
“Ừm, có chút việc cần đến nhà Tam thúc một chuyến, lúc này hẳn em gái đang ở nhà Tam thúc.”
Khương Cẩm Nam hốc mắt ươn ướt, giọng khàn khàn, “Đại ca, em cũng muốn gặp Tiểu Lục… rất nhớ em ấy…”
Lúc này đây Khương Cẩm Nam giống một đứa trẻ mới lên ba vậy, nói đến cùng cũng chỉ hơn Khương Ấu An một tuổi. Có đôi khi tính tình trẻ con.
“Vậy em hãy nghỉ dưỡng cho tốt đi.”
“Đại ca, anh nhất định phải đưa Tiểu Lục về nhà… em thật sự rất nhớ em ấy…”
Khương Khải mím môi, cuối cùng lời muốn nói cũng không nói ra. Khương Khải rời đi trước chỉ còn lại Khương Uẩn Trần ở lại. Khương Cẩm Nam cảm thấy khó chịu đến mức cả người muốn bị tháo rời rạc ra vậy. Vì thế anh muốn dời sự chú ý này, giọng khàn khàn nói: “Tứ ca ơi…”
“Ừm anh ở đây.”
Khương Cẩm Nam nhìn bình hoa trong phòng đã khô héo, tiếp tục nói: “Tứ ca, anh thích hoa Võ Linh, tính thời gian nó cũng sắp nở rồi…”
“Ừm.”
Khương Uẩn Trần chưa nói cái gì, anh dùng tay che môi, ho khan kịch liệt.
Trong lòng anh bỗng hụt hẫng.
*****
Bạch thần y còn ở trong phòng chữa trị mặt cho Khương Tuyết Dao. Đám người Khương Ấu An chờ ở ngoài cửa, nhìn Tam thúc lo lắng đi tới đi lui, cô cười nhẹ nói: “Tam thúc, thúc đi như thế là hoa cả mắt con rồi, Bạch thần y đã chắc chắn có thể trị được mặt cho chị Tuyết Dao, thúc cũng đừng lo lắng quá!”
“Đúng vậy đó cha, ngài ở trước mặt con đi tới đi lui, đi riết lòng con cũng nóng nảy theo.” Khương Dương phụ hoạ theo.
“Thằng nhãi này nhỏ tiếng chút! Đừng quấy rầy đến thần y tiên sinh!” Tam thúc trừng mắt thằng gấu con nhà mình một cái.
La thị tiến lại giữ chặt tay nhỏ Khương Ấu An, cảm kích nói, “Bé An, lần này ít nhiều cũng nhờ có con…”
Khương Ấu An vỗ vỗ mu bàn tay La thị, “Tam thẩm đừng nói như thế, chúng ta là người một nhà nói mấy lời khách khí đó làm gì.”
“Đúng vậy, là người một nhà…”
La thị còn chưa nói xông, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.
“Lúc này ai tới viếng thăm vậy chứ?” Khương Dương lầu bầu nói một tiếng.
Khương Ấu An cất đi sự dịu dàng trong mắt, “Nếu con đoán không sai, hẳn là người của nhà bên kia phái tới.”
“Bọn họ tới làm gì?” Khương Dương nhíu mày.
“Là vì Bạch thần y.” Khương Ấu An lạnh nhạt đáp, Tam thúc giờ mới nhớ tới thân thể đứa cháu Uẩn Trần luôn không khỏe…