Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 46: Lúc tôi sốt, các người đã từng tới thăm sao?


“Để con đi mở cửa!” Khương Ấu An nói xong, ngồi dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài Khương Khải mặc áo bào màu trắng xám, ngũ quan thanh tuấn, khí chất cùng với Mặc Phù Bạch có tương tự, nhưng Khương Khải không nhìn người khác lạnh lùng như đại boss, so sánh hai người Khương Khải thiên về tướng mạo khí chất của nho sinh.

Khương Khải nhìn Khương Ấu An mở cửa đứng trước mặt mình, thần sắc hơi giật mình.

Em gái đã trắng hơn, trên mặt có thêm chút thịt, không giống như xưa gầy gò mảnh khảnh, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Cả người trầm ổn rất nhiều, chỉ tiếc đáy mắt lóe lên tia lãnh đạm xa cách.

Một Tiểu Lục như vậy, mày mày có cùng anh vài phần tương tự, Khương Khải còn chưa hoàn hồn thì Khương Ấu An bực mình muốn đóng cửa miễn tiếp khách. Cô nhịn xuống ý tưởng này, ngoài mặt bảo trì khoảng cách nhất định, nhàn nhạt mở miệng, “Khương Đại công tử tới nơi này tìm Bạch thần y?”

Khương Khải bấy giờ mới hoàn hồn, ôn hòa đáp, “Muốn mời Bạch thần y tới thăm khám bệnh tình của Uẩn Trần…”

Khương Ấu An bình thản trả lời: “Bạch thần y đang chữa trị cho chị Tuyết Dao, hẳn một lát nữa chưa ra ngay, tôi cũng không muốn mời công tử vào nhà ngồi chờ nên ngài hãy ở bên ngoài này đi.”

Khương Ấu An nói ra ý muốn đuổi người, trực tiếp đóng cửa nhưng không may bị người ta chặn kịp.

Khương Khải vội nói: “Tiểu Lục… em nhất định phải như vậy sao? Uẩn Trần là anh trai em, ngày xưa nó phát bệnh không phải em là người đầu tiên…”

Không đợi cái kẻ đáng ghét này nói xong, Khương Ấu An lạnh lẽo ngắt lời, “Khương Đại công tử có ý gì? Là muốn tôi tìm Bạch thần y nhờ tiên sinh đến chữa bệnh cho Khương Tứ công tử? Ngài cho rằng tôi và Bạch thần y giao tình tốt lắm à? Nói cho rõ ràng là hôm nay là lần đầu tôi diện kiến với Bạch thần y, hoặc là ngài đi tìm Thế tử điện hạ tức là phu quân của tôi, hoặc là tự mình đi thỉnh Bạch thần y, đừng có tới tìm tôi, tôi không giúp được các người.”

Tiểu Lục như thế làm Khương Khải có chút hoảng hốt.

Dường như trước mắt anh hiện ra cô bé phát hiện anh về nhà liền vui vẻ chạy tới nhiệt tình hỏi thăm.

Anh giật giật môi, “Cẩm Nam bệnh rồi, ban đêm đã sốt cao, trong miệng luôn gọi tên em… Tiểu Lục, em không định trở về thăm nó sao?”

Khương Ấu An càng tức keo da chó này bám không buông. Thẳng thắn đối diện anh ta, nhưng không có lập tức mở miệng ngay, một hồi lâu sau hỏi: “Vậy xin hỏi Khương Đại công tử đây, lúc tôi bị sốt, các người có tới thăm tôi không?”

Khương Ấu An mặt lạnh nói khuấy. Vậy mà Khương Khải ngẩn cả người.

Cô cười khẩy, “Tuy rằng nói mấy lời này chẳng có ý nghĩa gì nữa, có điều tôi vẫn muốn hỏi một câu, các người từng tới thăm tôi sao? Nếu các người không có thì dựa vào cái gì yêu cầu tôi đi thăm Khương Cẩm nam đang bệnh kia?”

Khương Khải tự cho học hành rất nhiều, tâm tính luôn trầm ổn vậy mà rối loạn. Anh quả thật không biết nên trả lời như thế nào với em gái. Khương Ấu An khẽ cười, nhìn Khương Khải bằng ánh mắt nghiêm túc, từng câu từng chữ chắc nịch bổ ra: “Khương Đại công tử, cuộc sống bây giờ của tôi rất tốt, cả nhà Tam thúc từng nói chẳng sợ có một ngày tôi bị vương phủ đuổi đi, cả đời không ra đường thì bọn họ nguyện ý nuôi tôi cả đời, cho nên nhà họ Khương các người không cần chờ đến ngày đó đâu, tôi tuyệt đối không quay về nhà họ Khương!”

“Khương Đại công tử là người thông minh, tôi cũng cảm thấy đã nói rõ ràng rành mạch, hiện tại đã không còn lời gì, đi tới vương phủ tìm Thế tử điện hạ cũng được, đứng chờ Bạch thần y cũng được, tự ngài quyết định.”

Khương Ấu An phải quay trở về, nhưng lại bị móng heo đó bắt lấy cổ tay, grừ cô muốn ngồi chờ chị Tuyết Dao chữa trị xong đó, có rắm mau thả lẹ đi!

Khương Khải bắt lấy cổ tay cô, “Tiểu Lục, Đại ca đã hỏi qua cha mẹ, chuyện của Diệu Diệu, trách nhiệm không phải ở em…”

Khương Ấu An nhìn anh ta, tầm mắt từ bàn tay nắm lấy cô chuyển lên gương mặt, “Sau đó thì sao?”

“Diệu Diệu cũng không phải cố ý… Em có ý kiến có thể nói ra, chúng ta người một nhà nói ra hết.”

Khương Ấu An cảm thấy bị chọc cười, “Khương Đại công tử, cô ta xác thật không phải cố ý… mà là cố tình làm vậy.”

Khương Khải theo bản năng nhíu mày.

Khương Ấu An trong lòng hiểu rõ, cô nói như vậy Khương Khải cũng sẽ không tin.

“Tiểu Lục…”

Khương Ấu An giũ tay anh ra, hơi khó chịu móng heo đó cứ bám lên người, “Thành thật thì bây giờ tôi nhìn thấy các người trong lòng chán ghét càng nẩy nở.”

Nghe em gái nói, Khương Khải cả người giật mình.

Chu cha ~ đã giải trừ khống chế, chạy thôi chạy thôi ~

Tuy lòng vui vẻ ngoài mặt giả lạnh nhạt, cô không nói thêm lời nào trực tiếp đóng cửa xoay người vào nhà.

Cô không khóa cửa, chỉ trừ người đến là Khương Cẩm Nam sẽ xông vào, nhưng cô hiểu rõ con người Khương Khải sẽ không làm vậy.

Ngoài cửa Khương Khải như bị đóng băng tại chỗ, nhìn cửa lớn đóng lại, đôi mắt bình tĩnh của anh nhiều cảm xúc mờ mịt.

*****

Khương Ấu An đang hấp tấp đi vào muốn cùng cả nhà Tam thúc ngồi chờ tiếp, đi chưa được bao lâu đã gặp Bạch thần y đứng cách không xa nhìn cô.

“Thần y tiên sinh, chị Tuyết Dao?”

“Ngày mai bổn tọa sẽ lại đến, yêu cầu ba ngày chữa trị liên tục, lát nữa sẽ viết cho đơn thuốc cho chị của cô uống.” Bạch thần y giọng khàn khàn nói, tầm mắt như vô ý liếc nhìn tới cửa ngoài, dừng một chút rồi bổ sung: “Có người tìm bổn tọa?”

“Đúng vậy!” Khương Ấu An không giấu giếm, Bạch thần y có ý muốn giúp đỡ đám người đó cô sẽ không xen vào việc của tiên sinh. Hiện tại tốt nhất cách 1800 dặm với đám người đó là tốt nhất.

“Ừm.” Bạch thần y đáp.

“Vậy tiểu nữ đi thăm chị của tiểu nữ!”

Khương Ấu An nắm làn váy, bước đi như bay đến trong phòng.

Bạch thần y quay đầu nhìn trộm bóng dáng chạy như thỏ ấy, nụ cười dưới mặt nạ khẽ cong lên, rất nhanh nhớ tới cái gì đó dần thu liễm lại, mở cửa và đi ra ngoài.

*****

Khương Ấu An đi vào trong phòng, thấy cả nhà Tam thúc đang vây quanh Khương Tuyết Dao.

“Cho em nhìn với…”

Khương Ấu An nhanh nhảu chen vào, vừa lúc nghe Khương Dương cười trêu: “Mặt quấn băng kỹ thế này nhìn hay không nhìn có gì khác.”

Khương Tuyết Dao bị quấn băng một nửa gương mặt, Khương Ấu An thấy thế hỏi: “Chị Tuyết Dao, thần y tiên sinh thao tác chữa trị như thế nào vậy?”

“Chị cũng không biết nói rõ ra sao, trước mắt ngài ấy lấy rất nhiều kim châm ra… mặt của chị lúc ấy chảy máu, chị cũng không dám mở mắt ra xem…” Khương Tuyết Dao nhút nhát lắc đầu, theo bản năng muốn chạm vào vết bớt ấy, nhưng may bị La thị túm cái tay lại.

“Mới quấn băng xong, thần y tiên sinh căn dặn con đừng chạm vào mặt.”

Khương Tuyết Dao gật đầu nghe lời.

“Tuy rằng không nhìn thấy mặt Tuyết Dao, ý của thần y tiên sinh rằng có thể khôi phục hơn chín phần.”

“Chín phần là không tệ nha!” Khương Ấu An gật thật mạnh nói, trong mắt tràn đầy ý cười vui sướng hân hoan.

“Đúng vậy!” La thị đã ươn ướt đôi mắt.

Tam thúc đột nhiên a một tiếng, vội vàng nói: “Cả nhà ta một lòng nghĩ Tuyết Dao, cũng không biết khi nào thần y tiên sinh rời đi, còn chưa mời ngài ấy ăn một bữa cơm!”

Thế là mọi người vội vàng ra ngoài tìm người,chỉ là không thấy người đâu, kể cả vị khách không mời mà tới kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận