Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Chương 14: Giỏi thì đến mà cắn này


Lúc này, ở chương trình sinh tồn hoang dã.

Không khí vô cùng giương cung bạt kiếm.

Lục Minh Tự nắm chặt tay, lồng n.g.ự.c hơi phập phồng, trước khi cơn giận dữ kịp che khuất thứ lý trí vốn không có nhiều, phía sau vang lên tiếng nói của ba người.

“Anh đứng đây làm gì thế?”

Lục Dạng, Lâm Tân Mông và Ôn Tiên cùng nhau đi tới.

Gió chiều thổi qua làm lay động mái tóc và vạt áo của các cô.

Phong cách của ba người không giống nhau, vào giờ phút này có vẻ vừa điềm tĩnh lại xinh đẹp.

【 Mẹ ơi! Các chị đẹp lập nhóm ra mắt cho tôi đi! Tên nhóm là một chị đẹp chống lại ba tên đàn ông thúi. 】

【 Mối tình đầu quốc dân Lâm Tân Mông!! Tôi yêu vợ tôi quá!! 】

【 Sao trên người em gái mềm mại Lục Dạng lại nhìn ra được khí chất của chị đại nhỉ? Sao hai cái khí chất này kết hợp vào ại hài hòa như thế? 】

【 Con gái Ôn Tiên của tôi, lớp trang điểm hôm nay tinh xảo quá! Mau cho mẹ 108 tấm selfie! 】

Ôn Tiên tò mò hỏi: “Bên này có phát hiện nhiệm vụ của tổ tiết mục không?”

Tần Diệc Đàm khó chịu nói: “Không có.”

Ngày hôm nay chỉ chuẩn bị đồ dùng đã đủ bận rồi, ai còn để ý đến mấy nhiệm vụ ẩn của tổ tiết mục chứ.

Tần Diệc Đàm nhìn Lục Dạng, trong lòng tính toán: “Lục Dạng, cô khuyên nhủ anh trai cô đi, quả dừa này là tôi tìm thấy trước, dựa theo thứ tự đến trước và sau, rõ ràng nên là của tôi.”

Tầm mắt Lục Dạng đảo qua lại mấy quả dừa không lớn không nhỏ trên mặt đất, nhìn Lục Minh Tự rồi lại nhìn Tần Diệc Đàm.

Lục Dạng rõ ràng nhìn vô cùng nhỏ bé, nhưng khi tầm mắt cô ngó qua Tần Diệc Đàm lại khiến cậu ta lạnh run người.

Ánh mắt cô như một thanh kiếm vô hình.

[ Nhắc nhở ký chủ, nhiệm vụ bắt đầu, mời khuyên giải Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm. ]

Âm thanh máy móc vang lên, Lâm Tân Mông tiến lên một bước, xoa xoa tay, nhỏ giọng nói.

“Tiền bối Lục Minh Tự, anh rất muốn quả dừa này sao?”

Tần Diệc Đàm hừ lạnh: “Muốn cũng không thể cướp của tôi!”

Lâm Tân Mông: “Tiền bối Lục, tôi có một quả, vừa hay tôi cũng không thích lắm, tôi cho anh nhé.”

【 Lâm Tân Mông tốt quá! Đồ tốt như vậy cũng chắp tay nhường lại! 】

【 Đứa trẻ hiểu chuyện không có kẹo ăn, tôi đau lòng cho Lâm Tân Mông hu hu hu 】

【 Rõ ràng là Lục Minh Tự tới muộn mới không có dừa, vì sao lại để Lâm Tân Mông gánh vác! Lục Minh Tự có phải đàn ông không vậy! 】

【 Ai theo đuổi Lục Minh Tự chắc cũng xui xẻo lắm, đây không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Cứ phải kéo chân người khác, còn dễ dàng xúc động, thật là hết chỗ nói, sao lại để người như này tham gia chương trình vậy? 】

【 Lục Minh Tự không có sai, tuy rằng trước đó đánh người là cậu ấy không đúng, nhưng lần này toàn bộ quá trình tôi đều nhìn thấy, rõ ràng là Lục Minh Tự tới trước, dựa theo thứ tự đến trước đến sau cũng không tới lượt Tần Diệc Đàm! 】

Bình luận đấu khẩu, cư dân mạng một người mười ý, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Lục Minh Tự: “Không cần.”

Lâm Tân Mông: “?”

Lục Minh Tự lạnh lùng nói với Tần Diệc Đàm: “Theo như cậu nói, mắt cậu nhìn thấy trước thì chính là của cậu, vậy tối hôm qua tôi mơ thấy quả dừa này, vậy nó là của tôi?”

Tần Diệc Đàm già mồm: “Vô lý! Ai biết tối hôm qua cậu có mơ thấy thật hay không, cậu cũng không có nhân chứng vật chứng.”

“Vậy cậu có à?”

Lục Minh Tự nói: “Cậu nói mắt cậu nhìn thấy trước, cho nên có thể đào mắt cậu ra làm chứng cứ không?”

Sắc mặt Tần Diệc Đàm tối sầm lại, “Muốn có dừa thì phải xem năng lực của cậu, giỏi thì cắn tôi đi!”

Lục Minh Tự: “Hổ dữ không ăn thịt con.”

Ôn Tiên không nhịn được, phụt cười thành tiếng.

Lâm Tân Mông thấy không có hiệu quả, cuống quít cao giọng: “Tiền bối Tần Diệc Đàm, tôi đưa quả dừa cho anh, anh không đừng tranh với tiền bối Lục Minh Tự nữa. Mọi người đều là bạn bè mà.”

Nếu như sớm một chút, nói không chừng hai người đều sẽ đồng ý ý kiến của Lâm Tân Mông.

Nhưng tình hình hiện tại, ai lùi bước trước là người đấy chột dạ.

Tần Diệc Đàm: “Tôi muốn công bằng!”

Lâm Tân Mông: “?”

Không phải các cậu nên nghe lời nữ chính sao?

Muốn công bằng cái gì!

Cô ta nhìn hai người là thấy phiền!

Lâm Tân Mông: Hệ thống, cậu có chắc độ khó của nhiệm vụ này là nửa sao không?

[ Cơ hội không đợi người, tự cầu phúc. ]

Lâm Tân Mông:……

Thấy tranh chấp mãi không xong, Ôn Tiên đành thử khuyên bảo Tần Diệc Đàm.

“Tần Diệc Đàm, thôi bỏ đi, không lấy được dừa cũng không sao, dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều đồ ăn mà.”

Nói không sai, nhưng… bỏ đi á?

Mơ đi!!!

 

—–

 

Thấy ai cũng mát mát hết trừ Lục Dạng :))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận