Editor: Hải Thượng Minh Nguyệt
Mười hai con……
Vừa vặn một trăm con, nghĩa là cậu có thể rút hết tiền trong tài khoản.
Thiếu niên ngơ ngác đứng yên tại chỗ qua một lúc mới lấy lại tinh thần.
Thẩm Trì ngồi vào chỗ mở giao diện tài khoản một lần nữa nhấn vào rút tiền.
——100 nhân dân tệ đã chuyển vào thẻ ngân hàng của bạn, mong bạn kịp thời kiểm tra và nhận!
Thẩm Trì cầm di động ra khỏi quán net, ngửi thấy hương vị thịt lợn xé phay nói với lão bản quầy hàng: “Cho cháu một phần.”
“Suất lớn.”
Trả tiền xong, thiếu niên tóc đỏ nhận lấy bánh cuốn thịt heo xé vụn, đôi mắt híp lại thành hình cánh cung, cúi đầu ăn một cách mãn nguyện.
*
Ngày kế, ba Quý cùng mẹ Quý mang theo mấy bao đồ vật lớn nhỏ từ nông thôn trở lại, có cải bắp, ớt xanh, còn có mấy củ khoai tây đầy một sọt lớn vẫn còn dính bùn.
Thẩm Trì ngủ đến mức đầu tóc rối lung tung, cậu nhìn chính mình trong gương mặt lạnh duỗi tay chỉnh lại tóc, cuối cùng vẫn còn vài sợi không nghe lời mà vểnh lên.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào mấy cọng tóc trong chốc lát, có chút nhụt chí mà ra khỏi phòng vệ sinh, khi bước ra cửa bị mẹ Quý gọi lại: “Tiểu Trì.”
Lưng cậu từ từ cứng lại.
“Chúng ta mua cho con một quần áo.” Mẹ Quý dịu dàng mở miệng, chờ mong nhìn về phía Thẩm Trì, “Con thử xem có thích hợp hay không?”
“Thử xem đi.”
Ba Quý cũng đưa túi cho cậu.
Thẩm Trì nhìn nhìn cái túi trong tay cuối cùng vẫn xoay người đi vào phòng ngủ.
Cậu mở túi giấy ra, bên trong là một cái áo hoodie màu trắng sọc.
Nhãn hiệu trên quần áo còn chưa xé, tầm mắt của Thẩm Trì dừng lại ở dòng chữ dùng sợi hóa học.
Cậu cởi quần áo của mình ra thay chiếc hoodie kia vào.
Độ dài trang phục rất phù hợp.
Bỗng nhiên, Thẩm Trì cuốn ống tay áo, cậu giơ tay lên quan sát cánh tay của chính mình.
Có lẽ vì chưa từng mặc quần áo rẻ tiền, làn da quá mẫn cảm nên mặt trong cổ tay đã nổi mẩn đỏ.
Thẩm Trì lại mặc quần áo cũ cất áo hoodie vào trong túi rồi bước ra khỏi phòng.
Cậu đưa lại chiếc túi cho ba Quý, trong mắt ba Quý xẹt qua vẻ thất vọng.
“Không thích hợp sao?” mẹ Quý hỏi.
Thẩm Trì không trả lời.
“Không có việc gì, hôm nào chúng ta cho con đi dạo phố.” Mẹ Quý an ủi, “Con đến Biên Thành, chúng ta còn chưa mua cho con quần áo mới.”
Thẩm Trì nhìn đôi mắt tương tự chính mình kia, cũng không biết vì cái gì mà nuốt lại lời cự tuyệt đã đến đầu môi.
Thiếu niên trả lời thực nhẹ “Vâng” rồi rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người là ba Quý và mẹ Quý.
“Ngày mai em sẽ mang trả.” Mẹ Quý cất gọn túi giấy đựng quần áo tự trách mở miệng, “Đã mua theo kích cỡ vì sao lại không thích hợp nhỉ?”
“Có lẽ vì quá rẻ.”
Ba Quý nhìn túi giấy rồi hỏi một câu: “Em nói xem, tiểu Trì có phải muốn về Thẩm gia hay không?”
Hắn không biết phải làm thế nào để đối xử với đứa con đột nhiên tìm về này, những thứ bọn họ cho nó đã là cực hạn.
“Tiểu Trì mới đến Biên Thành mấy ngày, anh đã nói rồi nó không thích ứng là chuyện bình thường.” Bà Quý trấn an chồng.
“Nhưng nó mãi không thích ứng thì sao?”
Trong giọng nói của ba Quý tràn ngập thất vọng: “Trường cấp ba khai giảng đã gần một tuần, nó vẫn không đi học, mỗi ngày đều ở tiệm net.
Bỏ lỡ thi đại học, về sau nó muốn giống chúng ta thức khuya dậy sớm bán đồ ăn sáng ư?”
Mẹ Quý nghe xong cũng trầm mặc.
Truyện Đam Mỹ
Mà sau khi Thẩm Trì tới tiệm net liền đi đến vị trí cũ ngồi xuống.
Vết bỏng ngày hôm qua đã đỡ hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến thao tác.
Cậu mở phòng phát sóng trực tiếp.
Hôm nay Nguyễn Ngôn muốn nghỉ ngơi.
Thẩm Trì một mình đăng nhập, nhấn mở ghép đôi ở bản đồ sa mạc.
“Late, chào buổi sáng!”
“Bản đồ sa mạc ư? Nhưng tôi thấy loại map này tiết tấu rất nhanh, không quá thích hợp cho cậu mà”
“Ngày hôm qua chơi map sa mạc xác thực kém hơn map hải đảo rất nhiều, công trình che chắn nhiều còn có thể ẩn nấp, đòi hỏi cao về kỹ thuật bắn súng”
Thẩm Trì như là không thấy được vẫn lựa chọn map sa mạc như cũ, mở dù nhảy xuống ở thành M.
Thành M cũng không phải địa phương có vật tư phong phú, nhưng diện tích nơi này không lớn, hiệu suất thu thập rất cao.
Sau khi Thẩm Trì rơi xuống đất liền nhặt một khẩu súng rồi bò lên mái nhà, cậu nhắm chuẩn vào một bóng hình ở nơi xa kiên nhẫn thăm dò chuẩn bị xạ kích.
“Chỗ cao!”
“Chỉ có ta chú ý tới Late lấy khẩu 98K ư?”
“Vận may thật tốt, mọi người đều biết một phát súng tầm xa có thương tổn cực cao, trừ khi đối phương có giáp đầu lv3.
Trên lý luận có thể một phát hạ gục”
“Trên lý luận khả năng phạm lỗi quá thấp, nhưng thực tế thì rất ít người đứng yên cho cậu đánh”
Vậy mà trong giây tiếp theo, trên màn hình biểu thị thông báo:
“Late sử dụng 98K giết chết Sibor”
98K tên đầy đủ là Kar98k.
Bởi vì xạ kích tầm xa, mỗi lần bắn xong một phát đều phải lên đạn thủ công.
Thẩm Trì thay đạn xong mới tiếp tục ngắm bắn người tiếp theo.
“Phát súng này quá đẹp!”
“Đột nhiên phát hiện Late không có loại súng bản mạng, nhặt được cái nào thì dùng cái đó”
“Bởi vì cậu ấy chơi khẩu nào cũng tốt”
“Tôi đồng ý”
Lúc mới bắt đầu người xem còn vì Thẩm Trì mà khẩn trương nhưng khi thông báo đánh giết càng ngày càng nhiều họ không khỏi thả lỏng.
“Phía trước lại có một người”
“Mời xếp thành hàng đưa đầu người”
“Cho nên hôm qua là ngoài ý muốn đúng không, trình độ của Late hôm nay so với ngày đầu tiên còn mạnh mẽ hơn”
Thẩm Trì đặt toàn bộ lực chú ý vào trò chơi, một lần nữa điều chỉnh họng súng nhắm bắn.
*
“Late sử dụng Kar98K giết chết bạn”
Lần đầu tiên bị người giết chết từ khi phát sóng, Bạch Trà kinh ngạc nhìn thông báo trên màn hình thật lâu không nói chuyện.
Ngày hôm qua hắn mới cùng Late chơi chung, hắn biết rõ kỹ thuật bắn súng của Late chỉ có thể nói là không tồi – số lần phạm phải sai lầm khá nhiều, không có năng lực bắn mục tiêu di động ở khoảng cách xa huống chi là sử dụng khẩu 98K.
Đáp án rõ ràng.
Còn đang phát sóng trực tiếp, Bạch Trà không tiện chỉ tên nói họ, hắn chán nản nói một câu: “Không cần thiết gian lận.”
Bạch Trà rời khỏi trò chơi.
Hắn rời đi, phòng phát sóng trực tiếp lại nổ tung.
“Late? Cái tên này rất quen thuộc”
“Là vị streamer cùng chơi hôm qua, hình như là bạn của Nguyễn Ngôn, trình độ cũng bình thường.
Đầu người thu được trong một ván hôm nay đã gần 20, người sáng suốt đều có thể nhìn ra có gì đó không bình thường”
“Lão đại dừng phát sóng sớm như vậy, hắn thực sự rất tức giận đúng không?”
“Khẳng định, hắn ghét nhất là gian lận”
Thẩm Trì không biết phòng phát sóng trực tiếp kia đã xảy ra chuyện gì, chẳng hề nhận ra đối phương Bạch Trà nhưng nếu nhận ra được cậu cũng không vì vậy mà lưu tình.
Thiếu niên kết thúc trò chơi, xoa cổ tay vì căng thẳng trong một thời gian dài mà phát run.
Chờ đến lúc cậu ngẩng đầu, màn hình đã bị những lời nhục mạ bao trùm
Thiếu niên nhìn màn hình mặt vô biểu tình, bàn tay lại run rẩy.
“Livestream thắng rất đắc ý sao?”
“Ngày hôm qua chơi thế nào chính cậu rõ ràng ư? Hôm nay một ván giết hai mươi người, làm tôi cười chết rồi”
“Kẻ gian lận rời khỏi nền tảng Kitten Live”
Thiếu niên rũ nửa con mắt, cổ họng phát khô.
*
Nghiêm Tuyết Tiêu ở thư viện viết luận văn cả một ngày, trong tay là một xấp tư liệu dày.
Hắn tháo mắt kính gọng vàng xuống, cầm di động xem tin nhắn chưa đọc nhưng khi hắn mở ra ——
Không có tin nhắn nào cả.
Nghiêm Tuyết Tiêu bối rối tắt điện thoại.
Hắn chỉ muốn xác định xem vết thương ở tay người kia đã lành chưa.
Ố ồ ố ồ có mùi động tâm nè anh zai ~~
Nghĩ như vậy Nghiêm Tuyết Tiêu đeo tai nghe lên, dùng máy tính mở phòng phát sóng trực tiếp.
“Vẫn còn live ư, cậu có xấu hổ hay không?”
“Nếu không gian lận vì sao trình độ chơi game trước sau không giống nhau?”
“Này là sự thật, phải hiểu rằng một streamer không có cha mẹ dạy lớn lên đến độ này thật không dễ dàng”
Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ cau mày.
Đúng lúc này, màn hình phát sóng trực tiếp bỗng nhiên thay đổi.
Màn hình và bàn tay người chơi đều được camera thu lại để khôi phục toàn bộ quá trình chơi game.
Hình ảnh người chơi tiềm tàng trên mái nhà ẩn nấp thân hình, cực kỳ kiên nhẫn mà chờ đợi, âm thầm thu hoạch đầu người.
Một người,
Hai người,
Ba người,
……
21 người.
So với lần trước còn nhiều hơn một đầu.
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn góc phải bên dưới màn hình, cánh tay đang run rẩy của Thẩm Trì bị ống tay áo rộng thùng thình che lại, rõ ràng là biểu hiện của sự thoát lực nhưng ngay sau đó ống tay áo gấp xuống sâu hơn – hoàn hoàn toàn toàn che khuất bàn tay.
Không nghĩ tới việc giải thích mà là lựa chọn dùng hết toàn lực đánh một lần.
Hắn cụp đôi mắt phượng và thầm nghĩ: xem ra là một con sói con không mấy thông minh.
Thậm chí liếm láp miệng vết thương cũng cảnh giác không muốn bị người phát hiện.
Phòng phát sóng trực tiếp an tĩnh trong chốc lát, qua hồi lâu mới có người ngập ngừng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Chúng ta hình như đã hiểu nhầm hắn?”
“Vẫn dùng một khẩu súng, vị trí phục kích giống nhau như đúc, tất cả đều là một phát đạn bắn vỡ đầu”
“Độ chỉnh góc của súng và chuyển động của chuột rất ăn khớp”
“Có vẻ đúng là thực lực của hắn”
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn câu cuối cùng rồi nhướng mày, hắn nhẹ nhàng cười.
Người ngồi bên cạnh hắn nhìn thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả người, không phải anh ta chưa từng nhìn thấy Nghiêm Tuyết Tiêu cười mà phần lớn đều là nụ cười không chạm đáy mắt mang theo vẻ xa cách như có như không, như thế này ——
Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
– —————
Editor có điều muốn nói: Cười đi Tiêu Tiêu, cười càng nhiều càng lún sâu, vừa edit vừa tủm tỉm cười vì quá ngọt ngào:3.