Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 44


Edit: Hà Thu

Uất Trì Việt ngay lập tức nói với Lai Ngộ Hỉ:

– Chuẩn bị xe ngựa, đi tới Bồng Lai cung.

Lai Ngộ Hỉ lại nói:

– Điện hạ, bây giờ đã là canh hai rồi, tới được Bồng Lai cung thì cũng phải đến giời tý*. Lúc ấy chắc Hiền phi nương nương với Thái tử phi cũng đã đi ngủ sớm rồi…

* 23h đêm tới 1h sáng hôm sau.

Đầu óc Uất Trì Việt chếnh choáng, chỉ một lòng nghĩ muốn đưa Thẩm Nghi Thu trở về, nên chưa kịp suy nghĩ kỹ. Nhờ có Lai Ngộ Hỉ nhắc nhở, giờ hắn mới lấy lại được bình tĩnh. Quách hiền phi vì giữ dung nhan nên luôn đi ngủ từ rất sớm, lúc này chắc hẳn bà cũng đã ngủ rồi. Cho dù bây giờ hắn có không có quan tâm gì hết mà chạy tới cũng không thể đánh thức mẹ đẻ, đòi người về được.

Hắn dần dần tỉnh táo lại và cảm giác việc này rất kỳ quặc.

Chứng bệnh đau đầu của Quách hiền phi là chuyện xảy ra liên tục. Tất cả mọi người đều biết rõ, bà vốn đâu có bệnh gì. Chẳng qua là muốn lợi dụng điều này để “mẹ chồng” thị uy thôi.

Nhưng hôm nay là ngày Hoàng hậu đãi tiệc Tết Trùng Dương, các vị phu nhân trong ngoài đều có mặt. Dưới yến tiệc, sao bà có thể chọn một ngày như vậy để “phát bệnh” được?

Hắn trầm ngâm một lát, sau đó lại quay sang hỏi thái giám vừa tới đưa tin:

– Thái tử phi tới Phi Sương điện tử bao giờ?

Thái giám đáp:

– Hồi bẩm điện hạ, buổi trưa có người của Phi Sương điện tới cho mời Tống lương đệ, nên hai vị lương đệ đi trước, sau đó nương tử cũng đi theo liền luôn.

Uất Trì Việt mím chặt môi. Tới đêm muộn nàng mới cho người tới truyền lời, không phải là sợ hắn nhất thời không yên lòng tới Phi Sương điện đòi người? Rồi trong này lại liên quan tới cả hai vị lương đệ nữa, rốt cục là có chuyện gì đã xảy ra?

Hắn lại hỏi:

– Vậy Thái tử phi còn nói gì khác không?

Vị thái giám kia nói:

– Nương tử nói, hai vị lương đệ vô tình làm cho Hiền phi nương nương không vui. Mong điện hạ nể mặt nàng mà nhắm một mắt, mở một mắt, tha tội cho bọn họ.

– Còn lời nào khác không? Uất Trì Việt lại hỏi.

Tiểu thái giám thấy sắc mặt thái tử không vui, rụt cổ lại lắc đầu:

– Hồi bẩm điện hạ, không còn gì khác.

Sắc mặt Uất Trì Việt càng thêm lạnh lùng. Nàng lo cho mình còn chưa xong, còn rảnh rỗi để ý tới người bên ngoài nữa.

Hắn tiện tay chỉ một người thái giám nói:

– Đi mời hai vị lương đệ tới đây.

Lai Ngộ Hỉ chờ người kia đi rồi, mới cẩn thận hỏi:

– Tối nay điện có muốn về Trường Thọ viện nghỉ ngơi không?

Uất Trì Việt quay đầu nhìn thoáng qua toàn bộ Thừa Ân điện đang tối om, trong lòng càng thêm không vui. Nếu sớm biết Thái tử phi ở lại Bồng Lai cung, hắn cũng chẳng cần đi xuyên qua cả nửa cái thành Trường An để chạy về Đông cung.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

– Ở lại Thừa Ân điện đi.

Hắn hắng giọng một cái, giống như giải thích với Lai Ngộ Hỉ, lại giống như tự nói với chính mình:

– Dù sao ở cũng đã quen rồi.

Ánh mắt Lai Ngộ Hỉ lóe lên:

– Để nô sai người đi chuẩn bị.

Ban ngày Tống lục nương cùng Vương thập nương đều bị chuyện ở Phi Sương điện dọa cho kinh sợ, hiện tại cũng vẫn còn cảm thấy lo lắng. Chỉ sợ Hiền phi gây khó dễ cho Thái tử phi, lại sợ tới lúc hồi cung thái tử sẽ truy cứu trách nhiệm nên cũng chẳng dám đi ngủ.

Thái giám tới mời, hai người liền đứng dậy sửa sang lại y phục, sau đó liền dời bước tới Thừa Ân điện.

Uất Trì Việt vừa chờ người tới, vừa tranh thủ phê tấu chương. Người vừa đến, hắn lập tức kêu thái giám dẫn tới đông hiên.

Hai vị lương đệ tiến lên hành lễ, thấy sắc mặt Thái tử tối tăm, tâm liền hoảng loạn.

Uất Trì Việt đặt tấu chương xuống, liếc mắt nhìn bọn họ. Chỉ thấy Tống lục nương mí mắt vẫn còn sưng đỏ, lại nhớ tới lời căn dặn của Thái tử phi. Hắn nhéo nhéo mi tâm, nhẹ giọng nói:

– Ngồi đi.

Đợi hai người ngồi vào chỗ, Uất Trì Việt mới nói với Tống lục nương:

– Hôm nay Quách hiền phi triệu ngươi đi, đến cuối cùng là có chuyện gì?

Bờ môi Tống lục nương lập tức run rẩy, chóp mũi đỏ lên, trên bờ mi đã ngân ngấn nước mắt, nhưng nàng cũng chẳng dám khóc trước mặt Thái tử nên đành dùng sức kìm nén:

– Điện… điện hạ thứ tội…

Mỗi lần Uất Trì Việt nhìn thấy bộ dáng nữ tử run rẩy chực khóc là lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong lòng khó chịu. Hắn bất lực vỗ vỗ trán, bộ dáng này mà để Thẩm Nghi Thu nhìn thấy, có khi còn nghĩ hắn đang gây khó dễ cho người ta.

Hắn nhìn về phía Vương thập nương:

– Vương thị, ngươi nói.

Vương thập nương trấn tĩnh hơn, đem sự tình đã xảy ra ở Phi Sương điện một năm một mười kể ra hết. Trí nhớ của nàng rất tốt, chuyện đã qua tai thì không thể nào quên. Nàng đem chuyện Quách hiền phi, cung nhân và Thẩm Nghi Thu thuật lại một lần, cơ hồ một chữ cũng không thiếu.

Uất Trì Việt càng nghe thì sắc mặt càng trở nên kém hơn. Nghe tới khúc mẹ đẻ nói chuyện liên quan tới vu cổ nguyền rủa, mặt trầm tới mức như sắp nhỏ ra nước tới nơi.

Hắn biết Vương thị là người ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không nói dối hay thêm mắm dặm muối vào. Hắn cũng biết mẹ ruột mình là người chẳng thèm nói đạo lý, lại là người có thù tất báo. Nhưng lại không nghĩ rằng bà chỉ vì một cuộc cãi vã nhỏ mà lại làm chuyện hoang đường, vô lý tới mức độ này.

Vương thập nương thấy sắc mặt hắn khó coi, cũng không dám nói tiếp. Uất Trì Việt đành phải nói:

– Vì sao Thái tử phi lại ở lại hầu hạ?

Vương thập nương liền thuật lại hết lời nói sắc bén của cung nhân trung niên kia một lần.

Uất Trì Việt nói:

– Là cái người ngày thường mặt giống như con cá chết kia?

Vương thập nương nhịn không được suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Vị cung nhân kia có khuôn mặt khá to nhưng lại hơi dẹp, nên ngoài hai đôi mắt bên trên còn có thể đặt thêm một đôi mắt nữa ở dưới. Không nghĩ thái tử điện hạ nhìn bên ngoài thì chững chạc nghiêm túc, nhưng sự cay nghiệt thì lại ăn sâu vào trong máu ba phần rồi.

Nàng khắc chế vẻ mặt, trả lời:

– Hồi bẩm điện hạ, chính là người này.

Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng:

– Nói tiếp đi.

Vương thập nương lại đem đoạn đối thoại của Quách hiền phi và Thẩm Nghi Thu thuật lại một lần.

Bàn tay Uất Trì Việt vô thức bóp chặt sợi dây ngọc bội Ma Kết đang đeo bên hông, bóp mạnh tới mức các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Đợi Vương thập nương nói xong, hắn trầm ngâm nửa ngày rồi mới gật đầu nói:

– Cô biết rồi.

Tống lục nương vốn cho rằng Thái tử muốn xử lý nàng, nhưng không nghĩ là từ đầu tới cuối hắn cũng chẳng tra cứu chuyện chép sai kinh văn. Trong lòng nàng buông lỏng, sau đó liền cảm thấy cả người lâng lâng, tay chân đang mềm nhũn cũng lặng lẽ trở về bình thường.

Uất Trì Việt nhìn thấy bộ dáng “chim non sợ cành cong” của nàng là lại đau đầu, cũng chỉ có Thẩm Nghi Thu mới có kiên nhẫn cưng chiều nàng. Hắn phất phất tay nói:

– Về sau làm việc nhớ cẩn thận hơn một chút. Được rồi, các ngươi lui ra ngoài đi.

Hai người rời đi rồi, Uất Trì Việt ngồi thêm một lát liền cảm thấy ngột ngạt. Lúc này mới gọi cung nhân đi hầu hạ mình tắm rửa thay quần áo.

Không nghĩ đã tới canh ba*, hắn thổi tắt nến, một mình nằm trên chiếc giường mà hắn và Thái tử phi đã cùng nằm chung. Cơn chếnh choáng đã chậm rãi tan đi nhưng cơn buồn ngủ lại chậm chạp không tới.

* 23h tới 1h sáng.

Mùi thơm đặc trưng từ mái tóc và cơ thể của Thẩm Nghi Thu dường như vẫn còn lưu lại trong chăn bông, khi hắn tập trung ngửi lại thì chúng lại bỗng nhiên biến mất không còn bóng dáng gì để mà tìm kiếm, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn vậy.

Trằn chọc một lúc lâu, hắn không tự giác được lại nhớ về mấy chuyện của kiếp trước.

Khi đó bọn hắn mới kết hôn không lâu, hắn lúc đó chính là không hài lòng về người thê tử mà Trương hoàng hậu chọn cho mình. Nhưng bọn họ là đôi vợ chồng trẻ, Thẩm Nghi Thu lại dịu dàng điềm tĩnh như vậy, nếu nói không có một chút nào động lòng thì chính là lừa mình dối người.

Bọn hắn cũng đã từng có một khoảng thời gian ngắn mặn nồng với nhau, nhưng không biết đã bắt đầu thay đổi từ khi nào? Hắn làm cách nào cũng không nhớ ra nổi, giống như một vò rượu ngọt chậm rãi biến chất, trở nên chưa chát, nhưng lại không ai biết là nó bắt đầu thay đổi từ bao giờ.

Nhưng hắn lại nhớ rất rõ, lúc bọn họ cưới nhau chưa đầy một tháng, lúc đó bệnh “đau đầu” của Quách hiền phi tái phát liên tục. Mỗi lần Thẩm Nghi Thu nghe tin liền lập tức vào cung vấn an, tự mình hầu hạ thuốc thang. Ít thì là ba tới năm ngày, nhiều thì bảy tám ngày.

Mỗi lần trở về từ Phi Sương điện, nàng lại càng trầm mặc ít nói hơn so với ngày trước, nhưng cũng chưa từng có nửa câu oán hận với hắn.

Khi đó hắn chỉ dặn nàng nhớ tuân theo đạo hiếu, kiềm chế thủ lễ nhưng chưa từng nghĩ tới, nàng là bởi vì hắn mới cam tâm tình nguyện chịu đựng một người phụ nhân lạ lẫm làm khó dễ, bắt nạt mình. Hồi đó có khi Quách hiền phi cũng không nhịn được mà ở trước mặt hắn nói bóng nói gió, châm chọc nàng vài câu, chứ chưa nói tới sau lưng hắn bà còn làm những gì nữa.

Mà hắn luôn làm ngơ trước sự cố gắng cùng cam chịu của nàng, hắn chỉ cảm thấy vui mừng vì nàng hiểu chuyện, khiến hắn bớt lo.

Bây giờ nhớ tới những việc này, trong lòng của hắn nặng như đeo chì, nặng nề rơi xuống vực sâu.

Cũng may bây giờ còn có thể sửa. Đời này, hắn quyết sẽ không đi lại vết xe đổ của kiếp trước nữa, cũng không thể để nàng phải chịu thêm ủy khuất.

Thái tử lăn lộn khó ngủ, Thẩm Nghi Thu lại hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.

Trước đây nàng có tật lạ giường, nhưng từ khi trùng sinh lại tới nay, nàng đã đem tật xấu này sửa lại triệt để và đã luyện được khả năng có thể nhắm mắt ngủ mọi lúc mọi nơi. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, cũng không phải là nàng trời sinh khó ngủ, mà nguyên nhân là do đời trước tâm nàng quá nặng nề.

Nàng ngồi dậy, gạt màn che sang một bên. Sau đó liền có cung nhân tiến vào giúp nàng thay quần áo, rửa mặt.

Thẩm Nghi Thu liếc mắt nhìn đồng hồ nước một chút, đã qua giờ thìn*. Đêm qua trước khi ngủ nàng đã dặn dò cung nhân nhớ canh cửa cẩn thận, nếu có người của Hiền phi tới thúc giục thì nhất quyết cũng phải ngăn bọn họ ở bên ngoài. Nàng có danh phận là Thái tử phi, nếu xét một cách nghiêm túc thì mẹ chồng của nàng chỉ có Trương hoàng hậu, địa vị của nàng cũng gần với đế hậu cùng Thái tử, chính nhất phẩm Hiền phi cũng phải đứng ở sau nàng.

* Khoảnh 7h-9h sáng.

Đời trước nàng đã nể mặt Uất Trì Việt mấy phần, bây giờ thì nàng không thèm quan tâm nữa.

Chậm rãi dùng xong đồ ăn sáng, liền có cung nhân đến báo “Thái tử đến”, đang ở trong phòng ngủ của Hiền phi nương nương.

Thẩm Nghi Thu biết Uất Trì Việt sẽ tới, nhưng nàng còn chưa cho Quách hiền phi biết “điểm tốt” của mình mà. Không thể để Uất Trì Việt làm hỏng chuyện tốt của nàng được.

Nàng quyết định chủ ý, liền phủ thêm áo khoác tay gấm rồi mang theo cung nhân đi tới phòng ngủ phía Tây điện.

Tới phòng ngủ của Hiền phi, chỉ thấy Hiền phi ốm yếu nằm trên giường. Uất Trì Việt đang ngồi cạnh giường, dù sắc mặt hắn vẫn như thường nhưng chỉ cần nhìn qua một chút, Thẩm Nghi Thu liền biết trong lòng của hắn đang khó chịu.

Nàng làm như không có việc gì, đi tới phía trước hành lễ:

– Thần thiếp thỉnh an Nương nương cùng Thái tử điện hạ.

Uất Trì Việt không tỏ vẻ gì, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào nàng, đánh giá nàng từ đầu tới chân một lần. Thấy sắc mặt nàng trắng bóng hồng nhuận, không có một chút dấu hiệu phải chịu ủy khuất nào, lúc này hắn mới âm thầm thở phào một hơi, hòa nhã nói:

– Không cần đa lễ.

Quách hiền phi nhìn rõ vẻ mặt của con trai mình, cắn cắn môi, cười như không cười mà nói với Uất Trì Việt:

– Thái tử đã tận mắt nhìn thấy Thái tử phi an toàn khỏe mạnh rồi, lần này người đã yên tâm chưa?

Uất Trì Việt hiểu rất rõ tính tình của mẹ đẻ mình nên không để ý tới bà, chỉ nói với Thẩm Nghi Thu:

– Hôm nay cô tới Tử Thần điện để báo cáo Thánh thượng, nàng tạm ở đây làm bạn với mẫu phi. Dùng xong bữa tối thì cùng cô hồi Đông cung.

Hiền phi bật cười một tiếng:

– Tiện thiếp làm sao dám để Thái tử phi vất vả.

Thẩm Nghi Thu cúi đầu xuống, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, cúi đầu nói:

– Hầu hạ nương nương, thay điện hạ tận hiếu chính là bổn phận mà thần thiếp nên làm.

Nàng lại đối với Uất Trì Việt nói:

– Xin điện hạ thành toàn cho một mảnh hiếu tâm của thiếp.

Quách hiền phi cười nói:

– Tam lang có nghe thấy không? Xem xem có phải ta bắt nàng dâu của con lưu lại hầu hạ không?

Uất Trì Việt nói:

– Mẫu phi nói đùa rồi. Mẫu phi muốn nàng dâu ở lại phụng dưỡng, Tam lang sao dám ngăn cản. Chỉ là sợ Thẩm thị yếu ớt nhiều bệnh, lại vụng về cẩu thả, phụng dưỡng người không chu toàn, ngược lại chỉ khiến cho mẫu phi thêm phiền muộn thôi.

Dứt lời liền liên tục nháy mắt với Thẩm Nghi Thu. Hắn đã dựng cho nàng một cái thang tốt rồi, chỉ cần nàng thuận theo bước xuống là được.

Nhưng mà Thẩm Nghi Thu lại giống như là nghe không hiểu, cũng không nhìn hắn, lại nói với Quách hiền phi:

– Điện hạ nói rất đúng, thần thiếp vụng về cẩu thả, cũng may là Hiền phi nương nương không chê.

Quách hiền phi cảm thấy rất đắc ý, coi như Thẩm thị này còn có mấy phần mắt nhìn, biết lấy lòng mẹ chồng là bà. Bà cũng nhẹ nhàng nói:

– Thái tử phi tự mình phụng dưỡng thuốc thang, ta thấy vinh dự vô cùng, làm sao dám ghét bỏ được.

Hai người một đưa một đẩy, khá giống một cặp “mẹ chồng hiền, con dâu thảo”. Uất Trì Việt cố gắng đưa ra ám chỉ, nhưng Thẩm Nghi Thu vẫn làm như không biết, hắn cũng chẳng thể cưỡng ép bắt nàng đi được.

Hắn đã sớm nhìn ra, Thẩm Nghi Thu thực sự muốn ở lại để phụng dưỡng Hiền phi.

Nếu nói Thẩm Nghi Thu thực sự cam tâm tình nguyện ở lại hầu hạ mẹ đẻ hắn, cho dù hắn cố gắng lừa mình dối người thì cũng sẽ không tin được. Đời này, trong mắt nàng chỉ có duy nhất một mình Ninh Ngạn Chiêu, đến cả lấy lòng người phu quân là hắn, nàng còn chẳng muốn, nói gì tới chuyện nguyện ý phụ vụ mẹ ruột hắn?

Tất cả hơn phân nửa là vì suy nghĩ cho Tống thị cùng Vương thị.

Khóe miệng Uất Trì Việt chua xót. Trong lòng Thaid tử phi, trọng lượng của hai người lương đệ sợ là còn nặng hơn nhiều so với người phu quân là hắn.

Đúng lúc này, vị cung nhân có khuôn mặt giống như cá chết kia bưng một bát nước thuốc tiến vào. Thẩm Nghi Thu vén tay áo lên, tiếp nhận chén thuốc nói:

– Để ta.

Mặt cung nhân kia lập tức vui vẻ:

– Làm phiền Thái tử phi nương nương rồi.

Con gái của gia đình quyền quý, Thái tử phi cao cao tại thượng thì thế nào? Không phải ở trước mặt Hiền phi nương nương vẫn phải nhún nhường, hạ thấp thân phận, giống như những cung nhân tỳ nữ bọn hắn bưng thuốc hầu hạ sao?

Uất Trì Việt nhìn ở trong mắt, cố gắng kiềm chế. Cung nhân này tên là Dư Châu nhi, là con gái của nhũ mẫu hầu hạ Quách hiền phi. Ỷ vào tầng quan hệ này liền thành phụ tá đắc lực nhất của Hiền phi, thích nhất là vì chủ nhân mà bày mưu tính kế, cổ vũ bà gây chuyện thị phi.

Hôm qua lấy chuyện kinh thư chép thiếu làm loạn, hơn phân nửa là chủ ý của người này. Uất Trì Việt hiểu rất rõ mẹ ruột mình, nếu chỉ có bà thì không thể nghĩ ra kế sách như thế này được.

Tố hôm qua hắn đã hạ quyết tâm sẽ trục xuất cung nhân này ra khỏi cung, cũng là để cho Hiền phi một bài học. Nhưng bây giờ Thẩm Nghi Thu muốn ở lại, cũng không thể nói xử lý là xử lý liền được, nếu không mẹ ruột nhất định sẽ giận lây sang nàng.

Uất Trì Việt nhìn Thẩm Nghi Thu mang bộ dáng cung kính cẩn thận hầu hạ mẹ mình uống thuốc, trong lòng tự dưng cảm thấy khó chịu. Hắn đứng lên nói:

– Vậy để Thái tử phi ở đây làm bạn với mẫu phi. Nếu có chuyện gì thì phái nội thị tới truyền lời là được.

Dứt lời liền hành lễ với Quách hiền phi rồi đi ra khỏi Phi Sương điện.

Uất Trì Việt vừa bước chân ra khỏi cửa, Thẩm Nghi Thu đã vứt bỏ ngay bộ dáng ân cần khiêm tốn vừa rồi. Lông mày nàng nhăn lại, mặt mũi tràn đầy sương lạnh, lạnh lùng hỏi:

– Thuốc này là ai sắc?

Quách hiền phi bị công phu trở mặt này của nàng làm cho kinh ngạc một chút, nhất thời cứng họng. Sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, tức giận nói:

– Thuốc này có gì không ổn?

Cung nhân Dư Châu nhi nói:

– Khởi bẩm Thái tử phi nương nương, thuốc này do lão nô tự mình sắc.

Quách hiền phi cho là nàng muốn tìm cớ động tới cung nhân của mình, đang ngồi mà đứng bật dậy nói:

– Dư ma ma từ nhỏ đã hầu hạ bản cung, chẳng lẽ lại hại ta sao?

Thẩm Nghi Thu buông chén thuốc xuống, chiếc thìa rơi vào trong chén phát ra một tiếng giòn vang, trong lòng mọi người cũng đồng thời nhảy lên.

Nàng nhẹ giọng nói:

– Hiền phi nương nương xin đừng hiểu lầm, người bên cạnh nương nương đương nhiên là đáng tin rồi.

Dư Châu nhi thở phào một hơi, sắc mặt Quách Hiền phi cũng hơi dịu đi một chút, nhưng lại nghe Thẩm Nghi Thu nói tiếp:

– Không biết là phương thuốc này người nào điều chế ra? Có thể cho ta xem một chút được không?

Quách hiền phi không khỏi chột dạ. Chuyện bà giả bệnh mọi người đều biết, thuốc này đương nhiên cũng không phải thuốc trị đau đầu. Đây chỉ là canh dưỡng nhan thôi, làm sao có thể cho nàng nhìn được? Bà không nể mặt mà nói:

– Đây là thuốc Lâm phụng ngự đích thân ngự bút viết ra. Lâm phụng ngự y thuật cao minh, chẳng lẽ còn kê đơn sai?

Thẩm Nghi Thu cười lạnh nói:

– Đã là y thuật cao minh, vậy đây là cố ý làm sai rồi.

Nàng ngừng một chút lại nói:

– Không dám dối gạt Hiền phi nương nương. Trong nhà thiếp cũng có tổ mẫu bị chứng đau đầu lâu năm, ta từ nhỏ đã hầu hạ bưng thuốc cho người rồi. Nhưng vừa ngửi mùi thuốc này, ta liền biết ngay đây vốn không phải là thuốc trị đau đầu. Không biết lý do vì sao phụng ngự kia lại tráo phương thuốc đau đầu thành phương thuốc khác, để Hiền phi nương nương chịu khổ nhiều năm không hết. Lòng dạ thật đáng đem chém!

Thẩm lão phu nhân đương nhiên không bị bệnh đau đầu, nhưng cho dù nàng nói có, thì giờ này ai sẽ đi kiểm chứng chứ?

Quách hiền phi há hốc miệng không nói nên lời. Bà thân là sủng phi, tại dược cục đương nhiên phải có thân tín của mình rồi. Có thân tín ở đó, giả bệnh, hay an thai đều rất dễ dàng. Lúc Lâm phụng ngự vừa mới vào dược cục đã tới chẩn bệnh cho bà, cũng chính là y quan mà bà tin tưởng nhất.

Lúc này bà mới hiểu được Thái tử phi muốn làm gì, nhưng cũng muộn rồi.

Nếu muốn bảo vệ Lâm phụng ngự, vậy chính là phải thừa nhận bao năm qua mình vẫn luôn giả bệnh. Vì bà cũng không muốn mất đi người này. Có nhiều chuyện đúng là chỉ có thể ngầm hiểu lẫn nhau, không nên chọc thủng ra.

Nhưng nếu như không nhận, vậy thì chính là Lâm phụng ngự thất trách. Hắn sẽ không tới nỗi bị kết tội, nhưng cũng sẽ không thể ở lại dược cục được nữa.

Thẩm Nghi Thu lại chuyển sang cung nhân mà lúc nãy mình mang tới, nói:

– Việc này là việc lớn, ta cũng không có đủ khả năng quyết định. Ngươi mau đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương đi, mời nương nương tới đây.

Mặt Quách hiền phi tái đi, mềm nhũn ngã lên trên giường.

Thẩm Nghi Thu bình tĩnh mà phủi phủi vạt áo phía trước, bưng chén canh lên nhấp một ngụm:

– Nương nương, canh dưỡng nhan nguội rồi.

Đời trước, người giúp nàng điều trị thân thể, thay nàng an thai chính là Lâm phụng ngự này. Nàng không thể giữ được hai đứa con, cũng chưa từng giận chó đánh mèo, hoài nghi tới y quan. Thẳng cho đến khi Đào phụng ngự khám bệnh cho nàng.

Hắn xem hết các đơn thuốc cũng không nhiều lời, nhưng tâm tư Thẩm Nghi Thu cẩn thận, nghe ngữ khí hắn nói liền biết đơn thuốc kia có vấn đề.

Nàng hiểu Quách hiền phi, biết bà không có lá gan dám mưu hại hoàng tự. Nhưng y quan kia đã dối trên gạt dưới, từ chối trách nhiệm. Bây giờ nàng chỉ có thể để hắn mất hết tiền đồ mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận