Lúc cung nhân tới bẩm báo, Trương hoàng hậu đang nằm tựa trên giường, mí mắt rũ xuống để nữ quan nhẹ nhàng mát xa huyệt vị. Tết Trùng Dương hôm qua tổ chức yến tiệc tề tựu người thân, vì bà quá cao hứng nên có uống nhiều thêm mấy chén rượu hoa cúc. Bây giờ cơn say vẫn chưa hết, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng.
Hôm qua Quách hiền phi triệu kiến lương đệ của Thái tử, lại giữ Thái tử phi ở lại hầu hạ bệnh tình, tất cả những điều này đương nhiên Trương hoàng hậu đều biết hết. Bà chấp chưởng lục cung bao nhiêu năm nay, mọi chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Những chuyện lớn nhỏ trong cung làm sao có thể qua mắt bà được.
Bà cũng chẳng đi giải vây giúp Thẩm Nghi Thu. Nếu đã là Thái tử phi do chính ta bà tỉ mỉ chọn ra, mà có chút chuyện nhỏ này còn không ứng phó được, thì đôi mắt này của bà chắc cũng chẳng cần dùng nữa.
Nhưng mà nghe cung nhân kia nói xong, bà vẫn kìm lòng không được mà trợn to mắt, cùng nữ quan hai mắt nhìn nhau. Thẩm thất nương này đúng là ngoài dự đoán của mọi người!
Hiền phi thì đúng là hồ đồ thật, nhưng dù sao cũng vẫn là mẹ đẻ của Thái tử, ngay cả Hoàng hậu như bà vẫn phải nhường nàng ba phần. Không nghĩ tới một nàng dâu mới cưới về được hơn một tháng, nói xử lý là xử lý, mà thủ đoạn lại rất gọn gàng nhanh nhẹn. Thế nhưng nó lại khiến bà có thêm một nỗi khổ khó nói.
Trương hoàng hậu cũng không thích Hiền phi. Thấy nàng ấy tự bê đá đập vào chân mình, bà cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng sau khi cười trên nỗi đau của người khác thì bà lại không khỏi lo lắng Thái tử tử và Thái tử phi sẽ vì chuyện này mà bất hòa.
Uất Trì Việt tuy lớn lên dưới gối của bà, Hiền phi thì cũng không quá quan tâm tới hắn nhưng dù sao hai người họ vẫn là huyết mạch tương liên, đương nhiên vẫn sẽ thân thiết hơn cả. Con cái chưa bao giờ trách cha mẹ, đây chính là cho dù biết Hiền phi có lỗi, nhưng một chữ “Hiếu” d3 xuống, cũng chỉ có thể để thê tử chịu ủy khuất thôi.
Trương hoàng hậu trầm ngâm một lát rồi gọi thái giám tới phân phó nói:
– Ngươi tới dược cục mời Đào phụng ngự tới Phi Sương điện, khám bệnh cho Hiền phi. Cũng tiện kiểm tra đối chiếu sự thật về thuốc của Lâm phụng ngự. Nếu đúng như lời Thái tử phi nói rằng Lâm phụng ngự tắc trách vô tâm, khiến Hiền phi phải chịu bệnh tật khổ sở suốt nhiều năm thì tới bẩm báo lại cho ta. Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Vị thái giám kia nhận lệnh rồi rời đi, cung nhân Thái tử phi sai tới cũng đứng ở ngoài điện chờ rồi. Trương hoàng hậu lúc này mới thong thả thở dài một hơi.
Nữ quan bưng lên một bát canh lạnh giải rượu, vừa đút cho bà uống vừa nói:
– Vị kia của Phi Sương điện e là phải chịu khổ một chút rồi, Thái tử phi đúng là người tài giỏi mà.
Trương hoàng hậu dùng tay day day hai bên thái dương, cười khổ nói:
– Ta lấy danh nghĩa mẫu thân để quan tâm bọn hắn, còn a nương thực sự của hắn thì chỉ biết gây chuyện.
Nữ quan nói:
– Nương tử luôn xem điện hạ như con ruột mà mình sinh ra, đợi thêm một thời gian nữa, điện hạ chắc chắn sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của nương tử thôi.
Trương hoàng hậu cười rộng lượng:
– Ta không mong hắn sẽ hiểu được, chỉ mong phu thê hai đứa nó bớt làm ta lo lắng thôi.
Nữ quan ngạc nhiên nói:
– Lần trước điện hạ cùng Thái tử phi tới thỉnh an, nô tỳ ở một bên lặng lẽ quan sát, thấy điện hạ đối xử rất tốt với Thái tử phi mà.
Trương hoàng hậu liếc nàng một cái:
– Ngươi biết rõ cái ta quan tâm không phải là cái này.
Rồi bà lại thở dài:
– Hôm nay nhìn thấy nàng cùng hai vị lương đệ thân mật khắng khít y như tỷ muội ruột thịt, ta liền nhận ra có gì đó không đúng rồi…
Nữ quan nói:
– Thái tử phi thông minh hiểu đại nghĩa, nương tử không phải nên vui mừng sao? Tại sao lại còn lo lắng?
– Ngươi đó ngươi đó, hiểu rất rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ, cứ để ta phải nói toạc ra.
Trương hoàng hậu liếc xéo nàng một cái:
– Cho dù có là một nữ tử rộng lượng hiểu chuyện, nhưng làm sao có thể vui vẻ cùng người khác hầu chung một chồng được? Ngươi nhìn thấy Đức phi với Thục phi đối với ta nghe lời răm rắp ư? Cũng là do mấy năm nay không còn lòng dạ tâm tư gì nữa. Chứ còn năm đó trong Đông cung là cái hoàn cảnh như thế nào, hẳn là ngươi vẫn còn nhớ rõ?
Nữ quan kia hồi tưởng lại chuyện cũ, nàng cũng sinh ra cảm khái:
– Nương tử nên thả lỏng tinh thần. Lúc trước điện hạ vì muốn cưới Thái tử phi mà cưỡi ngựa trong đêm đi tới Thanh Hoa cung xin thánh thượng hạ chỉ rồi mà. Lão nô cũng coi như là được nhìn thấy điện hạ trưởng thành, cũng chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ. Bây giờ tuy là có chút sóng gió, nhưng mà trước khi được hưởng trái ngọt cũng phải trải qua gian nan mà.
Trương hoàng hậu cũng không nhịn được mà mỉm cười:
– Ngươi nói cũng đúng. Cuộc đời của Tam lang trôi qua quá suôn sẻ, bây giờ có người tới rèn dũa tính tình của hắn, cũng không phải là chuyện gì xấu.
Nữ quan tiếp lời nói:
– Đúng vậy ạ. Con cháu tự có phúc của con cháu, nương tử cứ yên tâm đi, việc quan trọng nhất hiện giờ là nên bảo trọng thân thể của mình…
Nụ cười của Trương hoàng hậu nhạt đi:
– Thân thể này của ta như thế nào, ngươi còn không biết sao?
Nữ quan nhướng mày nói:
– Cho phép nô tỳ nói một câu đại nghịch bất đạo, Thánh thượng năm đó cũng thực sự là… Người ta còn nói hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả chính con đẻ của mình mà…
– Không độc mà có thể chính tay đâm chết huynh trưởng của ta?
Trương hoàng hậu cười lạnh nói rồi lập tức phất phất tay:
– Chuyện quá khứ của hắn còn nhắc tới làm cái gì? Ta là kẻ sống dở chết dở thì hắn bây giờ cũng chỉ có thể mơ mơ màng màng mà sống ở trong Thanh Hoa cung thôi, nợ cũ đời này coi như cũng tính rõ ràng.
Bà dừng một chút lại dặn dò:
– Những chuyện cũ này không thể nói cho Tam lang biết được. Dù sao cũng là cha ruột của hắn, hắn biết chỉ sợ cũng sẽ không dễ chịu.
Nữ quan nói:
– Vâng ạ. Nô tỳ biết nặng biết nhẹ.
Trương hoàng hậu trầm mặc một lát lại nói:
– Nói mới nhớ. Hôm nay ta nghe a tỷ Ngô gia nhắc tới, vị Kỳ công tử cùng Hà cửu nương đính hôn kia, mấy ngày nay bệnh càng trở nên trầm trọng hơn. Chỉ sợ là cũng không chống cự được mấy ngày nữa đâu.
Nữ quan bĩu môi:
– Không phải nói hôn lễ đã định vào mùa thu năm nay sao? Bây giờ cũng sắp tới mùa đông rồi, làm sao còn chưa xuất giá nữa?
Trương hoàng hậu nói:
– Ngươi đừng nói như vậy. Đây cũng không thể trách Hà gia được, bây giờ tình cảnh như thế, cho dù là ai cũng chẳng nỡ gả nữ nhi của mình đi đâu.
Nữ quan chỉ có thể nói:
– Là nương tử hiền lành nhân hậu, chỉ là vị ở Phi Sương điện kia lại chẳng có quan tâm. Cháu gái từ nhỏ đã được đính hôn với người khác, nhưng vẫn cứ triệu nàng vào cung, để nàng gặp gỡ với Thái tử điện hạ. Lúc tuổi còn nhỏ thì không sao, bây giờ tới tuổi cập kê rồi còn không biết cố kỵ. Cũng không sợ tình ngay lý gian…
– Ta cũng không hiểu Hiền phi có ý gì…
Trương hoàng hậu cười một tiếng rồi lập tức lắc đầu:
– Đứa cháu gái này có vẻ tâm tư sắc bén hơn nàng nhiều, nàng vậy mà nghĩ rằng người ta có thể cam tâm tình nguyện làm đầy tớ cho mình sao…
Đang nói thì thái giám vừa đi tới Phi Sương điện đã trở về.
Trương hoàng hậu dừng lại câu chuyện, hỏi hắn:
– Đào phụng ngự đã xem bệnh cho Hiền phi chưa? Như thế nào?
Thái giám nói:
– Hồi bẩm nương tử, Đào phụng ngự đã bắt mạch rồi. Bệnh của Hiền phi chính xác là bị trúng gió, lúc trước phương thuốc mà Lâm phụng ngự kê là hoàn toàn không đúng bệnh.
– Quả nhiên là như thế, cũng may mà có Thái tử phi nhìn rõ được mọi chuyện.
Trương hoàng hậu nói:
– Truyền khẩu dụ của ta. Lâm phụng ngự thân là y quan nhưng lại không làm tốt chức trách, bỏ bê nghiệp vụ. Bây giờ tạm thời đình chỉ công việc, giữ lại để điều tra. Đợi điện giám điều tra rõ ràng đầu đuôi xong sẽ xử lý sau.
Dứt lời, trong mắt bà liền hiện ra một tia ranh mãnh, nói với nữ quan bên cạnh:
– A Uyển, nhờ ngươi cực khổ một chuyến đi tới Phi Sương điện, giúp ta hỏi thăm Hiền phi.
Nữ quan mỉm cười tuân mệnh. Hoàng hậu sai nàng đi Phi Sương điện, rõ ràng là muốn thay bà nhìn xem trò hay, lát nữa quay về thì kể rõ mọi chuyện tốt xấu cho người nghe.
—————
Bên trong Phi Sương điện, Quách hiền phi yếu ớt vô lực nằm ở trên giường, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng khóc thút thít. Cung nhân Dư Châu nhi quỳ gối trước giường, thỉnh thoảng cầm khăn lau nước mắt cho bà.
Mà Thẩm Nghi Thu thì đứng ở bên ngoài bình phong, nhìn Đào phụng ngự viết phương thuốc trị trúng gió.
Đợi Đào lão y quan biết xong vị thuốc cuối cùng, Thẩm Nghi Thu liền nói:
– Có một chuyện ta muốn thỉnh giáo phụng ngự.
Đào phụng ngự vội nói:
– Không dám nhận, xin nương nương cứ nói.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Hình như bên trong đơn thuốc trị trúng gió phải có một vị thuốc đắng thì phải. Nãy ta xem Đào phụng ngự viết đơn thuốc thì lại thấy thiếu đi vị thuốc này, không biết là tại sao?
Đào phụng ngự vui vẻ. Toa thuốc này của ông vốn không cần thêm thuốc đắng, nhưng vẫn vuốt râu nói:
– Không ngờ nương nương lại tinh thông về y lý như thế. Theo lý thuyết của y học, thuốc đắng có tác dụng thanh nhiệt trị nóng, giải độc rất tốt. Đối với trúng gió cũng rất hiệu quả, đúng là bộc thiếu sót rồi.
Vừa nói vừa viết vị thuốc đắng lên đơn.
Lão y quan sớm đã nghe qua Hiền phi hay bị bệnh “lười biếng” rồi. Bình thường ông ghét nhất chính là những người chỉ biết giả bệnh để giày vò y quan cung phi này. Bây giờ Hoàng hậu cùng Thái tử phi cố ý muốn để bà ấy nếm chút đau khổ, nên ông cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền.
Thẩm Nghi Thu lấy được phương thuốc liền giao cho Tương Nga:
– Ngươi hãy sắc theo đơn này. Nhớ phải để ý cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì.
Vừa dứt lời liền có cung nhân tiến vào bẩm báo:
– Tần thượng cung xin cầu kiến.
Quách hiền phi nghe thấy là nữ quan tâm phúc của Hoàng hậu tới, sắc mặt càng trở nên kém hơn, xém chút thì cắn nát cả môi, nhưng cũng không dám từ chối người đứng ở ngoài, liền nghiến răng nghiến lợi nói:
– Cho mời vào.
Tần thượng cung đi vào trong điện, hướng Thái tử phi hành lễ. Hai người cùng nhau đi vòng qua bình phong, đi tới trước giường của Quách hiền phi.
Sau khi hành lễ xong, Tần Uyển nói:
– Khởi bẩm Hiền phi nương nương. Hoàng hậu nương nương lúc nãy nghe xong việc này liền giận tím mặt, lập tức cách chức tên phụng ngự thất trách kia, đem hắn đi điều tra.
Quách hiền phi sớm biết mình không cứu nổi Lâm phụng ngự, nhưng khi chính tai nghe thấy lời nói từ miệng nữ quan bên cạnh Hoàng hậu nói ra, vẫn không khỏi rơi hai hàng nước mắt. Bà vốn là người đa sầu đa cảm, cái vị Lâm phụng ngự kia ngày thường vốn nhã nhặn tuấn tú, lại giỏi nhìn mặt đoán ý, xưa nay đều nịnh nọt khiến bà mười phần vui vẻ. Bây giờ không còn người tâm phúc này nữa, sao bà có thể không thương cảm cho được.
Thẩm Nghi Thu cố nhịn cười, hòa nhã nói:
– Nương nương không cần lo lắng, Đào phụng ngự vừa mới nói rồi. Dù nương nương đã mắc bệnh nhiều năm, lại chữa trị chậm trễ nhưng cũng may bệnh căn chưa sâu nên cũng không phải là không có thuốc chữa.
Tầm thượng cung lại nói:
– Hoàng hậu nương nương nói, may mà nhờ có Thái tử phi nhìn rõ mọi chuyện. Nếu không, để lâu ngày, e là bệnh sẽ ăn sâu, rất khó chữa, lúc đó hối hận thì cũng đã muộn rồi. Nương nương còn nói, có được nàng dâu như vậy, có thể thấy Hiền phi nương nương đúng là người có phúc lớn.
Nàng dừng một chút, nhìn về phía Quách hiền phi:
– Nương nương, người nói xem có phải không?
Quách hiền phi xém chút là cắn môi tới mức chảy máu, miễn cưỡng hừ nhẹ ra một tiếng, xem như là trả lời.
Bà làm sao không biết người phụ nữ này đang muốn xem bà đẹp mặt, bà chỉ mong bà ta xem nhanh rồi mau chóng rời đi đi. Ai ngờ bà ta cứ khoanh tay đứng ở đâu giường, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Quách hiền phi đành phải phân phó cung nhân ban ngồi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, cung nhân bưng chén thuốc tiến đến. Lại còn là một chén canh rất lớn, phải to cỡ bảy, tám tấc.
Quách hiền phi vừa nhìn thấy chén canh kia, bên tai như vang lên âm thanh nổ “ầm” một tiếng.
Thẩm Nghi Thu mỉm cười nói:
– Nương nương mắc bệnh cũ nhiều năm, lại chưa từng uống thuốc đúng bệnh. Hiện tại khó tránh khỏi phải uống nhiều hơn một chút.
Nàng vừa nói vừa vén tay áo lên, tự tay tiếp nhận chén thuốc cùng với thìa, nhẹ nhàng khuấy nước thuốc lên rồi múc non nửa muôi nếm thử một ngụm. Cho dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng cũng không nhịn được mà rùng mình, thuốc đắng tới nỗi linh hồn muốn xuất luôn ra khỏi cơ thể.
Nàng hài lòng buông thìa xuống, đổi chiếc thìa khác, nói với cung nhân Dư Châu nhi kia:
– Còn không mau nâng nương nương dậy uống thuốc.
Dư Châu nhi đành phải đỡ Hiền phi ngồi dậy, lại nhét thêm một chiếc gối nhỏ ra sau lưng bà.
Thẩm Nghi Thu múc một muôi nước thuốc đầy tràn, đưa tới bên miệng của Hiền phi:
– Mời nương nương uống thuốc.
Quách hiền phi không còn cách nào, đành phải há miệng đem thuốc nuốt nào. Xong, cả khuôn mặt lập tức nhăn lại thành một khối:
– Đắng…
Thẩm Nghi Thu giống như đang dỗ trẻ con:
– Thuốc đắng dã tật, con đã uống qua rồi. Mặc dù không quá dễ uống, nhưng cũng không thể nói là đắng được. Xin nương nương hãy lấy thân thể làm trọng, cố gắng một chút.
Tần thượng cung nói:
– Thái tử phi nương nương rất hiếu thuận, Hiền phi nương nương đừng cô phụ một mảnh hiếu tâm của nàng.
Thẩm Nghi Thu cứ một muôi lại múc tiếp một muôi đưa tới bên miệng Hiền phi.
Quách hiền phi vừa nuốt, nước mắt cũng không ngừng tràn mi mà chảy ra, nước mắt nước mũi tèm lem. Dư Châu nhi không đành lòng nhìn, dứt khoát ngoảnh đầu sang một bên.
Thẩm Nghi Thu lại bất động thanh sắc, yên lặng đút hết cho bà một bát thuốc lớn, xong rồi mới quẳng bát thuốc xuống.
Hiền phi uống hết một bát thuốc đắng, bây giờ trong lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy chua chát. Bà nằm tựa trên giường thoi thóp, ánh mắt có chút tan rã, miệng lẩm bẩm nói:
– Châu nhi, lấy cho ta một bát nước mật ong…
Dư Châu nhi đang muốn đi lấy thì Thẩm Nghi Thu lại nói:
– Không được. Phụng ngự mới đặc biệt dặn dò rồi, thuốc này không thể uống với nước mật ong được. Sau khi uống thuốc xong, trong vòng nửa canh giờ cũng không thể uống nước, nếu không thuốc mất hết tác dụng, lại phải uống lại lần nữa đấy.
Dứt lời, Thẩm Nghi Thu liền tiếp nhận khăn từ trong tay Tương Nga tới, cầm lấy đè lên khóe miệng của Hiền phi. Lại thay bà chỉnh chăn lại cho ngay ngắn, lúc này mới nói:
– Nương nương vừa uống thuốc, bây giờ cần phải nghỉ ngơi. Con dâu cáo lui trước, tới bữa tối sẽ lại đến hầu hạ nương nương uống thuốc.
Nàng dừng một chút, khóe miệng khẽ cong lên:
– Chỉ cần một ngày ba lần uống thuốc không ngừng nghỉ, không tới nửa năm nhất định có thể đem bệnh trị khỏi dứt điểm!