Một Diêu Ý Lý Huyền Phách còn không sợ hãi nhưng mà sau lưng Diêu Ý còn có Lý Ngôn Khánh, Lý Huyền Phách cảm thấy thật sầu lo.
Sau biến cố ở Chu Tước môn, thiên hạ chấn động.
Tịnh Châu thích sứ Lý Nghệ rục rịch, U Châu tổng quản Từ Thế Tích Liêu Đông an phủ sứ Đỗ Như Hối cơ hồ đều đáp trả.
Điều khiến cho Lý Huyền Phách uất ức chính là Giang Nam tây đạo tổng quản Lý Đạo Huyền công khai ủng hộ Lý Ngôn Khánh thảo phạt Trường An, vì vậy cũng khiến cho Lý Ngôn Khánh tránh lo âu về sau, rồi sau đó Thư châu tổng quản Tô Định Phương, Cù châu tổng quản Tạ Ánh Đăng, Hồng châu thứ sử Phòng Huyền Linh, Kinh châu tổng quản Đậu quỹ cũng biểu thị sự ủng hộ Lý Ngôn Khánh, Lý Huyền Phách làm sao không sợ cho được.
Trong tay của hắn chỉ còn một lá bài lớn nhất là Lý Uyên.
Nếu Lý Uyên không nói ra thì Lý Huyền Phách không thể danh chính ngôn thuận dẹp xong hỗn loạn.
Sau khi Tiết Nhân Việt bại trở về Trường An, Lý Huyền Phách chợt hạ lệnh mệnh cho Tiết Nhân Cao cùng với Lương Sư Thái tăng cường phòng vệ Trường An.
Đồng thời Lý Huyền Phách cũng gấp gáp không chờ hồi đáp của Lý Uyên.
Trong mắt Lý Huyền Phách, Lý Uyên cuối cùng sẽ ủng hộ mình.
Nhưng đến tột cùng là lúc nào, thật sự phải chờ đến khi Lý Ngôn Khánh binh lâm tới thành thì Lý Uyên mới gật đầu sao?
Mang theo tâm tình lo nghĩ này, Lý Huyền Phách hai ngày nay đều không lo nghĩ tốt.
Hắn vất vả nằm xuống, trong nội cung đột nhiên truyền tới tin tức: Bệ hạ đã tỉnh, mệnh Triệu vương tiến vào cung diện thánh.
Vũ Văn Sĩ Cập một mực dừng ở bên cạnh Lý Huyền Phách, sau khi nhận được tin tức, Lý Huyền Phách từ trong mộng tỉnh lại.
– Chúc mừng thiên tuế, chúc mừng thiên tuế.
Vũ Văn Sĩ Cập hưng phấn nói:
– Bệ hạ chủ động triệu kiến thiên tuế, xem ra đã quyết đoán, thiên tuế vô tư rồi.
Lý Huyền Phách vốn hơi chìm vào hôn mê, lúc này đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Đúng thế, phụ hoàng lúc này triệu kiến mình, chẳng phải đã làm ra quyết định ủng hộ mình sao?
Nghĩ tới đây Lý Huyền Phách lập tức hưng phấn đứng lên.
– Người đâu mau chuẩn bị ngựa dẫn cô vào cung.
Tiết Nhân Việt thất bại cũng không mang tới nhiều đáng sợ, cho dù Lý Ngôn Khánh binh lâm thành Trường An thì chỉ cần Lý Uyên đứng ra ủng hộ Lý Huyền Phách cuối cùng thất bại vẫn thuộc về Lý Ngôn Khánh.
Đây là một cuộc đánh cờ.
Người bên ngoài căn bản không thể nhúng tay vào.
Cho nên quan viên trong thành Trường An lớn nhỏ không có xuất hiện bạo động gì.
Bất kể là Lý Ngôn Khánh hay là Lý Huyền Phách đều vẫn trung với Lý Uyên, chỉ cần Lý Uyên nguyện ý ủng hộ hắn, Lý Huyền Phách sẽ chiếm thượng phong.
Đồng thời mọi người tin tưởng Lý Ngôn Khánh nhất định có hậu chiêu, hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy Lạc Dương, sau đó công chiếm Hoàng quan, Phù Nam, nếu như không có hậu chiêu hắn làm sao dám xuất binh chinh phạt.
Tuy nhiên hậu chiêu của Lý Ngôn Khánh là gì.
Ai cũng không rõ ràng lắm, tất cả mọi người kể cả thành viên của tôn thất Lý Đường đều lặng yên ở bên cạnh chờ đợi Lý Ngôn Khánh và Lý Huyền Phách đọ sức.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều.
Lương Sư Thái cùng với Tiết Nhân Cao ngồi ở trên thành nhìn về phía xa xa.
– Lão Tiết, tên Diêu Ý kia thực sự lợi hại như vậy sao?
Lương Sư Thái ân cần hỏi thăm, nhưng lại mang theo vài phần giễu cợt, hắn đương nhiên biết rõ tâm tư của huynh đệ Tiết Nhân Cao, trước đây Lương Sư Thái không tìm cơ hội tốt để chọc ghẹo nhưng hiện tại đã có.
– Kỳ thật ta thấy Lý Ngôn Khánh chỉ là một thư sinh văn nhược mà thôi.
– Hắn có lẽ ngâm tụng được mấy bài thi từ nhưng hành quân chiến tranh ha ha nếu như hắn dám đến thì ta phải cho hắn xem sự sắc bén bảo kiến của ta.
– Lương đại tướng quân nói rất đúng, Diêu Ý không phải là đối thủ của đại tướng quân.
Tiết Nhân Cao cất tiếng nói khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.
Lương Sư Thái nghe được liền cười ha hả.
Tuy nhiên hắn há miệng quá lớn khiến cho gió lạnh thổi vào, Lương Sư Thái nhịn không được kịch liệt ho khan.
Cũng trong tích tắc này hai tay của Tiết Nhân Cao nhẹ nhàng đặt ở chuôi đao bên sườn, trong mắt của hắn toát ra một vẻ khiến người ta phải sợ hãi: Sát cơ.
Ầm ầm ầm. thành Trường An thanh âm vang rền.
Đậu Phụng Tiết và Mã Chu hôm nay đến Thượng Thư tỉnh nhận chức.
Bọn họ nghe tiếng vang thì đột nhiên để viết xuống ngưng mắt nhìn về phía cửa sổ bên ngoài.
Từ sau khi phát sinh biến sự ở Chu Tước môn Tây đài vốn náo nhiệt đã trở nên lạnh tanh, Đậu Phụng Tiết cùng với Mã Chu với tư cách là quan viên trực đêm tâm sự rất nặng nề.
– Phụng Tiết ngươi hình như có tâm sự?
– À không có chuyện gì, ta chỉ nghĩ đến một số chuyện mà thôi.
– Chuyện gì?
Mã Chu nhịn không được mà tò mò hỏi.
Đậu Phụng Tiết đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía Mã Chu sau đó nói:
– Trịnh vương có thể thắng sao?
Thanh ẩm rơi vào trầm mặc.
Lý Huyền Phách tính tình kiên nhẫn hơn nữa giỏi che giấu.
Ở điểm này hắn sâu sắc hơn cả Lý Thế Dân, nhưng nếu luận về tâm tư kín đáo bày mưu nghĩ kết thì hắn không so sánh được với Lý Thế Dân.
Sở dĩ biến ở Chu Tước môn đạt được thắng lợi là hắn so với Lý Thế Dân cao minh hơn, có lẽ trong quá khứ vài năm gần đây hắn che giấu vô cùng tốt, tất cả lực chú ý của Lý Thế Dân đều đặt lên trên người của Lý Kiến Thành, căn bản không nghĩ tới huynh đệ thân mật lại vào lúc mấu chốt chọc một đao.
Hai ngày nay Lý Huyền Phách đã trải qua sự dày vò rất lớn.
Quan viên Trường An còn có thế trụ môn phiệt biểu hiện rất lạnh lùng, tuy nhiên bọn họ vẫn công tác giống như thường ngày khiến cho Trường vận chuyển bìn thường, nhưng Lý Huyền Phách cũng không cảm thấy thoải mái, ngược lại hắn cảm thấy mình giống như bị bài xích ra khỏi triều đình.
Loại im ắng bài xích này khiến hắn rất khó chịu.
Cho dù có người đứng ra công khai đối nghịch với hắn thì tư vị vấn hơn hiện tại.
Điều này cho thấy mình cũng không được triều thần chấp nhận ít ra là trước khi Lý Uyên đứng ra hắn không được tán thành.
Không được những người này tán thành thì cho dù khống chế Trường An cũng có ích lợi gì?
Cái này cũng không phải là danh khí mà là danh chính ngôn thuận.