Lý Thần Thông ngồi ở trong kiệu, nhưng vẫn cảm thấy được khí tức bất thường bên ngoài phố.
Rất quạnh quẽ.
Nhưng lại tràn ngập mùi vị thuốc súng.
Sáng sớm ở trong hoàng thành chuyện xảy ra không muốn cho người biết nhưng mọi người vẫn biết ở trong hoàng thành đã xảy ra biến cố.
Ở trên đầu đường cuối ngõ Trường An tiếp tục giới nghiêm.
Mọi thứ vẫn như cũ ở trạng thái đóng cửa.
Mà tất cả cửa thành ở Trường An đến giờ Thìn mới mở, tiến hành đại quy mô thay quân.
Vốn đóng ở trong thành là cấm quân Trường An, bây giờ lại lục tục được thay bằng người khác.. ý nghĩa ẩn tàng trong đó Lý Thần Thông cũng không phán đoán ra.
Đúng là một chuyên kỳ quái.
Lý Thần Thông ở trong kiệu khẽ thở dài.
Đồng thời trong lòng hắn nổi lên ý niệm cổ quái: Có lẽ từ hôm nay trở đi, thời tiết Trường An sẽ thay đổi.
Hắn hạ kiệu bên ngoài Chu Tước môn, từ bên ngoài đi tới Bùi Tịch và Đậu Kháng.
Từ khi Lý Uyên đóng đô ở Quan Trung thì Đậu Kháng bắt đầu trầm mê tửu sắc rất ít khi tham gia quốc sự, hắn là lão thần khởi binh từ Thái Nguyên đồng thời lại là thân gia của Lý Uyên, thứ nữ của Lý Uyên đã gả cho con trai trưởng Đậu Kháng là Đậu Đản, hơn nữa Đậu gia hôm nay khống chế rất nhiều thực quyền, có phong vị cây to đón gió cho nên từ khi định cư ở Trường An, Đậu Kháng giống như thay đổi suốt ngày mơ mơ màng màng.
Tuy nhiên lúc này Đậu Kháng thần thái lại nhẹ nhõm, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Mà Bùi Tịch thì khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ, nhẹ nhàng đi vào bên trong tuy nhiên Lý Thần Thông vẫn cảm nhận thấy từ trong mắt của hắn có một vẻ thoải mái, phải biết rằng từ năm Vũ Đức thử bảy, sau khi Dương Văn Kiền làm phản Bùi Tịch với tư cách là thủ phụ đại thần đã nhận áp lực cực lớn, lúc trước hắn phụng chỉ áp giải Lý Kiến Thành về Ngọc Hoa sơn sau đó lại tru sát Kiều Công Sơn, Nhĩ Văn Hoán, Đỗ Phượng Cử ba người, chớ luận Lý Kiến Thành hay Lý Thế Dân đều không có nhiều hảo cảm với Bùi Tịch.
Điều này khiến cho một năm qua của Bùi Tịch rất lặng yên.
Mà lúc này Lý Thần Thông cảm thấy khối đá nặng trịch trên vai của Bùi Tịch đã không còn thấy bóng dáng đâu.
– Bùi công, Đậu công.
Lý Thần Thông chắp tay vấn an, muốn tìm hiểu một thoáng.
– Vương gia ngài cũng tới rồi, ha ha mau vào thôi, lão hủ công vụ bề bộn không dứt ra được thứ tội thứ tội.
Dứt lời Bùi Tịch vội vã đi vào.
Mà Đậu Kháng thì mỉm cười nhìn Lý Thần Thông khẽ nói:
– Vương gia không có chuyện gì đâu cứ yên tâm đi.
Không có chuyện gì?
Yên tâm?
Lý Thần Thông càng cảm thấy cổ quái lúc hắn nghi hoặc thì chỉ thấy ở Thừa Thiên môn đi ra một tùy tùng áo đen.
– Lý vương gia đã tới chưa?
Một tên tùy tùng kêu to.
Lý Thần Thông nhăn mày lại cất bước tiến lên.
– Lý vương gia mau theo chúng ta vào.
Tên tùy tùng mặc áo màu đen không khách khí kéo cánh tay của Lý Thần Thông.
Lý Thần Thông khẽ giật mình vô ý thức rút tay ra trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai, muốn kéo bổn vương đi đâu?
Lý Thần Thông cảm thấy những nội thị này rất lạ mắt.
– Vương gia đây là hoàng cung, chúng ta có thể mang vương gia tới nơi nào? Nhanh thôi sự tình hôm nay rất nhiều, không chừng sẽ chậm trê.
Nội thị không biết xấu hổ nói xong quay đầu bước đi.
Lý Thần Thông nhíu mày sau đó vẫn quyết ý đi theo sau.
Dù sao nơi này cũng là hoàng thành, giữa ban ngày ban mặt không có khả năng sinh ra chuyện gì kỳ lạ cho nên Lý Thần Thông cũng không sợ hãi.
Nhưng mà khi đi tới Lý Thần Thông cảm thấy không đúng.
Đám tùy tùng dẫn đường cũng không đi vào trong nội cung mà là quẹo về phía phố nhỏ, đi thẳng về phía tông miếu.
Lý Thần Thông là tông chính Lý phiệt dĩ nhiên không lạ lẫm con đường đi tới tông miếu, nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra đám tùy tùng áo đen này dẫn hắn đến tông miếu rốt cuộc là có ý gì.
Lý Thần Thông đi tới trước tông miếu thì đã thấy rất nhiều người đứng ở đó.
Hơn nữa rất nhiều người còn là tôn thất Lý Đường… Lý Thần Thông vừa đến nguyên một đám tôn thất đã chắp tay chào.
– Mọi người tại sao lại ở chỗ này?
– Bẩm lục thúc, trời vừa sáng thì trong nội cung truyền chỉ mệnh cho chúng ta chờ ở tông miếu.
– Hoàng thượng đâu rồi?
Đúng vào lúc này một hắc y tùy tùng tiến tới:
– Vương gia mời nhập tông miếu.
– Sao?
– Ha ha đi vào vương gia sẽ biết.
Tên tùy tùng áo đen nói xong liền khom người lui qua một bên.
Ở bên ngoài tông miếu một đám quân sĩ đứng thẳng, nhìn trang phục đều là quân Bắc Nha, Lý Thần Thông phát hiện trên cổ những người này đều buộc khăn lụa màu trắng đặc biệt bắt mắt.
Hắn muốn nhìn xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Lý Thần Thông ý bảo đám tôn thất an tĩnh lại cất bước đi lên bậc thang.
Cùng lúc đó tông miếu đại môn đóng chặt lại từ từ mở ra, Lý Thần Thông ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bên trong.
Ở bên trong chia làm hai phần trong và ngoài.
Bên ngoài là đại sảnh, cũng là nơi đám tôn thất tụ họp mà bên trong thì không phải nguyên nhân đặc thù sẽ không mở ra.
Tông miếu bình thường có chuyên gia hộ lý.
Nhưng Lý Thần Thông bước vào thì lại phát hiện ra đại sảnh tông miếu trống rỗng.
Lý Thần Thông liếc mắt nhìn xuống mặt đất thì thấy có một cỗ tử thi, trong lòng liền kinh ngạc, hắn tiến tới bên cạnh ngồi xổm xuống đem cỗ tử thi lật lại thì miệng phát ra thanh âm kinh hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lý Huyền Phách!
Đây đúng là thi thể của Lý Huyền Phách.
Tuy nhiên Lý Huyền Phách đã không còn vẻ mặt hưng phấn như ngày xưa.
Ngực bụng, ba chỗ đều có lỗ máu, ước chừng bằng cánh tay lớn, máu tươi đã chảy khô, quần áo sau khi ướt đẫm máu tươi vì nguyên nhân nhiệt độ thấp mà trở nên cứng lại, ngoại trừ ba lỗ máu này thì còn rất nhiều vết thương nhẹ nhưng ba lỗ máu này đúng là vết thương trí mệnh.
Lý Thần Thông kinh nghiệm sa trường phong phú dĩ nhiên là võ tướng thân kinh bách chiến.
Nhìn thấy ba lỗ máu ở trên người của Lý Huyền Phách là do vết thương của nỏ.
Hơn nữa tên nỏ vô cùng đặc thù, một khi trúng tên thì chảy máu không ngớt, hiện lên ba cạnh, ở trong đại Đường sử dụng Ba Lăng nỏ duy nhất chỉ có một đạo quân chính là đạo quân dưới trướng Lý Ngôn Khánh, cũng không phải những người khác không muốn mà là Ba Lăng nỏ do Lý Ngôn Khánh phát minh lúc ở Lĩnh Nam, lực đạo kinh người, tầm bắn có thể tới 1200 bước, Ba Lăng nỏ cắm vào thân thể sẽ khiến cho người bị thương không ngừng chảy máu, vào cuối năm Vũ Đức thứ bảy, Lý Ngôn Khánh mới dùng nó cho nên quân Trường An cho dù muốn thay đổi cũng vì đủ loại nguyên nhân chậm chạp không thể sản xuất quy mô.
– Trịnh vương đã về rồi cần gì phải trốn tránh?
Lý Thần Thông cất tiếng nghiêm nghị quát.
Lời còn chưa dứt thì thấy nội đường mở ra, Lý Ngôn Khánh mang theo một thân tố trang từ từ đi ra.
Tính ra Lý Ngôn Khánh cùng với Lý Thần Thông lần đầu tiên gặp mặt vẫn là ở Huỳnh Dương, trong nháy mắt đã sáu năm trôi qua Lý Ngôn Khánh nhìn có vẻ thành thục hơn rất nhiều, mặc dù vẫn thanh tú như trước nhưng ở chân mày vẫn không có quá nhiều cải biến.
– Trịnh vương.
– Lục thúc từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
– Ngươi…
Lý Ngôn Khánh khoát tay cười nhạt một tiếng rồi nói:
– Lục thúc thúc hãy nghe ta nói.
– Rạng sáng hôm nay Triệu vương hạ độc giết bệ hạ, ý đồ cướp lấy ngôi vị nhưng Lục thúc kịp thời đuổi tới, ở Huyền Vũ môn tru sát Triệu vương.
– Ngươi nói cái gì?
– Lục thúc, thúc giết Triệu vương… chuyện này rất nhiều người tận mặt nhìn thấy.
Kể cả trung thư lệnh Bùi Tịch Bùi công, Trần quốc công Đậu Kháng Đậu đại tướng quân thượng thư tỉnh phó xạ Phong Luân Phong đại nhân cũng có thể chứng minh.
Sắc mặt Lý Thần Thông trắng như tờ giấy.
Hắn kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh hơn nửa ngày không nói ra lời.
– Lô Dận.
– Có lão nô.
Theo tiếng quát nhẹ của Lý Ngôn Khánh, từ trong tông miếu đi ra một tùy tùng áo đen, đúng là người vừa rồi dẫn đường cho Lý Thần Thông.
Hắn cầm lấy một bản tấu chương đứng ở bên cạnh Lý Thần Thông.
Lý Ngôn Khánh nói:
– Bệ hạ đã sớm cảm thấy Triệu vương lòng dạ lang sói nên đã sớm chiếu cáo với thiên hạ.
– Bệ hạ lưu lại mật chiếu, chuyển giao cho Lục thúc, sắc lệnh Lục thúc mau trở về Trường An… đây chính là chiếu do bệ hạ tự tay viết.
Xem ngày của tấu chương đúng là lúc Lý Thế Dân phát động biến ở Chu Tước môn.
Lý Thần Thông cười khổ.
Xem ra Lý Ngôn Khánh đã sớm lập mưu đồ, mình bây giờ không còn lựa chọn nào khác.
– Dưỡng Chân ngươi muốn thế nào?
– Ta?
Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười:
– Lục thúc sẽ cùng v ới tiểu chất quay về kinh bình loạn sau đó chiếu cáo với thiên hạ hành vi phạm tội của Triệu vương, lập An Lục Vương Lý Thừa Đạo làm hoàng đế, tiểu chất và Lục thúc sẽ làm nhiếp chính, Lục thúc nghĩ thế nào?
Lý Thần Thông hít sâu một hơi ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh sau nửa ngày không nói gì.
Nhiếp chính vương?
Đây chính là một hấp dẫn cực lớn, cho dù Lý Thần Thông cũng phải động tâm.
Lý Ngôn Khánh nói:
Hiện tại tình hình đã định quả thật không nên tái chiến .
An Lục Vương chính là con trai trưởng của thái tử, lên ngôi đại bảo là danh chính ngôn thuận, chỉ có như vậy mới khiến cho giang sơn Lý Đường vững chắc, thuộc cấp của thái tử hay Tần vương cũng thế cũng không có nhiều câu oán hận, từ nay về sau tiểu chất chủ trì bên ngoài Lục thúc chủ trì bên trong, giang sơn Lý Đường có thể thiên thu muôn đời.
Nếu như Lục thúc có ý muốn khác tiểu chất cũng nguyện ý nghe theo.
– Tuy nhiên ở khu vực Mạc Bắc Đột Quyết tàn sát bừa bãi, Tây vực Thổ Phiên cao hứng đang rục rịch, mà ở Liêu Đông còn có Tân La và Bắc Tể, tiểu chất lo lắng nếu như Trung Nguyên lại có binh thì sẽ mang tới rung chuyển thật lớn bất lợi cho giang sơn Lý Đường.
Đi con đường nào, tiểu chất sẽ như thiên lôi, Lục thúc sai đâu đánh đó.
Lý Thần Thông nhìn Lý Ngôn Khánh trong đó nở ra nụ cười.
– Cửu ca phúc khí thật tốt.
Hắn nói cửu ca chính là nói phụ thân của Lý Ngôn Khánh, Lý Hiếu Cơ.
Lý Thần Thông hít sâu một hơi trầm giọng nói:
– Triệu vương tàn bạo, giết cha giết huynh.
Bổn vương chỉ phụng chỉ giết tặc, nhưng đã muộn một bước, nay chiếu cáo tổ tiên sắc lệnh coh Trịnh vương Lý Ngôn Khánh suất bộ trở về Trường An, lo việc quốc sự.
Bảy này sau An Lục Vương Lý Thừa Đạo sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, Tấn vương Lý Thần Thông, Trịnh vương Lý Ngôn Khánh làm phụ chính nhiếp chính thiên hạ.
Nói xong hắn quay đầu đi ra bên ngoài tông miếu.
Cửa tông miếu từ từ mở ra, Lý Thần Thông đi ra khỏi.
Lý Ngôn Khánh cũng từ từ đứng lên, khuôn mặt dần nở ra nụ cười quỷ dị.
– Lô Dận truyền mệnh lệnh của ta, mệnh cho Tiết Nhân Cao làm trung hộ quân, phòng thủ kinh đô và chiến sự các vùng lân cận.
Đậu Phụng Tiết làm tả hộ quân, hiệp trợ Tiết Nhân Cao, Tiết Vạn Triệt làm hộ quân, chấp chưởng Bồ Kiều đại doanh, không có thủ lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý điều động binh mã… Mệnh cho Diêu Ý, hỏa tốc tiến quân cần phải trước khi trời tối đến Tân Phong. Tiết Nhân Việt lập tức theo ta ra khỏi thành.
Lô Dận lập tức tuân mệnh khom người rời đi.
Lý Ngôn Khánh thì quay trở về trong nội đường, nhìn linh vị trên tổ miếu, sau đó đột nhiên cười cười đi tới trước hương án, mở ra một cái hộp bên trong có một tấm lệnh bài, đặt lên trung ương tế đàn.
– Cha không bao lâu nữa cha có thể danh chính ngôn thuận đứng ở trong đó rồi.
Sau đó Lý Ngôn Khánh ở trước tế đàn quỳ gối, dập đầu ba cái.
Một lần nữa hắn đứng dậy, ưỡn ngực ngẩng đàu trên mặt nở ra một nụ cười tươi.
Từ xưa đến nay lịch sử do kẻ thắng viết.
Trăm nghìn năm sau mọi người nói tới đoạn lịch sử này không biết sẽ đánh giá thế nào đây?
Mặc kệ thế nào bước đầu tiên đã đi Lý Ngôn Khánh đã không có đường lui.
Từ trong tông miếu đi ra Hùng Khoát Hải và Hám Lăng hai người làm hộ vệ, Lý Ngôn Khánh bước tới Tả Dịch môn.
Lúc này đây chỉ mới là bắt đầu…
Mà tiếp theo chính là danh chính ngôn thuận tiến vào Thừa Thiên môn.
Nhập vào chủ cung Thái Cực.
Ta tin rằng ta nhất định có thể sáng tạo ra một thời đại không thua gì thời đại Trinh Quán.
END.