Có vẻ họ đã chọc Thiền Tư nổi điên rồi! Hắn ta ôm đầu kêu gào, cứ lặp đi lặp lại “Không phải! Chắc chắn không phải! Các ngươi đều lừa ta!”, rồi lao vào đánh Khương Liên.
Nhưng cũng may, Lưu Phong đã câu giờ thành công cho Xuyên Giang tự cởi trói, nên nàng vội lao đến, phản lại Thiền Tư 1 chưởng.
Hắn chẳng thèm tránh, đứng đấy hứng chưởng.
Cũng may, 3 người kia đã được cởi trói, vội vã đến hỗ trợ cho Xuyên Giang.
Sức mạnh của nàng cộng thêm sự hỗ trợ của 3 đệ tử kia, Thiền Tư biết sức mình không thể đấu lại được, nhưng hắn ta cứ đứng đấy hứng trọn, rồi đáp trả hết đòn tấn công này đến đòn tấn công khác.
Cuối cùng, hắn gục xuống, có vẻ đã lấy lại được ý thức, giọng thều thào:
– Đạo trưởng, ta đã thua rồi.
– Thiền Tư vừa thở hồng hộc vừa nói tiếp – Xin ngài……!hãy độ kiếp ta……
Xuyên Giang không chần chừ, thực hiện luôn nghi thức độ kiếp.
Thiền Tư đôi mắt vô hồn, cứ nhìn lên trần nhà, rồi cười 1 mình.
Hắn ta vừa cười vừa nói 1 mình, giọng có chút run run:
– Haha, Quyết Thu đệ, ta………!để đệ chờ lâu quá rồi.
Chờ 1 chút nữa thôi…..!ta…….!ta nhất định sẽ đi tìm đệ.
Đệ…..!đệ chờ ta 1 chút nữa thôi a……
Nghi thức độ kiếp đã kết thúc, Thiền Tư dần dần tan biến, chỉ còn lại 1 viên đan ghi chép kí ức của người trước khi bị ma hóa còn lăn lóc nằm đấy.
Lưu Phong nhặt viên đan đó lên, giao lại cho Xuyên Giang.
Nàng truyền chút linh lực vào đấy, 1 ảo cảnh khác lại mở ra.
Khung cảnh thay đổi, họ nhìn thấy có 2 cậu bé nô đùa, trông rất vui vẻ.
1 cậu bé ngây ngô cười nói:
– Quyết đệ đệ, nhất định sau này, ta sẽ cưới đệ về làm thê tử a!
Cậu nhóc còn lại ôm bụng cười bò, cậu ta vừa cười vừa nói:
– Haha, để xem sau này huynh còn có gan lấy ta không!
– Cứ chờ đấy đi! Ta nhất định sẽ làm cho đệ tâm phục khẩu phục!
Khung cảnh thay đổi, nơi họ nhìn thấy, lại là trước cửa nhà Quyết gia.
4 người kia nhìn thấy một đám người, Dương An nhìn thấy, khó hiểu hỏi:
– Kia chẳng là……..!đám người nhà Quyết gia kia sao? Lẽ nào bọn họ lại liên quan tới việc Thiền Tư bị ma hóa sao?
Lưu Phong đáp lại:
– Cũng có thể là vậy a.
Bằng không thì sẽ không có chuyện này xảy ra!
Đám người Quyết gia trong ảo cảnh kia, đang chế ngự 1 cậu nhóc, cậu nhóc đấy là Thiền Tư.
1 người phụ nữ trung niên đến, tát cậu ta đến đỏ 2 bên mặt, sau đó ném 1 túi tiền xuống trước mặt cậu ta, giọng khinh bỉ:
– Cầm lấy túi tiền này đi, rồi cút xa khỏi đây cho ta! Ngươi đừng quấy rối Quyết Thu nữa, nó là cháu đích tôn của Quyết gia này a! Nó còn phải lấy vợ, rồi tiếp tục duy trì dòng dõi Quyết gia này!
Nhìn túi tiền, Thiền Tư nhìn người phụ nữ đấy với 1 con mắt khinh bỉ, âm giọng trầm hẳn vang nên, nén lại sự tức giận bên trong:
– Xin Quyết phu nhân hãy suy nghĩ lại! Nhà phu nhân đâu phải thiếu nam tử đâu! Còn nữa, xin phu nhân đừng lúc nào cũng gò bó, lúc nào cũng bắt đệ ấy phải đeo cái danh “đích tôn” kia lên!
Vị Quyết phu nhân kia có vẻ tức đến điên lên rồi, bà ta gằn từng chữ:
– THIỀN! TƯ!
Đúng lúc đấy, vị Quyết đại nhân bước vào.
Họ nhìn thấy thần thái của vị này còn khác xa so với vị Quyết đại nhân họ mới gặp, mang khuôn mặt giận dữ, cùng sự khinh bỉ đến tột cùng.
Ông ta lườm Thiền Tư, sau đó nói:
– Vị Thiền Tư này, ta cho ngươi 2 lựa chọn: 1, ngươi sẽ được thả ra ngoài 1 cách an toàn, và người tên Quyết Thu kia sẽ chết.
2, ngươi chết, Quyết Thu sẽ được an toàn.
Ngươi chọn đi!
Nghe xong câu đấy, 4 người kia giật mình, liếc mắt nhìn nhau.
Lưu Phong giọng kinh ngạc cất lên:
– Quyết Tru Kiên kia……..!Ông ta bị điên rồi sao? Đó là con trai ông ta đấy??????
Khương Liên nhìn chằm chằm ảo ảnh đấy, nói bằng giọng khinh bỉ:
– Đúng là đồ không bằng cầm thú! Còn chẳng bằng súc vật nữa a!
Dương An hoang mang nhìn, không thể nói câu nào.
Còn Xuyên Giang, nàng im lặng nãy giờ, nhưng hiện tại chẳng ai biết tâm tư nàng đang suy nghĩ gì cả.
Ảo ảnh tên Thiền Tư kia, đôi mắt chứa đầy sự hoang mang đến tột độ.
Hắn ta không nghĩ ngợi gì nhiều, nói thẳng luôn:
– Ta chọn cái thứ 2.
Ông không được làm hại đến Quyết Thu đệ!
Chỉ thấy đám người kia cười khúc khích, chê cười hắn ta cùng với tình cảm của hắn.
Thiền Tư tức điên lên rồi, nhưng hắn chẳng làm được gì cả, chỉ bất lực nhìn họ cười đùa, khinh bỉ hắn.
Đến cuối cùng, hắn ta chỉ nói được 1 câu:
– Quyết Thu đệ đệ………..!xin lỗi………….!ta……!ta đã thất hứa……..!với đệ rồi………..
Ảo cảnh biến mất, họ trở về thực tại.
Xuyên Giang im lặng từ khi mới tiến vào ảo cảnh kia đến giờ, bây giờ nàng mới nói:
– Các ngươi mau chóng tìm và mang về thi hài 13 vị thê tử kia đi.
Chúng ta phải đến Quyết gia thêm 1 chuyến nữa!
3 đệ tử kia vâng lời, rồi chia nhau đi tìm.
Lúc sau, họ đã tìm thấy thi thể 13 vị thê tử kia, rồi chuyển hết ra bên ngoài bí cảnh.
Xuyên Giang sư phụ chờ họ xong việc, liền dẫn đoàn đi thực hiện ủy thác trừ ma đó quay về Quyết gia..