Việc này không dám đoán mò a— Vì Giai Tuệ phái cũng thuộc dạng khá hùng hậu trong giới tu tiên mà, họ chuyên thiết lập trận pháp, cũng như sáng tạo thêm trận pháp mới khác.
Mà nhân vật Vũ Minh Sầm, lại là người có vai trò khá quan trọng trong nguyên tác.
Sau khi ranh giới giữa nhân và ma bị phá vỡ, Minh Sầm cùng phối hợp với nam nữ chính, tạo ra trận pháp “Tử Ngọc” lợi hại, xây dựng lại 1 ranh giới khác, cuối cùng thì là bạn thân chí cốt của nam nữ chính, nhận lời mời của nam chính đến quê hương của nam chính – Phá Vân quốc làm quốc sư a!
Nhưng Lưu Phong lại không thể hiểu nổi, trong nguyên tác không hề nhắc đến về việc này, nhưng tại sao nó lại liên quan tới Giai Tuệ phái sớm như thế?? Còn vị tông chủ Hồ Phúc kia, hiện tại có rất ít thông tin, không thể xác định được là người đó ở phe nào, hay là trung lập a.
Gác lại đống suy nghĩ ngổn ngang đó, cô đứng dậy vươn vai, đẩy cửa đi ra ngoài, chẳng hiểu sao cô lại vô thức đi vào nhà bếp.
Hiện tại Lưu Phong đang tìm ti tỉ cái lý do để thuyết phục tại sao bản thân lại đi xuống nhà bếp, và sau đó, cô đã tìm được nguyên nhân mà bản thân cảm thấy chính đáng nhất: xuống bếp làm điểm tâm để có thể mua chuộc, ôm đùi nữ chính, giảm bớt khả năng sau này bị đá xuống đáy xã hội a!
Nghĩ thế, cô lại vào bếp, lúi húi làm điểm tâm.
Sau khi làm xong, cô lại cho hết làn điểm tâm cô vừa mới làm vào túi càn khôn, rồi lại chạy lon ton ra ngoài tìm sư tôn.
Đến khu luyện tập, cô tính đi ngang qua luôn, nhưng thấy ở đấy có 1 đám tụm lại, miệng không ngừng cảm thán, reo hò.
Tính tò mò trỗi dậy, thế là cô lại chen vào xem.
Đó là sư phụ của cô – Xuyên Giang.
Nàng đang thị phi cho các đệ tử xem động tác vung kiếm, cũng như thực hiện công pháp.
Nhìn thấy sư tôn của mình, Lưu Phong sững sờ, không ngờ sư tôn của mình khi tập trung thì lại diễm lệ như vậy a!
Thấy Lưu Phong mắt sáng rực, cứ nhìn chăm chăm vào mình không rời mắt, bên trong Xuyên Giang cảm thấy hơi ngại ngùng, có chút xấu hổ, nhưng bên ngoài nàng lại không biểu lộ ra.
Xuyên Giang kết thúc nhanh đường kiếm, sau đó nhảy xuống đài, véo tai Lưu Phong lôi đi, cằn nhằn quở trách:
– Lưu Phong! Sáng sớm ngươi đã lười nhác, không chịu chăm chỉ ôn võ luyện công! Ngươi là đại sư tỷ của Phùng Chu phái này đấy! Tương lai tông môn sau này không cẩn thận lại bị ngươi đẩy thẳng 1 phát xuống vũng bùn, không thể ngóc đầu dậy nổi a! Nếu Phùng Chu phái này bị ngươi kéo xuống thật, ta sẽ không ngại băm ngươi thành trăm mảnh nhỏ, rồi sẽ ném xuống biển cho cá ăn!
Lưu Phong trong thâm tâm đang cười khúc khích, mừng thầm vì sư tôn vẫn còn đang quan tâm mình.
Cô giả bộ ủy khuất, đáng thương nói:
– Huhu sư tôn ác quá đi a! Đồ đệ chỉ muốn làm chút điểm tâm cho người thôi a—
Nói xong, cô lấy từ trong túi càn khôn của cô ra 1 làn điểm tâm, sau đó kính cẩn quỳ gối, dâng hai tay cho Xuyên Giang, đầu cúi thấp xuống.
Mà Xuyên Giang lúc này mặt không đổi sắc, nhưng tai nàng đã đỏ ửng rồi a! Nàng ho nhẹ, sau đó cầm làn điểm tâm ấy đi, cao giọng đe dọa Lưu Phong lần nữa:
– Nếu ngươi không thực sự tập trung tu luyện, đến lúc đấy ngươi sẽ trở thành phế vật của Phùng Chu phái này.
Mà Xuyên Giang ta vốn đã không nhận kẻ yếu, nếu thực lực ngươi sụt giảm, ta sẽ không ngại đá ngươi ra khỏi đây đâu a!
Nàng quay phắt lại, thẳng đường mà bước đi, không thèm đoái hoài quay lại.
Còn Lưu Phong lúc này như con nai vàng ngơ ngác, hoang mang 1 hồi.
May là sau đó, Khương Liên cũng vừa kết thúc tập luyện đi ngang qua, gọi hồn Lưu Phong quay về thực tại:
– Ai da đại sư tỷ à, tỷ ngày nào cũng chọc tức sư tôn thế này, có ngày sư tôn lại tức đến tăng xông, rồi điên cuồng bắt chúng ta tập luyện cho xem a!
Lần này Lưu Phong cũng giống mấy lần trước, cũng chỉ cười trừ:
– Đệ nói cũng phải a! Nhưng ta đâu có ý muốn chọc tức sư tôn!
Đang hàn huyên với Khương Liên 1 lúc, đột nhiên Lưu Phong cảm giác đằng sau có ai đến gần, cùng với giọng nói mạnh mẽ, trầm lặng, nhưng không kém phần vui mừng cất lên:
– A Phong à, lâu rồi không gặp! Trông muội cao hơn rồi nè! Còn duyên dáng hơn nữa a!
Chỉ cần nghe cách gọi tên, Lưu Phong phát hiện ra là ai luôn.
Khương Liên thì hành lễ:
– Chúc mừng đại sư huynh xuất quan!
Người này không ai khác, chính là Nam Anh Kiệt, đại sư huynh của Phùng Chu phái.
Người này cũng có thể coi là dung mạo tuấn tú, tiền đồ sáng lạng, nhưng bị người khác ám hại, vu oan, phải rời khỏi môn phái, lang bạt khắp nơi.
Lưu Phong cũng đang định hành lễ, thì Anh Kiệt bắt kịp tay của cô, hắn ta nói:
– A Phong à, không phải ta từng nói với muội là khi ít người như thế này thì không cần hành lễ sao?
Lưu Phong trả lời:
– Nhưng đây là khu huấn luyện mà, lúc nào chẳng đông người a!
Anh Kiệt bất lực, nhìn cô rồi cười cười:
– Đúng là không thể nói nổi muội mà!.