Chương 13
TÔI THẬN TRỌNG BƯỚC RA NGOÀI CĂN PHÒNG, những mong tìm thấy Derek ẩn nấp gần đấy trong góc, chực thình lình nhảy bổ ra.
Chất giọng đùng đục của anh ta làm tôi giật thót, nhưng giọng đó phát ra từ phòng ăn. Derek đang hỏi bà Talbot khi nào Tiến sĩ Gill có thời gian gặp anh ta. Tôi ba chân bốn cẳng chạy vào lớp. Giờ Toán chưa kết thúc, và cô Vương vẫy vẫy ra hiệu tôi ngồi kế cửa ra vào.
Cuối cùng, khi giờ học chấm dứt, Derek lết xác vào. Tôi cố ngó lơ anh ta. Rae vẫy tay, ý bảo tôi tới ngồi bàn bên cạnh. Tôi chớp lấy cơ hội. Derek còn chẳng dòm ngó lấy tôi một cái, chỉ ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình cạnh Simon, đoạn hai anh em nhà đấy gục đầu thấp giọng nói chuyện.
Simon cười rộ lên. Tôi rướn người tới nghe xem Derek nói gì. Có phải anh ta đang kể cho Simon nghe “trò đùa” của mình không? Hay tôi đang hoang tưởng?
Hết giờ tiếng Anh, thế là một ngày cần mẫn học hành kết thúc. Derek và Simon biến đâu mất, còn tôi theo Rae đến phòng ăn làm bài tập về nhà.
Tôi chỉ mới hoàn tất một trang phân tích cú pháp câu. Loại bài tập này giống như giải đoán ngoại ngữ thôi.
Tôi đang thấy ma. Những con ma đúng nghĩa.
Có lẽ những ai thực sự tin có ma sẽ cảm giác khác. Bản thân tôi thì không như vậy.
Việc bồi dưỡng tín ngưỡng tôn giáo của tôi bị hạn chế với các lần viếng thăm nhà thờ và trường dòng với bạn bè không cố định, và một sự cố gắng không hết sức mình vô cùng ngắn ngủi ở một trường Cơ Đốc tư thục khi cha không có khả năng gửi tôi vào trường công. Tuy nhiên, mức độ tin tưởng gửi gắm nơi đức Chúa trời lẫn kiếp sau của tôi không khác nào niềm tin vào thái dương hệ mà tôi chưa bao giờ trông thấy – rằng tôi chấp nhận là hai điều ấy đều hiện hữu một cách đương nhiên, dẫu cho tôi chưa bao giờ suy ngẫm tường tận.
Nếu có ma, phải chăng thiên đường chẳng hề tồn tại? Và liệu có phải nhân loại chúng ta tất sẽ là những vong hồn vĩnh viễn rong ruổi trên thế giới này, hy vọng tìm thấy ai đó nhìn ra hay nghe được chúng ta nói gì và…?
Và thế nào nữa? Những hồn ma muốn gì ở tôi?
Tôi hồi tưởng lại giọng nói trong tầng hầm. Tôi biết người đó muốn gì – mở một cánh cửa. Vậy nghĩa là sau bao năm vất vưởng, rốt cuộc linh hồn đó cũng tìm được người nghe thấy ông ta và yêu cầu động trời của ông ta như sau “Này, cháu mở giúp ta cánh cửa đó được không?”
Còn chuyện trông thấy Liz thì sao? Ắt là tôi nằm mơ thôi. Gì cũng được… Tâm trí tôi không cách nào chứa đựng thêm việc đó nữa.
Nhưng có một điều thì tôi chắc chắn. Tôi cần tìm hiểu nhiều hơn, và nếu những viên thuốc kia đang ngăn tôi tiếp xúc với các hồn ma, tôi sẽ ngừng uống thuốc.
Tôi đang đứng ngẩn người cạnh cửa sổ phòng khách thì Rae bước vào phòng.
“Việc đó sẽ không xảy ra với cậu.”
Tôi xoay người lại nhìn cô ấy.
“Chuyện Liz bị đưa đi ấy, cậu sẽ không gặp chuyện đó đâu.” Cô ấy ngồi xuống trường kỉ. “Cậu đang lo bị chuyển đi à? Sao cả ngày hôm nay cậu chưa nói đến mười từ thế?”
“Xin lỗi. Tớ chỉ…”
“Sợ hãi.”
Tôi gật đầu. Thật vậy, dù ý nghĩ của tôi và của cô ấy không giống nhau. Tôi ngồi xuống cái ghế bập bênh.
“Tối hôm qua tớ đã nói rồi mà, Chloe, có mánh lới để ra khỏi đây.” Cô ấy nhỏ giọng xuống. “Chuyện cậu nghĩ gì ư? Những bệnh lý họ gán cho cậu? Kệ, cứ gật đầu và cười cười thôi. Mở miệng ra là ‘Vâng, Tiến sĩ Gill. Bất kỳ điều gì tiến sĩ bảo. Em chỉ muốn trở nên tốt hơn, thưa Tiến sĩ Gill.’ Hãy làm thế, và rồi một ngày nào đó cậu sẽ theo gót Peter ra ngoài bằng lối cửa trước cho xem. Cả hai chúng ta luôn. Và tớ sẽ gửi cậu một hoá đơn thanh toán cho lời khuyên của tớ.”
Tôi cố mỉm cười. Theo tôi biết thì Rae là một bệnh nhân gương mẫu. Tại sao cô ấy vẫn còn ở đây?
“Trung bình thì mỗi người phải ở đây bao lâu?” tôi hỏi.
Cô ấy ngồi dựa vào sô pha. “Vài ba tháng, tớ cho là thế.”
“Th… tháng ư?”
“Peter ở chừng đâu cỡ đó. Tori còn lâu hơn. Derek và Simon thì sắp được ba tháng.”
“Ba tháng?”
“Tớ nghĩ vậy. Nhưng biết đâu tớ nhầm. Trước cậu, Liz và tớ là người mới. Mỗi đứa chúng tớ ở đây ba tuần rồi, tớ nhiều hơn cô ấy vài ngày.”
“Tớ… tớ được bảo là chỉ phải ở lại hai tuần.”
Cô ấy nhún vai. “Tớ đoán với cậu thì khác, cô nàng may mắn.”
“Hay ý họ là tối thiểu hai tuần?”
Rae duỗi chân đẩy nhẹ đầu gối tôi. “Đừng rầu rĩ quá. Có bạn đồng hành cũng tốt mà, hử?”
Tôi gượng cười. “Chút chút thôi.”
“Không đùa đâu, biết không? Peter với Liz đi rồi, còn chúng ta bị kẹt lại với Frankenstein và các ngôi sao. Nhắn mới nhớ, Nữ hoàng Victoria đã bình phục, thế nào cô ta cũng sẽ… huênh hoang kha khá cho xem.”
“Hửm?”
Rae thấp giọng thêm tí nữa. “Cô ta bị tọng đầy thuốc và hoàn toàn khỏi rồi.” Ắt là tôi trông hoảng, vì cô ấy liền cuống quýt đính chính. “Ồ, chuyện đó không bình thường đâu. Họ không làm thế với bất cứ ai ngoài Tori, cô ta muốn vậy mà. Cô ta là chúa dùng thuốc đấy. Nếu không có thuốc đúng giờ, cô ta sẽ hỏi xin. Một lần, vào cuối tuần, họ hết thuốc, đành phải liên lạc với Tiến sĩ Gill để bổ sung và than ôi…” Rae lắc đầu. “Tori chạy vào phòng tụi tớ, khoá cửa lại và sẽ không ra ngoài cho đến khi có người mang thuốc đến. Sau đó cô ta mách lẻo với mẹ mình và lần đó náo động rất lớn. Mẹ cô ta đã liên hệ với ban điều hành Nhà mở. Dù gì thì giờ phút này cô ta hoàn toàn mê man vì bị bỏ thuốc rồi, nên cô ta sẽ không gây phiền toái gì cho chúng ta đâu.”
Đến lúc bà Talbot tập trung chúng tôi lại ăn tối, tôi mới nhớ là tôi chưa kể cho Rae nghe chuyện mình đã làm theo lời khuyên cô ấy, tìm kiếm thông tin về người bảo vệ.
Tori ăn tối với chúng tôi – ít nhất là phần xác. Suốt bữa ăn, cô ta mải tập luyện cho vai diễn trong bộ phim xác ướp sắp tới, người đờ ra, mặt mày vô cảm, động tác đưa nĩa vào miệng đúng quy cách, đôi khi còn có thức ăn trên đó. Cả người tôi vô cùng khó chịu, không biết nên cảm thông với cô ta hay là thấy nổi gai ốc.
Tôi không phải người duy nhất có thái độ ngờ vực. Mỗi lúc ngậm đầy thức ăn trong miệng, Rae căng thẳng, như thể chờ xem “Tori trước đây” nhảy bổ ra xỉa xói chuyện ăn uống của cô ấy. Simon mạo hiểm bắt chuyện với tôi và ngó nghiêng hỏi han thăm dò chuyện Tori, như sợ cô ta đang vờ vịt, tìm kiếm sự thông cảm.
Sau bữa ăn tưởng chừng vô tận, ơn trời là chúng tôi có những việc vặt phải làm – Rae và tôi ở lại dọn dẹp bữa tối, đám con trai lo phần rác và tái chế mấy món vặt còn dùng được. Tiếp đó Rae có bài tập nghiên cứu phải tiếp tục hoàn thành, và cô Vương đã báo trước với các y tá rằng bà muốn Rae làm một mình thôi.
Vậy nên sau khi bảo cô Van Dop rằng mình sẽ quay lại ngay, tôi đi lên phòng lấy Ipod. Vừa mở cửa, tôi đã thấy trên sàn có một mẩu giấy gấp lại.
“Chloe,
Chúng ta cần nói chuyện. Gặp tớ ở phòng giặt ủi lúc 7h:15 nhé.
Simon”
Tôi gấp mẩu giấy làm tư. Có phải Derek đã xúi Simon làm chuyện này khi tôi tỏ ra chẳng sợ việc anh ta gọi tôi là người gọi hồn không? Anh ta hy vọng tôi sẽ đưa ra câu trả lời thoả đáng hơn cho em trai mình chăng?
Hay Simon muốn tiếp tục đoạn đối thoại của chúng tôi trong bếp, khi họ hỏi tôi về Liz? Biết đâu tôi không phải là người duy nhất thấy lo cho cô ấy.
Lúc bảy giờ hơn, tôi xuống dưới lầu và tận dụng thời gian dôi ra để tìm mấy con ma, lấy can đảm đi vào phòng giặt ủi, nghe ngóng quan sát. Trong lòng tôi mâu thuẫn, vừa muốn tiếp xúc với ma vừa không.
Liệu tôi có thể liên lạc với họ không? Hay đây chỉ là cách giao tiếp một chiều, tôi phải đợi cho đến khi có người chọn nói chuyện với tôi? Tôi những muốn kiểm tra cho chắc bằng cách gọi to lên, nhưng Derek từng bắt gặp tôi lảm nhảm một mình. Với Simon, tôi sẽ không liều lĩnh làm thế.
Vậy nên tôi chỉ đi loanh quanh, tâm trí vô thức lướt ra đằng sau ống kính ca-me-ra.
“… đằng này…” một giọng thì thầm vang lên, nhẹ nhàng và khô khốc như tiếng gió lùa qua cỏ khô. “… nói chuyện với…”
Một bóng đen lừng lững án ngữ bên kia vai tôi. Cố lấy hết can đảm để đối mặt với một cảnh tượng kinh khủng, tôi ngước lên, nhìn vào… mặt Derek.
“Lúc nào cô cũng bồn chồn thế này à?” anh ta nói.
“A… anh từ đâu chui ra vậy?”
“Trên lầu.”
“Tôi đang đợi…” Tôi khựng lại và nhìn kỹ biểu cảm trên mặt anh ta. “Là anh đúng không? Anh đã nhờ Simon gửi…”
“Simon chẳng gửi gì cả. Tôi biết lỡ như ký tên tôi, cô sẽ không đến. Nhưng Simon thì sao?” Anh ta liếc nhìn đồng hồ trên tay. “Nếu là Simon thì cô đến sớm thật đấy. Vậy cô tìm thông tin gì nào?”
Ra vậy. “Ý anh là từ kia à? Ng…” Tôi bĩu môi, thử phát âm xem sao. “Người gọi hồn? Anh đọc thế chứ gì?”
Derek xua xua tay, ý mặc kệ chuyện phát âm đó đi. Chả quan trọng. Anh ta dựa người vào tường, cố tỏ ra thản nhiên, có lẽ là không hứng thú. Nhưng những ngón tay đang co ra duỗi vào lại cho thấy anh ta háo hức lắng nghe câu trả lời. Háo hức nhìn thấy phản ứng của tôi.
“Cô đang tìm gì sao?” Anh ta hỏi lại.
“Ừ. Chà, tôi không biết phải diễn tả thế nào.”
Anh ta chà chà tay vào quần như muốn lau khô. “Được rồi. Vậy, cô đang tìm kiếm và…”
“Đó không phải là điều tôi mong đợi.”
Anh ta lại khẽ chạm vào quần mình, sau đó thu tay về. Khoanh tay lại. Bỏ tay xuống. Tôi đưa mắt quan sát xung quanh rồi lôi anh ta lại, làm anh ta nhào tới, suýt nữa thì nổi nóng.
“Vậy…” anh ta nói.
“Ừ, tôi phải thú nhận là…” Tôi hít một hơi sâu. “Thật ra tôi không mê chơi trò chơi trên máy vi tính đâu.”
Anh ta híp mắt lại, mặt mày nhăn nhó. “Trò chơi trên máy vi tính?”
“Hay ý anh là trò chơi điện tử? Trò đóng vai? Tôi có chơi vài trò, nhưng không phải loại anh đang nói đâu.”
Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt thận trọng, như thể hoài nghi tôi thật sự thuộc về một ngôi nhà dành cho lũ nhóc bị điên.
“Nhưng đừng nói anh cũng mê chơi trò chơi đó nhé?” Tôi thoáng nở nụ cười. “Vậy thì tôi sẽ sẵn lòng thử chúng.”
“Chúng?”
“Mấy trò chơi. Trò đóng vai đúng không? Nhưng tôi nghĩ vai người gọi hồn không dành cho tôi, dù đúng là tôi đánh giá cao gợi ý của anh.”
“Gợi ý…” Derek chậm rãi lặp lại.
“Rằng tôi đóng vai người gọi hồn ấy mà? Đó là lý do vì sao anh nhờ tôi tìm thông tin phải không?”
Derek há miệng trợn mắt như đã hiểu. “Không, ý tôi là…”
“Tôi thấy việc sắm vai một nhân vật có thể gọi hồn người chết oách đấy, nhưng… anh cũng biết nhân vật đó không thật sự là tôi. Hơi u ám, lại nhiều biểu cảm nữa, anh biết mà? Tôi thà đóng vai pháp sư còn hơn.”
“Tôi không…”
“Vậy tôi không cần trở thành người gọi hồn chứ gì? Cảm ơn nhé. Thật tình tôi rất cảm kích vì anh đã chịu bỏ thời gian làm tôi thấy mình được chào đón. Anh thật tốt bụng.”
Khi tôi chăm chú nhìn anh ta, trên môi bày ra một nụ cười ngọt ngào, cuối cùng Derek cũng nhận ra mình đang dưới cơ tôi. Anh ta sa sầm mặt. “Tôi không định mời cô chơi game đâu, Chloe.”
“Không á?” Tôi mở to mắt. “Vậy sao anh lại cho tôi xem những trang viết về người gọi hồn? Cho tôi xem tranh gã điên xây dựng một đội quân xác ướp thối rữa? Thì ra đó là cách mà anh tìm thú vui sao Derek? Doạ dẫm mấy đứa mới đến? Thế thì anh làm được rồi đấy, và nếu anh còn kiếm chuyện với tôi lần nữa hay dụ dỗ tôi vào tầng hầm…”
“Dụ cô? Tôi chỉ cố bắt chuyện với cô thôi.”
“Không.” Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta. “Anh đang cố ý doạ tôi sợ thì có. Cứ làm thế nữa đi, tôi sẽ mách các y tá đấy.”
Khi những dòng kịch bản này xuất hiện trong đầu tôi, chúng tràn đầy uy lực và mang tính thách thức – cô gái mới đến vùng lên chống lại việc mình bị bắt nạt. Nhưng những lời tôi vừa thốt ra nghe chẳng khác gì một đứa trẻ hư ngang bướng đang dọa sẽ đi mách lẻo.
Đôi mắt xanh lục của Derek thẫm lại, nét mặt anh ta rúm ró thành thứ gì đó trông không giống con người, thêm vào đó là cơn thịnh nộ sắp bùng nổ. Hoảng hốt, tôi loạng choạng trượt ra sau suýt ngã, sau đó chạy như bay về phía cầu thang.
Anh ta túm lấy tôi, mấy ngón tay bấu chặt vào cẳng tay tôi. Anh ta kéo mạnh đến nỗi tôi hét lên, khớp vai bị trật khi tôi ngã nhào. Anh ta buông tay ra và tôi té sấp xuống sàn.
Trong một chốc, tôi chỉ nằm yên đó, người co rúm, cẩn thận che lại cánh tay bị đau và chớp mắt lia lịa, không tin nổi chuyện vừa mới xảy ra. Sau đó bóng Derek phủ lên trên người tôi, và tôi lóp ngóp bò dậy.
Anh ta với tới chỗ tôi. “Chloe, tôi…”
Tôi lùi giật lại trước khi Derek chạm vào. Anh ta nói gì đó nhưng tôi chẳng nghe thấy. Cũng chẳng liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái. Chỉ cắm đầu chạy đến chỗ cầu thang.
Tôi chạy một mạch vào phòng, sau đó ngồi xếp bằng lên giường hít thở. Vai tôi đau điếng. Khi xắn tay áo lên, đập vào mắt tôi là mấy dấu tay hằn đỏ đến từng ngón một của Derek.
Tôi trân mắt nhìn vào vết hằn. Trước đây chưa có ai làm tôi bị đau. Cha mẹ chẳng bao giờ đánh tôi. Không ai phát vào mông tôi, huống gì là đe doạ. Tôi không phải loại con gái thích dùng nắm đấm hay cào cấu. Đúng là tôi từng bị đẩy ngã, chen lấn, huých cùi chỏ… nhưng còn bị túm lấy và ném bay như vậy thì sao?
Kéo ống tay áo xuống, tôi tự hỏi chuyện vừa rồi có làm mình ngạc nhiên không? Ngay từ lần đầu tiên đụng mặt nhau tại quầy bếp trong phòng để thức ăn, Derek đã gây cho tôi cảm giác bất an. Khi nhận ra anh ta là người gửi mẩu giấy, lúc ấy lẽ ra tôi nên đi lên trên mới phải. Nếu anh ta cố gắng cản, tôi có thể hét toáng lên. Nhưng tôi đã không hành động như thế. Thay vào đó, tôi phải chứng tỏ là mình thật can đảm. Thật khôn ngoan. Bằng cách trêu trọc anh ta.
Tôi chưa có bằng chứng nào ngoài những vết bầm đang phai đi trên tay mình. Nếu đưa cho các y tá xem, dù các vết này có còn thì Derek vẫn có thể bảo rằng tôi đã dụ anh ta vào tầng hầm rồi nổi điên, và anh ta phải nắm lấy tay tôi để ngăn tôi lại.
Nói cho cùng thì tôi đã được chuẩn đoán là mắc bệnh tâm thần phân liệt. Kèm theo đó là chứng ảo giác và hoang tưởng.
Tôi phải tự mình lo liệu chuyện này.
Tôi nên tự giải quyết.
Tôi nổi tiếng là đứa luôn có người đùm bọc che chở. Tôi cũng ý thức được nếu cứ như vậy mình sẽ thiếu kinh nghiệm sống cần có để trở thành một biên kịch. Đây là dịp để bắt đầu tích luỹ.
Tôi sẽ tự lo lấy chuyện này. Nhưng để chu toàn, tôi cần biết chính xác là mình đang phải đối mặt với chuyện gì?
Tôi kéo Rae sang một bên.
“Cậu còn muốn xem hồ sơ của Simon với Derek không?” tôi hỏi.
Cô ấy gật đầu.
“Vậy thì tớ sẽ giúp cậu. Tối nay.”