Khi hai người còn đang tâm sự trong Ngự Hoa Viên thì từ xa có đám mây đen đang dần bao phủ lấy Kinh Thành Đại Lý quốc.
~Keng!~
Một thanh kiếm cực to xuất hiện trên đỉnh đầu Hoàng Cung Đại Lý.
“Đây là Thuận Thiên Kiếm của Đại Hành Đế Quân.” – Từ Trúc vẫn nhớ rõ hình dáng cây kiếm này từ lúc này thức tỉnh Khí Linh tới bây giờ.
Dù Thuận Thiên Kiếm đã xuất hiện nhưng so với thế như thiên uy của đám mây đen còn quá nhỏ bé.
Bỗng có một giọng nam nhân đầy uy nghiêm cất lên tiếng chất vấn vang vọng:
“Hắc Ám Thần Điện cũng dám đến địa bàn của chúng ta hay sao ?”
Ngay sau đó trên bầu trời lần lượt có thêm bốn món binh khí cự đại khác.
Lần lượt là: một lá cờ, một thanh trường thương, một cây cự phủ và một mũi tên.
Thế đến của đám mây đen trước năm món binh khí liền bị dừng lại.
Từ trong đám mây đen đi ra một lão giả lõa thể hắn chỉ mặc đúng một chiếc quần cọc, toàn thân là cơ bắp cùng những vết sẹo chằn chịt.
Hắn chỉ tay hướng năm binh khí đang lơ lửng trên bầu trời rồi khiêu khích với giọng trầm thấp khó nghe:
“Đám gà con, còn nhớ gia gia chứ ?”
Từ năm món binh khí cũng lần lượt xuất hiện thêm năm bóng người, nhưng bọn họ đều được kim quang bao phủ, Từ Trúc không cách nào nhìn thấy rõ thân ảnh của họ.
“Huyết Cuồng lão tổ, xem ra ngươi đã tìm lại được tim và cánh tay trái của mình.
Năm đó chẳng phải mi bị Phách Vân huynh đây bắn mất một tay và trái tim sao ?”
Huyết Cuồng lão tổ liền nhìn thân ảnh bảo phủ bởi kim quang đang đứng trước binh khí mũi tên mà căm hận.
“Hừ, nếu chẳng phải lúc đó ta đang trọng thương thì tên tiểu nhân kia sao có cơ hội mà đánh lén.
Hôm nay gia gia của các ngươi sẽ xé xác các ngươi ra rồi đem ăn tươi nuốt sống, đã rất lâu rồi ta chưa được ăn thịt Đế Quân.”
Huyết Cuồng lão tổ liền không nhiều lời nữa mà trực tiếp dùng nhục thân xông tới chỗ năm vị Đế Quân.
Đại Hành Đế Quân tay cầm Thuận Thiên Kiếm hướng Huyết Cuồng lão tổ cách không chém xuống, đám mây đen liền bị uy thế của một kiếm này chẻ làm hai, theo đó từng đám lôi đình từ mười tám tầng trời theo thế kiếm giáng thẳng xuống Huyết Cuồng lão tổ.
Tuy nhiên Huyết Cuồng lão tổ lại không hề để tâm, tùy ý để lôi đình đánh lên cơ thể của mình, hắn chỉ né công kích từ một kiếm kia thôi, nếu hắn bị chém trúng thì không chỉ thể xác mà cả linh hồn cũng bị chém thành cặn bã.
Huyết Cuồng lão tổ lúc này cũng đã nhanh chóng tới gần Hoàng Cung hắn giơ nắm đấm đã được tụ lực từ trước, từ nắm đấm của hắn mang theo lực lượng cuồng bạo khổng lồ, không gian xung quanh nắm đấm ẩn ẩn xuất hiện từng vết nứt.
Hắn sau đó hướng Hoàng Cung Đại Lý quốc mà cách không đánh ra một quyền, không gian như đổ sập ồ ạt hướng tới Hoàng Cung Đại Lý quốc, nếu không đỡ được một quyền này thì chắc chắn mọi thứ mà nó đi qua liền hóa thành hư vô.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này vị Đế Quân đang đứng trước binh khí lá cờ liền ra tay, hắn cầm lá cờ trong tay khẽ phất nhẹ.
Thời gian giống như bị đông cứng lại rồi bắt đầu chuyển động ngược, thế công của một quyền của Huyết Cuồng lão tổ từ từ thụt lùi về sau như một cuộn phim quay ngược.
Huyết Cuồng lão tổ thấy cảnh này liền hừ lạnh.
Hắn lại tung ra thêm một quyền.
Hai quyền mang theo không gian sụp đổ điệp trọng lên nhau hướng tới mọi thứ xung quanh mà thôn phệ hết thảy.
Vị Đế Quân cầm cờ liền bắt đầu nghiêm túc, chỉ thấy hắn khẽ lùi một bước, sau đó hai tay cầm lá cờ đưa lên cao rồi quạt mạnh.
Thời gian liền một lần nữa quay ngược, tuy nhiên lúc này chỉ có thể khiến thế công của Huyết Cuồng lão tổ dừng lại rồi tiêu biến giữa không trung, chứ không gây ra bất cừ tổn thương nào.
Trong lúc đó vị Đế Quân được gọi là Phách Vân không biết từ lúc nào đã đem mũi tên lắp lên một cây cung to lớn.
Hắn sau đó kéo căng dây cung hướng lên tầng mây mà bắn.
Mũi tên lao đi với tốc độ cực nhanh, tuy nhiên cực kì nội liễm, không hề nhìn thấy bất cứ uy thế mãnh liệt nào.
Huyết Cuồng lão tổ nhìn thấy mũi tên bay lên tầng mây trên mặt liền xuất hiện vẻ chán ghét sâu sắc.
Hắn sau đó gọi ra một bộ giáp toàn thân đầy gai nhọn nhìn rất dữ tợn, nhưng xem ra còn chưa đủ hắn còn lấy ra thêm một cái cự thuẫn che lấy toàn bộ thân hình hướng thẳng lên trời.
Từ trên tầng mây rất nhanh đổ xuống một trận mưa lớn, tuy nhiên thứ đổ xuống không phải là nước mà là từng mũi tên sắc bén, vô số mũi tên lao từ trên trời xuống thế như thác đổ.
Dù là người quan khán ở rất xa liền cũng không rét mà run.
….
Sau trận mưa tên, Huyết Cuồng lão tổ dù trang bị toàn thân là giáp và thuẫn nhưng cũng thành một con nhím toàn thân là tên.
Từ đó có thể thấy những mũi tên vừa rồi có cỡ nào sắc bén.
Huyết Cuồng lão tổ hét lên giận dữ giải trừ chiến giáp đồng thời dùng Linh Khí chấn văng từng mũi tên đang ghim trên cơ thể.
Toàn thân hắn lúc này toàn là máu tươi, nhưng máu của hắn không chảy xuống mà là men theo từng quy luật đặc biệt khắc lên da hắn thành những hình xăm kỳ dị.
“Đám gà con, ngoan ngoãn chịu trói đi.
Đừng để gia gia phải tốn nhiều công sức nữa haha.”
Sau đó khí tức của hắn liền mạnh lên gấp đôi, thân hình cũng ngày càng cao lớn.
Các vị Đế Quân lúc này cũng bắt đầu nghiêm túc, nhất là hai vị cầm trường thương và cự phủ bước lên phía trước như chuẩn bị đánh cận thân với Huyết Cuồng lão tổ.
Trong lúc này khi không một ai để ý thì đã có hai tên Ma Tướng thần không biết quỷ không hay lẻn vào Hoàng Cung.
Bọn chúng đang vụng trộm nhìn hai người Từ Trúc từ xa.
Không riêng gì hai người Từ Trúc mà cả Kinh Thành đều đang đắm chìm vào trận chiến trên trời của các vị Đế Quân.
Hai tên Ma Tướng lặng lẽ lại gần Lý Chiêu Thần.
Một lúc sau Lý Chiêu Thần liền phát giác có gì đó không ổn, hắn thử vận Linh Khí gọi ra Khí Linh nhưng hoàn toàn vô hiệu.
Hắn nhìn sang Từ Trúc thì thấy nàng còn đang mãi ngắm nhìn trận chiến của các vị Đế Quân mà không phát hiện ra dị thường.
Bỗng một tiếng xé gió hai cái trùy thủ lao thẳng tới chỗ hai người, Lý Chiêu Thần nhanh chóng ôm lấy Từ Trúc lăn sang một bên, hiểm hiểm tránh thoát.
Từ Trúc lúc này mới bừng tỉnh, nàng muốn lấy ra Khí Linh nhưng cũng không gọi ra được.
“Nàng không cần thử, Hắc Ám Ma Điện đã dùng trận pháp đem cả Ngự Hoa Viên tách ra khỏi thế giới bên ngoài đồng thời cũng áp chế Linh Khí.
Việc cần làm bây giờ là kéo dài thời gian đến khi các vị Hoàng Thúc của ta hoặc một trong ngũ đại tướng quân phát hiện ra dị thường của nơi này.”
Sau đó hai người không cần thảo luận tiếp liền nhìn nhau đồng thanh nói : “Chạy!”
Từ Trúc và Lý Chiêu Thần ăn ý liền tách ra hai hướng lợi dụng sự hiểu biết địa hình mà cắt đuôi hai tên Ma Tướng.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng lúc hai người tưởng an toàn thì có một lưỡi giáo từ hư không xuất hiện hướng tim của Lý Chiêu Thần mà đâm tới.
Trong sát na đó hai người nhìn nhau, Lý Chiêu Thần mỉm cười nhìn nàng ôn nhu.
Dường như…!nàng đã thấy nụ cười này rồi ….!Không, nàng không thể để bi kịch một lần nữa tái hiện.
Nàng lao lên ôm chặt lấy Lý Chiêu Thần.
Lưỡi giáo cứ thế xuyên qua cơ thể nàng rồi đâm vào người Lý Chiêu Thần.
Có lẽ do đã xuyên qua cơ thể Từ Trúc nên không tạo nên tổn thương chí mạng với hắn.
Nhưng hai tay hắn đã ướt đẫm máu tươi, lần này không phải máu của kẻ địch mà là máu của người con gái mà hắn yêu nhất.
Hắn ngồi quỳ sụp xuống, Từ Trúc thì không ngừng nôn ra máu tươi.
Hai tên Ma Binh thấy mình đã đắc thủ liền hóa thành hai cơn gió đen bỏ chạy, theo đó không gian xung quanh mang theo tiếng răn rắc mà vỡ vụn chứng tỏ trận pháp đã giải trừ.
Bạch Hổ tướng quân ngay sau đó mang theo đoàn quân lũ lượt chạy đến.
Hắn cũng chính là gã đạo sĩ năm đó đã thức tỉnh Khí Linh cho Từ Trúc.
Năm đó hắn về quê nhà của hắn là An Nam thành để nghỉ phép, cùng lúc đó lại đang diễn ra ngày lễ thức tỉnh Khí Linh nên hắn cũng được mời làm chủ trì, chính hắn cũng không ngờ bản thân lại phát hiện ra Phượng Hoàng mệnh cách nên lập tức báo việc này cho Thái Tử.
Bạch Hổ tướng quân nhìn khung cảnh trước mắt liền hoảng hốt.
“Hoàng Thượng ! Người không sao chứ ?”
Lý Chiêu Thần nào còn tâm trạng trả lời.
Hắn lúc này chỉ có thể lẩm bẩm: “Nghê Thường ….!ta cực kì yêu nàng …!xin nàng đừng bỏ ta …!Nghê Thường nàng hãy ở lại với ta …”
Từ Trúc cười thản nhiên nhìn hắn đáp:
“Cảm ơn chàng vì đã yêu ta.
Ta kiếp này không thể nên duyên cùng chàng, ta xin lỗi.
Khi ta chết đi …!xin chàng nể tình ta mà cứu phụ mẫu của ta đang ở nơi hiểm cảnh….!Ta không còn cầu gì hơn …”
“Được ta hứa với nàng, nhưng nàng không được chết, nàng phải ở lại với ta.”
Từ Trúc vuốt nhẹ gương mặt của người đàn ông trước mặt lần cuối, nàng khẽ mỉm cười.
Nụ cười đó đọng trên gương mặt nàng đến khi nàng ra đi.
Lý Chiêu Thần hét to:
“Bạch Y Hiên ngươi mau ra đây cho ta !!”
Từ trong hư vô một lão giả mặc một bộ bạch y xuất hiện.
“Tiểu bối, cẩn thận lời nói của ngươi.”
Lý Chiêu Thần mặc kệ liền gào lên:
“Ta nhờ ngươi canh giữ Hoàng Cung sao lại để bọn chúng lẻn vào rồi giết hại hoàng hậu của ta ?”
Lão giả gọi là Bạch Y Hiên liền hờ hững: — QUẢNG CÁO —
“Trận pháp kia là do Ma Chủ của Hắc Ám Thần Điện tự tay bố trí không phải thứ mà ta có thể can thiệp được.
Còn nữa mục tiêu của bọn chúng từ đầu vốn không phải ngươi mà là Phượng Hoàng Nữ.
Có trách thì trách ngươi để lộ thân phận của nàng quá sớm.”
Lý Chiêu Thần nghiến chặt răng hét lớn:
“Ta không quan tâm.
Ngươi mau cứu nàng ấy cho ta !”
Bạch Y Hiên liền trầm ngâm nhìn vào thi thể của Từ Trúc mà đánh giá.
Hắn sau đó rút lưỡi giáo khỏi cơ thể của hai người cầm trên tay nghiên cứu.
“Đây là …!Chân Hồn Khí.
Thứ này được đặc chế để đối phó với Phượng Hoàng Nữ, nó trực tiếp đem linh hồn của nàng bóc ra rồi đánh thẳng vào Luân Hồi, dù ngươi có đem cái thân xác này chữa trị cũng không thể cứu được nàng.
Nhưng ngươi đừng buồn nàng là Phượng Hoàng Mệnh Cách chẳng qua lại chuyển thế một lần nữa thôi, chứ không thật sự chết đi.
Có lẽ …rất mau ngươi sẽ được gặp lại nàng.”
Lý Chiêu Thần đã lúc này lấy lại được bình tĩnh, nhìn lên bầu trời:
“Nghê Thường, dù nàng có chuyển thế đi nữa thì nàng vĩnh viễn là vợ ta.
Không ai có thể cướp nàng khỏi tay ta.
Còn về Hắc Ám Thần Điện …!thù này ta nhất định phải báo !!!”
*****
Ở một không gian xa xôi không thuộc Chân Võ đại lục.
Nơi đây sừng sững một tòa tháp cao chọc trời.
Tên lão giả đeo mặt nạ ngày đó quan sát Từ Trúc từ xa đang nhanh chóng băng qua từng dãy hành lang đi tới một hội trường to lớn.
Hai bên hội trường đều đông nghẹt chi chít thân ảnh có cả người có cả quỷ.
Hắn bước tới gần tới đài cao mà bên trên đang ngự tọa một thân ảnh đen kịt, thân ảnh này không có khí thế oai nghiêm, cũng không mang vẻ tà dị, nó chỉ tịch mịch trống rỗng, dường như nó đã ngồi ở chỗ này từ rất lâu rồi.
Lão giả đeo mặt nạ mau chóng quỳ xuống, hắn cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Thuộc hạ đã đem hồn phách của Phượng Hoàng Nữ dẫn vào Nạp Lan gia tộc.
Đồng thời cũng đã cấy “thứ đó” vào hồn phách của nàng.
Hai tên Ma Tướng thực hiện nhiệm vụ cũng đã được thuộc hạ thi pháp cắt đứt nhân quả rồi đem diệt sát, nghiệp lực của Phượng Hoàng Mệnh Cách sẽ không thể truy tới chúng ta.”
….
Không gian vẫn là một mảnh im lặng, rất lâu sau thân ảnh ngồi trên bục cao mới “Ân” một tiếng.
Lúc này lão giả đeo mặt nạ mới dám thả lỏng cơ thể, hắn thật sợ làm gì đó sai lầm rồi bị Ma Chủ phất tay một cái cho hôi phi yến diệt.
****
Nạp Lan gia tộc, nội phủ, Trung Châu.
“Thưa tộc trưởng, tam tiểu thư đã ra đời rồi ! Huyết mạch của nàng được giám định là cực độ thuần khiết, ngoài ra còn là Quang Minh Thánh Thể trời sinh !”
….
“Đây là đâu ? Cái cảm giác này….!ta lại trùng sinh sao ? Khoan bà mụ kia vừa nói “tiểu thư” ? Cái Đcm!!”.