“Mạch tượng của y rất kỳ lạ, ngoại trừ độc của Huyền Ti, hẳn là còn dùng thêm một vài thứ khác, xung khắc với độc rắn, nhưng lại không có triệt tiêu hoàn toàn, cho nên y mới có thể trở thành trạng thái như bây giờ. Ngươi có để ý y còn bệnh trạng gì khác không?” Lý Hòe cau mày, chậc chậc thành tiếng, xem ra cũng không rõ ràng lắm.
“Sợ lạnh, thích ngủ, hơn nữa ngủ được rất say, nếu như không phải y tự tỉnh lại, rất khó gọi y tỉnh.” Hách Liên Dực Mẫn thành thật trả lời, nói xong suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói thêm: “Trong máu của hắn có chứa kịch độc, chỉ sợ không thể kém hơn ‘Huyền ti’ kia bao nhiêu.” Mặc dù nói ra bí mật của Mộ Tĩnh Vân là không hay, nhưng hắn tin tưởng y đức của Lý Hòe, hơn nữa chuyện trọng yếu như vậy nếu cố ý giấu diếm, thì sao người ta có thể khám và chữa bệnh một cách thấu đáo chứ?
“Hử? Độc huyết như thế nào? Là trong người y? Hay là…” Đại phu kiêu ngạo phỏng chừng đều có tật xấu này, nghe được độc này nọ thuốc gì gì đó chẳng hạn, đều sẽ nổi lên hứng thú, nói cũng nhiều. Hỏi thì hỏi như vậy, Lý Hòe dường như cũng biết chuyện Mộ Tĩnh Vân tự hạ độc cho mình là có chút không có khả năng, cho nên lại bỏ thêm hai chữ “Hay là”.
“Nó vốn có trên người y rồi, cụ thể thì ta không có hỏi qua, bất quá có lẽ là y là tự mình làm ra.” ‘Ừm’ một tiếng, mới ý thức được vấn đề này hắn thật đúng là không có hỏi qua…
“Ngươi cũng không rõ ràng, vậy cũng chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại để hỏi rõ ràng rồi mới đưa ra kết luận chính xác được.” Thần sắc Lý Hòe có chút thất vọng, nhưng mà không thể làm gì khác được: “Đúng rồi, ‘Huyền Ti’ còn sống không?” Tuy là không ôm hi vọng, nhưng chung quy là thứ nghe danh đã lâu, vẫn là muốn nhìn thấy.
“Bị y, ” Hách Liên Dực Mẫn chỉ chỉ Mộ Tĩnh Vân ở trên giường: “Độc chết rồi.”
Advertisement
“Ai, xem ra lão phu cuối cùng vẫn vô duyên thấy nó rồi!” Thở dài một tiếng, vẻ mặt thất vọng trên mặt Lý Hòe càng rõ ràng hơn …
“Rắn này quý hiếm như thế sao?” thấy dáng vẻ này của Lý Hòe, Hách Liên Dực Mẫn không khỏi cũng có hứng thú, muốn biết con rắn này có chỗ nào đặc biệt.
“Ngươi có điều không biết, rắn này tuy không phải Xà Vương, nhưng mà có thể đánh bại một bầy rắn, không chỉ có số lượng rất ít, lại chỉ xuất hiện ở phía Nam Miêu Cương, bởi vì độc tính đặc thù, cho nên cổ thuật độc dược Miêu Cương cũng sẽ dùng đến nó, nhưng số lượng thật sự quá ít, Miêu Cương cũng rất khó tìm thấy, cho nên Trung Nguyên lại càng không thấy được. Môn hạ của ta có một đồ nhi, mấy năm trước đi Miêu Cương hái thuốc từng có cơ duyên xảo hợp gặp được một con, còn muốn nghĩ cách bắt nó mang về Trung Nguyên. Chỉ tiếc là cuối cùng vẫn là tà vật, không biết sao vẫn bị Độc Nhân Miêu Cương biết, đến nỗi đưa tới họa sát thân, một đường đuổi giết hắn tới Trung Nguyên, chúng ta thu được tiếng gió đi cứu hắn thì hắn đã là *hồi thiên phạp thuật (hết cách xoay chuyển), chính là gắng gượng một một hơi chờ chúng ta đến, nói cho chúng ta xong chuyện này, hắn cũng đã đi…” Lý Hòe nói đến đây trầm ngâm nửa ngày, lại tiếp tục đứt quãng nói tiếp: “Chuyện đến nước này, vốn cũng đã qua một đoạn thời gian rồi, nhưng theo đồ nhi của ta trước khi chết nói, ‘Huyền Ti’ đó nhân cơ hội hắn và kẻ xấu đang dây dưa mà trốn thoát, cũng không biết lúc ấy người nọ rốt cuộc có tìm được nó không, hôm nay nghe được các ngươi vừa nói như thế, ta nghĩ các ngươi gặp phải nó, hẳn là con rắn do đồ nhi ta mang về. Con rắn này không phải vật tốt lành gì, năm đó đồ nhi của ta không nên nhất thời nổi lên tham niệm mang về, thế cho nên đã đánh mất tánh mạng không tính, còn để lại cái tai họa ở Trung Nguyên. Những năm gần đây ta cũng phái người đi tìm ở chung quanh, nhưng cũng tìm không được tung tích của nó, vốn tưởng rằng đã bị Độc Nhân kia mang về. Hôm nay nghe được các ngươi nói nó đã chết, cũng làm rõ khúc mắc của ta, chỉ mong mấy năm nay thứ này không hại nhiều người hơn nữa, tội nghiệt của đồ đệ ta có thể giảm đi một chút…”
“Thì ra còn có một đoạn nhân duyên như vậy, cũng xem như Mộ Tĩnh Vân đã làm một chuyện tốt. Lý tiền bối cũng biết Độc Nhân Miêu Cương đó là ai sao?” Hách Liên Dực Mẫn nghe Lý Hòe nói xong đoạn chuyện cũ này, không khỏi cũng có chút thổn thức, hơn nữa vật chí độc này cuối cùng lại là bị độc chết, chuyện này thật châm chọc làm sao!
‘Huyền Ti’ ở đây nhiều năm như vậy lại chết ở trong tay Mộ Tĩnh Vân, như vậy nói cách khác là người sát hại đồ đệ Lý Hòe năm đó cũng không có tìm được nó, như vậy, người này, đã hết hy vọng hay chưa?
“Người đó gọi là ‘Độc úng tử’ Khư Kiệt.” Lý Hòe có chút kích động khi nói đến cái tên này.
“Cũng là nhân vật khó chơi à nha, khó trách năm đó sẽ truy sát đến tận Trung Nguyên cũng không bỏ qua.” Gật gật đầu: ‘Độc úng tử’ Khư Kiệt tiếng xấu lan xa, mặc dù ở Miêu Cương, nhưng là thường xuyên ẩn hiện ở Trung Nguyên, thái độ làm người âm hiểm cay độc, thủ đoạn tàn nhẫn, trên tay oan hồn vô số kể, trêu chọc phải người như vậy, nếu ngươi không chết hoặc gã không chết, vậy chỉ sợ cả đời đừng nghĩ đến yên ổn.”
“Lão phu cũng rất bất ngờ, thì ra năm đó gã cũng không thể tìm được con rắn này. Nhưng mà chuyện này đã lâu như vậy, cho dù muốn chắc gã cũng chết tâm rồi, con rắn này gặp phải các ngươi cũng coi như là duyên phận, việc này nếu như không để cho ai khác biết, thì cũng không cần lo lắng.” Biết Hách Liên Dực Mẫn là nghĩ đến cái gì, Lý Hòe nghĩ nghĩ, cảm thấy được vấn đề hẳn là không lớn, dù sao nhiều năm như vậy Khư Kiệt lại không thấy tới cửa gây phiền toái, hôm nay ông vui vẻ biết được năm đó gã không bắt được “Huyền Ti”, hẳn là gã đã sớm chết tâm rồi nhỉ…
“Hi vọng là thế.” Từ chối cho ý kiến lên tiếng, Hách Liên Dực Mẫn tựa hồ không giống Lý Hòe lạc quan như thế: “Vậy Mộ Tĩnh Vân phải làm sao bây giờ?” Trước không muốn biết có chuyện đó hay không, phải để Mộ Tĩnh Vân trở lại bình thường đã rồi nói sau.
“Trước hết để cho y ngủ ở đây đi, khối ‘Dược ngọc’ này có công hiệu trấn định tâm mạch, khơi thông kinh mạch, có lẽ sẽ có lợi với y.” Lý Hòe cũng không còn biện pháp, chỉ có thể chờ Mộ Tĩnh Vân tỉnh lại hỏi tất cả mọi chuyện rõ ràng mới có thể chẩn đoán bệnh được, dù sao ông cũng không biết độc huyết của Mộ Tĩnh Vân là loại độc nào, dùng là cái gì chế thành, hơn nữa ngay cả ‘Huyền Ti’ cũng có thể độc chết, ông cũng không muốn tự mình lấy tay đi thử một lần đâu à…
Lý Hòe nói dứt lời, liền đứng dậy mang theo Hách Liên Dực Mẫn lại thất quải bát quải rẽ đi ra ngoài, dặn quản gia an bài cho hắn một gian khách phòng, lại phái người đến chỗ đó coi chừng Mộ Tĩnh Vân, bởi tuổi tác của ông đã lớn, chịu không được mệt nhọc, nên tự mình về phòng trước nghỉ ngơi. Mà lúc này là đúng ngọ (11-13 h), Hách Liên Dực Mẫn tuy là không có việc gì, nhưng vì tránh Khâu Linh Yến, cũng chỉ trốn ở trong phòng không đi ra.
Chiều tối, có hạ nhân đến mời Hách Liên Dực Mẫn đến phòng giữa dùng cơm. Trong bữa cơm Khâu Linh Yến ẩn tình nhìn Hách Liên Dực Mẫn, quả thực là vừa nhìn Hách Liên Dực Mẫn vừa ăn một ngụm cơm.Nhưng Hách Liên Dực Mẫn vẫn phản ứng bình thường, đang làm khách ở nhà người ta nên hắn cũng không tiện biểu hiện cái gì, chỉ khiêm tốn nở nụ cười đối đã, mà Lý Hòe đem tất cả đặt vào trong mắt, nhưng cũng không nói gì, cũng không kiêu ngạo vì mình là trưởng bối, bữa cơm này, cũng coi như là vui vẻ hòa thuận.
Ăn xong cơm tối, ba người còn nói chuyện phiếm ở đại sảnh, Hách Liên Dực Mẫn trong lòng vẫn nhớ cả ngày nay Mộ Tĩnh Vân vẫn không có động tĩnh gì, đang muốn nhờ Lý Hòe dẫn đường đi qua, lại không nghĩ tới còn chưa mở miệng, gã sai vặt được phái đi tiểu viện lúc trưa chạy vào, nói là Mộ Tĩnh Vân đã tỉnh.
Hai người nghe nói Mộ Tĩnh Vân đã tỉnh, lập tức muốn đứng dậy nhìn, Khâu Linh Yến cũng muốn đi theo, nhưng Lý Hòe lúc này cũng ngay cả theo đều không cho nàng theo, chỉ cần này gã sai vặt dìu, cùng Hách Liên Dực Mẫn đi. Đi tới cửa thì nhìn thấy, Mộ Tĩnh Vân quả nhiên đã tỉnh, chỉ là tựa hồ có chút suy yếu, ánh mắt tuy mở ra, nhưng vẫn là ngồi dựa vào giường không đứng dậy ——
Lý Hòe tiến lên bắt mạch giúp y, gật gật đầu, lại lắc đầu, buông tay y xuống nhìn y một cái, có chút không hiểu hỏi: “Ngươi cũng biết chuyện gì xảy ra với mình chứ?”
Mộ Tĩnh Vân tinh thần còn có chút bất lực, cho nên cũng lười hiểu hành động của Lý Hòe, nhưng nghe thấy Lý Hòe hỏi như vậy, vẫn là nghiêng mắt qua đánh giá ông một phen, nửa ngày, mới thản nhiên trả lời một câu: “Đương nhiên biết.”
“Ha ha, ngươi biết thì tốt rồi.” Không hiểu hai người đang nói gì, nhưng Lý Hòe nghe được Mộ Tĩnh Vân trả lời như vậy, lại ha ha nở nụ cười vài tiếng, xoay người lại nói với Hách Liên Dực Mẫn: “Ngươi nếu tin ta, trước hết đi ra ngoài chờ một lát, lão phu biết rồi.”
“Vậy làm phiền Lý tiền bối.” Hách Liên Dực Mẫn trong lòng kỳ quái là chắc chắn rồi, nhưng Lý Hòe nói như vậy, hắn cũng không thể nghi ngờ cái gì trước mặt được, đảo mắt nhìn nhìn Mộ Tĩnh Vân, thấy người nọ vẫn không phản ứng như trước, nói thầm một câu, vẫn là xoay người đóng cửa đi ra ngoài…
“Nói vậy ngươi cũng biết lai lịch của con rắn đó.” Chờ Hách Liên Dực Mẫn đóng cửa cho kĩ, Lý Hòe mới vuốt vuốt râu dài chậm rì rì nói…
“Thấy hoa văn màu đỏ đó mới biết.” Mộ Tĩnh Vân phối hợp hiếm thấy, xem ra đề tài giữa thầy thuốc với thầy thuốc có rất nhiều…
“Vậy vì sao cũng không nói cho Hách Liên công tử?”
“Ta vốn tưởng rằng độc huyết của ta có thể khắc chế độc‘Huyền Ti’, nhưng không nghĩ tới vẫn là kém một chút như thế.” Hé mắt, ánh mắt có chút ngạo mạn…
“Tội gì dọa hắn?” Lý Hòe cười cười, quả nhiên mình đoán đúng rồi, nọc độc ‘Huyền ti’ xung khắc với độc huyết của Mộ Tĩnh Vân, nên đã bị triệt tiêu được không ít, tuy rằng xuất hiện vài bệnh trạng do độc kia còn sót lại, nhưng kỳ thật căn bản không đau đớn gì, Mộ Tĩnh Vân nếu biết ‘Huyền ti’ này, vậy hẳn là đã sớm biết nguyên do, nhưng chẳng biết tại sao không nói tới một chữ, còn để cho Hách Liên Dực Mẫn ôm đến cửa cầu y.
“Là chính hắn thích chuyện bé xé ra to, không trách ta được.” Hừ một tiếng, không cảm thấy mình có gì không đúng, nhưng nói tới nói lui, ánh mắt lại vẫn còn có chút chột dạ liếc nhìn cửa…
“Vừa mới bắt mạch giúp ngươi, chút độc rắn còn sót lại kia đại khái hai ba ngày nữa là triệt tiêu xong, ngươi tính toán như thế nào?” Lý Hòe lắc lắc đầu, nhưng cũng không rối rắm về vấn đề này.
“Ngươi nói với hắn năm ngày.” Mộ Tĩnh Vân nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, đưa ra một số trên trời…
“Được rồi, theo ý ngươi.” Lý Hòe hí mắt gật gật đầu, lại nói tiếp: “Ngươi lần này nhập quan, lão gia tử nhà ngươi cũng biết sao?”