Tâm Ma

Chương 43: C43: Quá khứ


Có những chuyện Phương Chi Chúc sớm đã nhìn thấu, ví dụ như Vệ Ương lừa gạt y trong thời gian dài, hay Vệ Ương chưa từng có tình cảm với Dư Trường Tín. Nhưng cũng có một vài chuyện, khi ở trong kết giới, Phương Chi Chúc mới nhận ra —— ví dụ như kế hoạch để hai người gặp nhau; hay những cuốn sách y dược cổ mà y muốn tìm thực ra đều nằm trong tay Vệ Ương; hoặc khi hắn dùng Dư Trường Tín kích thích y; hoặc cổ độc khiến y mất trí nhớ là do Vệ Ương tự tay làm……

Sau khi khôi phục ký ức, Phương Chi Chúc từng có vài suy đoán mơ hồ về những chuyện này, nhưng khi tự mình trải qua và chứng kiến, y mới thấy nó thật chân thực.

Đằng sau ký ức đẹp đẽ là vô vàn sự lừa dối xếp chồng lên nhau, ngay cả những kỷ niệm đẹp nhất lúc ban đầu cũng lẫn trong đó sự dối trá.

Phương Chi Chúc chưa từng cảm thấy bản thân ngu ngốc đến vậy. Điều nực cười hơn chính là, nếu không nhờ có kết giới kỳ lạ đó, có lẽ cả đời này y sẽ không bao giờ nhận ra mà mãi mãi làm một kẻ ngốc.

Nhưng mà, không còn quan trọng nữa.

Y chậm rãi lên tiếng: “Không sao.”

Vệ Ương: “Chi Chúc à, ta có thể giải thích.”

Phương Chi Chúc: “Ngươi nói đi.”

Vệ Ương không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, chợt ngẩn ra: “Những cuốn sách cổ kia, sau khi ta tìm được liền muốn đưa cho ngươi, nhưng khi đó ngươi lại phát hiện sách cổ ở trong tay Ma quân. Ta không muốn ngươi biết ta là……nên chỉ có thể thay đổi cách khác để đưa ngươi xem những quyển sách đó.”

Hắn chăm chú nhìn Phương Chi Chúc, vừa nhìn vừa giải thích từng chuyện một. Phương Chi Chúc chỉ im lặng lắng nghe, không biết đang có tâm trạng gì.

Đến khi nhắc đến Dư Trường Tín, Vệ Ương bỗng nhiên nghẹn cổ họng.

Khi ấy, Phương Chi Chúc không muốn cho hắn cơ hội dù cho hắn có làm ra chuyện gì. Ngay tại thời điểm đó, hắn đã tình cờ tìm thấy một Dư Trường Tín có diện mạo giống hệt Phương Chi Chúc.

Khi ấy, hắn bất an, nôn nóng muốn moi ra một chút quan tâm từ Phương Chi Chúc, muốn chứng minh rằng mình vẫn còn cơ hội.

Hắn đã tuyệt vọng đến mức có thể làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng khi đối mặt với sự khiêu khích của hắn, Phương Chi Chúc vẫn như cũ không có phản ứng, coi hắn không khác gì không khí.

Lại là một quyết định ngu xuẩn, tự chuốc lấy thất bại.

Sau đó Phương Chi Chúc mất trí nhớ và quên đi hết thảy, nhưng bằng cách nào đó y vẫn biết được sự tồn tại của Dư Trường Tín. Thông qua bức họa và sự thông minh của mình, y từng bước phát hiện ra chân tướng, cuối cùng khôi phục lại ký ức.

Phải nói rằng đây chính là vận mệnh, ngay từ lúc hắn tìm thấy một Dư Trường Tín giống hệt Phương Chi Chúc thì đã bị vướng vào.


Vệ Ương không thể phản bác, chỉ nói: “Ta không coi ngươi là Dư Trường Tín, tuyệt đối chưa từng.”

Phương Chi Chúc không đáp lại hắn, y không rời đi, cũng không yêu cầu Vệ Ương rời đi. Nhưng y không nói chuyện với Vệ Ương, Vệ Ương cũng không biết phải nói gì nên cả hai cứ như vậy im lặng tiếp tục lên đường.

Sáng sớm hôm sau, khi Phương Chi Chúc bước ra khỏi kết giới, một con chim bồ câu đưa tin màu trắng bay đến đậu trên vai y. Phương gia có bồ câu đưa tin riêng, loại chim bồ câu có chấm đỏ dưới cánh này chỉ mình Phương Chi Trần có.

Y gỡ chiếc khuyên sắt trên chân bồ câu xuống, mở tờ giấy được nhét trong đó ra, quả nhiên nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc của Phương Chi Trần.

【Ca, có thể nói cho ta biết huynh ở đâu không? Lâu rồi không gặp, ta nhớ đại ca lắm. 】

Chỉ là hỏi vài câu nhỏ nhặt, Phương Chi Chúc dở khóc dở cười. Y nghĩ, hiện tại Phương phu nhân không ở Yến Châu, Phương Lệnh thì bận tập hợp tu sĩ đối phó Ma quân nên không có thời gian quan tâm nhi tử, với tính cách của Phương Chi Trần, chắc đệ ấy sẽ thấy cô đơn. Vì thế y viết vị trí của Trần Châu vào, với tốc độ của y, khoảng hai ba ngày nữa là sẽ đến Trần Châu, vừa khéo hội họp cùng đệ đệ.

Sau khi thả bồ câu đưa tin, y quay đầu, phát hiện Vệ Ương không biết từ lúc nào đã đứng phía sau. Y nhìn hắn một cái rồi xoay người đi tiếp.

Vệ Ương không đuổi theo.

Phương Chi Chúc biết Vệ Ương có chuyện muốn nói, y cũng có. Nhưng Vệ Ương không mở miệng được, y cũng vậy.

Cả hai đều đang cầm một thanh lợi kiếm, nếu tiến tới gần thì sẽ làm tổn thương lẫn nhau, nhưng vì lý do nào đó, cả hai lại bị trói buộc với nhau.

Lại là một chuyến đi hoàn toàn trầm mặc, hai ngày sau, Phương Chi Chúc đúng kế hoạch đến Trần Châu phủ. Y tìm được một gian khách điếm tương đối hẻo lánh để trọ, nhận phòng không bao lâu thì Phương Chi Trần đến.

Chỉ một thời gian không gặp, Phương Chi Trần dường như cao thêm một chút, nhưng khi gặp đại ca thì vẫn hệt như đứa trẻ, hắn dang tay ôm chầm lấy Phương Chi Chúc rồi nhảy cẫng lên.

Phương Chi Chúc thấy phiền không chịu nổi nên gõ hắn một cái: “Ồn quá.”

Phương Chi Trần: “Ta thấy vui mà! Đúng rồi ca, sao huynh lại tới đây?”

Phương Chi Chúc: “Đến Tây Nam xử lý vài chuyện nên đi ngang qua đây.”

Phương Chi Trần: “Một mình huynh thôi à?”

Phương Chi Chúc cầm ấm trà lên, lắc đầu. Phương Chi Trần lập tức hiểu ra, nhíu mày. Hắn thật sự không thích Vệ Ương cho lắm, nhưng đại ca của hắn làm chuyện gì cũng đều có lý do cả. Dù gì thì lần này hắn đến đây gặp đại ca vì có chuyện quan trọng hơn cần nói.


Sau khi đóng cửa lại, hắn lại chỗ đại ca, nhỏ giọng nói: “Phụ thân và Thành bá bá tập hợp tu sĩ nhằm đối phó Ma quân, huynh cũng biết đúng không?”

Phương Chi Chúc: “Có nghe nói qua, tiến triển thế nào rồi?”

“Hình như không được, đám người đó không tìm thấy Ma quân ở đâu cả.” – Phương Chi Trần hơi liếc nhìn cánh cửa sổ đã đóng chặt, nói: “Ca, ta cảm thấy phụ thân……Hình như người……”

Chi Trần ít khi ấp úng và để lộ sự bất an không rõ như vậy.

Phương Chi Chúc buông chén trà, nắm lấy đệ đệ rồi kéo hắn vào trong kết giới: “Không có ai vào được đâu, cứ nói thẳng đi.”

Sắc mặt Phương Chi Trần nghiêm trọng: “Phụ thân ngoài mặt thì thương nghị với bọn họ cách để tìm kiếm Ma quân, nhưng ta cảm thấy, có lẽ phụ thân biết thân phận thật sự của Ma quân.”

“Ý của sư thúc là, Phương Lệnh vốn đã phát hiện ra thân phận của ta.” – Vệ Ương nói: “Ta biết rồi, đa tạ sư thúc.”

Ngồi đối diện với Vệ Ương là Du Danh trong hình dạng của một đứa trẻ: “Phương Lệnh làm ầm ĩ chuyện này đến mức cả giang hồ đều biết. Lý do đằng sau có lẽ không đơn giản như vậy.”

Vệ Ương gật đầu.

Du Danh: “Ngươi định sẽ ứng phó thế nào?”

Vệ Ương cười: “Ông ta là phụ thân của Chi Chúc, ta có thể làm gì được? Tạm thời cứ mặc kệ bọn họ, ta không sợ.”

Du Danh: “Tên nhóc này……”

“Lần trước lỡ tay làm đồ đệ của sư thúc bị thương, mong sư thúc thứ lỗi.” – Vệ Ương hành đại lễ với Du Danh: “Lần sau gặp lại, ta sẽ tạ lỗi với hắn.”

Du Danh xua tay: “Nó không trách ngươi đâu.”, chỉ nói lần sau gặp sẽ đầu độc chết ngươi thôi.

Hàn huyên vài câu, Du Danh nói muốn sang phòng bên gặp Chi Chúc nên liền đi ngay. Còn Vệ Ương thì đi qua đi lại ở trong phòng, suy nghĩ về chuyện sư thúc vừa nói.

Cánh cửa bị đẩy ra kêu lên cọt kẹt, hắn tưởng Du Danh quay lại nên cất tiếng: “Sao vậy sư thúc……Tại sao lại là ngươi?”


Dư Trường Tín nhìn hắn: “Đương nhiên là tới tìm Ma quân.”

Vệ Ương: “Nói.”

Dư Trường Tín: “Ma quân vẫn lạnh lùng như vậy, không muốn nhìn thấy ta tới mức đó ư?”

Thấy Vệ Ương sắp mất kiên nhẫn, Dư Trường Tín sờ lên mặt mình, cười nói: “Ta quả thật trông rất giống người kia. Ngươi nhìn đi, ngay cả vết sẹo cũng giống nhau như đúc.”

Vệ Ương lúc này mới để ý hôm nay Dư Trường Tín mặc một thân y phục màu xám giống bộ Phương Chi Chúc hay mặc, tóc cũng được buộc lên giống như Chi Chúc, nếu chỉ liếc một cái thì sẽ nghĩ hắn chính là Phương Chi Chúc.

Vệ Ương lạnh mặt: “Cút ra ngoài.”

“Ta cố ý tới tìm ngươi, tất nhiên sẽ không rời đi dễ dàng như vậy.” – Dư Trường Tín chỉnh trang đầu tóc, bỗng nhiên giương mắt: “Ma quân muốn biết y nghĩ gì về ngươi, đúng không? Ta giúp ngươi!”

Tay phải của Dư Trường Tín vươn ra, cơ thể hắn lao trong không trung rồi ôm chầm lấy Vệ Ương, đẩy Vệ Ương ngã nằm xuống chiếc giường bên cạnh.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Du Danh nói với Chi Chúc: “Ăn cơm thôi, chúng ta cùng đi!”

Phương Chi Chúc: “Tiền bối, như vậy không tiện lắm.”

Du Danh: “Có gì mà không tiện? Đều là người quen hết mà!”

“……” – Phương Chi Chúc không thể từ chối trưởng bối, Phương Chi Trần cũng không có ở đây nên y đành gật đầu: “Đa tạ tiền bối.”

Du Danh cười: “Vậy mới đúng chứ. Lão nhân có mang theo rượu ngon, nhớ uống nhiều vào đấy.”

Nói rồi Du Danh đẩy cửa phòng Vệ Ương ra: “Vào đi, vào trong ngồi, để ta lấy……Khoan đã!”

Phương Chi Chúc đã bước một chân qua ngưỡng cửa, bỗng nhiên bị Du Danh đẩy ra ngoài, y khó hiểu hỏi: “Tiền bối, có chuyện gì……”

“Lão nhân đột nhiên nhớ ra còn có chút chuyện chưa làm, hay là chúng ta……”

Âm thanh trong phòng đánh gãy lời nói của Du Danh.

Sau đó là một mảnh yên tĩnh.

Phương Chi Chúc đứng ở hành làng, tầm mắt hơi di chuyển. Du Danh đứng trước mặt y cười trừ, vẻ mặt sượng trân không dám nhìn y.


Cửa sổ trong phòng một cái hướng bắc, một cái hướng nam, gió lạnh thổi vào lồng lộng khắp phòng.

Người ở trên giường chậm rãi đứng dậy nhìn y, nở nụ cười đầy ẩn ý. Người còn lại vừa mới tách ra khỏi người kia, có lẽ vẫn còn sững sờ nên nằm bất động ở đó. Chỉ cần là có mắt, người bình thường đều biết chuyện gì vừa xảy ra, huống hồ Du Danh vừa nãy đã “giấu đầu lòi đuôi”.

Phương Chi Chúc rũ xuống mi mắt, nói: “Mời tiền bối qua phòng ta uống rượu vậy.”

“……” – Du Danh vẫn còn đang kinh ngạc, bất giác gật đầu, đi được vài bước thì mới thấy như vậy không ổn, liền nói: “Chi Chúc, sư điệt của ta không phải người như vậy đâu, chuyện này nhất định có hiểu lầm.”

“Chi Chúc, ngươi đừng đi.” – Trong lòng Vệ Ương gào thét: “Ta không hề làm chuyện có lỗi với ngươi mà.”

Cơ thể hắn vô lực, dù có gào rống đến mức nào cũng giống như nện vào bông, không hề có chút âm thanh. Hắn nằm đó, trơ mắt nhìn Phương Chi Chúc cho hắn một cái liếc mắt rồi rời đi. Hắn nhìn thấy sư thúc giải thích với Phương Chi Chúc, nhưng y vẫn chỉ thờ ơ. Hắn còn nhìn thấy Phương Chi Chúc lắc đầu với sư thúc, nói rằng y không quan tâm chuyện giữa hắn và Dư Trường Tín.

Du Danh quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt thương xót.

Cuối cùng, Phương Chi Chúc xoay người, để lại cho hắn một bóng lưng lạnh nhạt.

Vệ Ương tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Kỳ thật, từ lúc hắn nói “Ta chưa từng yêu ngươi”, thì hắn đã phải chịu hình phạt của mình. Hắn chỉ là không cam lòng cho nên mới dùng mọi thủ đoạn, dùng mọi biện pháp để trì hoãn thanh kiếm kề trên cổ mình. Hắn muốn níu kéo, níu kéo thêm chút nữa, có lẽ thêm một chút nữa thôi thì Phương Chi Chúc sẽ tha thứ cho hắn.

Chỉ cần Phương Chi Chúc không để hắn đi, hắn vẫn có thể tiếp tục mặt dày ở lại cho dù có bị làm khó đến mức nào.

Nhưng sự xuất hiện của Dư Trường Tín đã khiến mọi thứ trở thành hy vọng xa vời. Nếu bây giờ Phương Chi Chúc muốn đi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì cả.

Bọn họ sẽ không còn tương lai nữa.

Đầu hắn nổ ầm một tiếng, nội tâm bỗng nhiên bộc phát lửa giận cực đại phun trào như dung nham, đồng thời lại giống như ngọn lửa nổ bùng, trong nháy mắt đã quét sạch lý trí của hắn.

Trời đã tối đen hoàn toàn, trong mắt hắn giờ đây không còn nhìn thấy gì khác, chỉ in lại mỗi bóng lưng rời đi không chút lưu luyến của y.

Bóng lưng ấy không hề ngoái đầu lại.

Đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở toang, đồng tử sâu thẳm đỏ rực như máu, phản chiếu gương mặt ngây người của Dư Trường Tín.

Vệ Ương đứng dậy, vô cảm nhìn hắn: “Tại sao ngươi tới đây?”

Dư Trường Tín sững sờ nhìn hắn: “Ta……”

“Ngươi không phải y.” – Nói rồi Vệ Ương giơ tay bóp cổ hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận