Đột nhiên, miếng giấy vàng vang lên tiếng tí tách, một luồng sóng nhiệt phát ra xạ đến hai vầng kiếm khí, ý định chặn lại tạo cơ hội cho Lăng Thanh Vân đào tẩu. Giống như đã lường trước điều này, thanh kiếm nơi tay Lạc Trường Phong bỗng chốc từ cương hóa nhu, lấy một góc độ bất khả tư nghị ( khó có thể nghĩ ra) uốn cong lại, chém về cánh tay Lăng Thanh Vân đang cầm quyển sách.
Miệng Lạc Trường Phong quát khẽ.
– Buông
Âm thanh kinh hô trong đầu Lăng Thanh Vân hoảng hốt.
– Vân nhi, buông tay nguy hiểm…
Nhưng đã muộn, mặc dù giật mình, cánh tay Lăng Thanh Vân thả lỏng, ý định buông bỏ quyển sách nhưng vẫn chậm nữa nhịp, ngón tay út bị đoạn, máu chảy xối xả, nàng chỉ kịp vội vàng điểm vài huyệt đạo trên đó để cầm máu, quay đầu hướng vách núi cách đó không xa lao đi.
Lúc này đám người Trần Quốc mới kịp định thần, tràng cảnh vừa rồi thật sự đối với họ quá ư quỷ dị. Cho dù những kẻ này từng ra vào biển máu núi thây nơi sa trường, cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng như ban nãy. Chỉ dám tiến đến đứng ngay sau lưng Lạc Trường Phong. Trần Quốc cau mày nhỏ giọng.
– Phong đệ…
Phất tay, lắc nhẹ đầu mĩm cười, Lạc Trường Phong lên tiếng.
– Không cần đuổi, đuổi theo cũng vô ích…
Hắn định nói gì đó, rồi lại thôi. Bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không có quá nhiều kiến thức về chuyện này. Bước tới vài bước, hắn cúi người nhặt lấy quyển sách, cũng không xem trên đó viết gì, hắn chỉ ngẩng mặt nhìn về phía xa.
Đám người Trần Quốc ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì, chỉ yên lặng đứng đó. Chừng vài giây sau, Lạc Trường Phong nặng nề mở miệng.
– Trần đại ca, chư vị, chuyện ngày hôm nay mong rằng bất cứ ai trong số chúng ta cũng không thể truyền ra ngoài, chuyện này có lẽ sẽ dẫn đến họa sát thân.
Chứng kiến khuôn mặt nghiêm túc của hắn, đám người Trần Quốc mới nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề. Lạc Trường Phong là ai? Hắn đỉnh đỉnh đại danh 16 năm trên giang hồ mệnh danh Túy Hiệp, bất cứ chuyện gì với hắn cũng chỉ cười nhẹ nhàng là qua chuyện. Hiện tại thì lớn chuyện rồi, chưa bao giờ nghĩ đến Túy Hiệp lại xuất hiện biểu lộ như vậy.
Cả đám người gật mạnh đầu thầm nhũ
– Chuyện hôm nay sống để đó, chết mang theo…
– Thôi được rồi, nghĩ cách đoạt lấy vật kia đã rồi nói sau.
Lắc mạnh đầu như muốn ném đi suy nghĩ nặng nề về phía sau. Lạc Trường Phong bước đến chỗ nham thạch nóng chảy, phía trên vẫn như cũ, hồng sâm vẫn đang đỏ lừ, tỏa ra từng đoàn hỏa quang sáng lập lòe như ngọn đuốc trong đêm.
– -o0o—
Bảy ngày sau, cảnh nội Hùng Quốc, ngoại vi Vương Thành về hướng tây hai mươi dặm, Mộc Hàn Cung.
Mộc Hàn Cung mặc dù danh nghĩa là Tây Cung của đương kim hoàng đế hiện thời, chính là Lý Thiền hoàng đế. Nhưng thực chất ai cũng biết rõ, Tây Cung nương nương lại chính là vị Lăng Thanh Vân nổi tiếng nhiều năm qua trên chốn giang hồ.
Trong đó ẩn ẩn nhiều nguyên nhân, Lý Thiền cũng phần nào hiểu được nữ tử này không giống như đám phi tần ngày đêm bên cạnh hắn, nhưng cho dù là vậy thì sao chứ, hắn cũng không cần quan tâm, cái hắn muốn đều đã có được còn lại hắn cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ nàng ta muốn ở đâu thì ở. Lấy nàng làm hậu cũng chỉ là ý chỉ năm xưa Thái Thượng Hoàng cha hắn sắp xếp.
Nếu từ trên cao nhìn xuống, hiện tại có thể thấy bên ngoài các thị nữ vẫn như ngày thường, làm những công việc nhàm chán như những cỗ máy được lập trình đều đặn, đôi lúc có vài thị nữ đưa tay che miệng ngáp dài uể oải. Bên trong khuê phong của Cung chủ, sau bức tường được che đậy bằng một bức tranh Sơn Thủy Đồ chỉ hai màu trắng đen, một mật thất (phòng bí mật)chừng hai trượng vuông, thoạt nhìn cũng tương đối rộng rãi. Trong mật thất không có gì ngoài vài ngọn đèn treo quanh phòng, phía sâu nhất là một chiếc giường đá xanh nặng nề.
Lúc này thân ảnh Lăng Thanh Vân đang ngồi xếp bằng ở đó, hai bàn tay thả lỏng hướng lên trên. Nếu nhìn kỹ, tay trái nàng bây giờ chỉ còn bốn ngón tay, bất quá vết thương đã liền da non, không còn thấy máu chảy ra nữa. Đôi mắt nhắm nghiền, bất giác có lúc khóe miệng lại mấp máy như đang trò chuyện cùng với ai.
– Hừ, không nghĩ đến phàm nhân lại có kẻ luyện thành thân thể Tiên Thiên, hèn gì tên này trong thế tục cũng có chút nổi bật.
– Mẫu thân, thật sự chuyện này là sao? Tại sao người bặt vô âm tính hơn hai mươi năm, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, còn là dưới tình huống như vậy? Nếu không phải nhiều ngày trước nữ nhi* nhận được mật báo, thực sự cũng không thể tin được để chạy đến Thái Bình Trấn đúng lúc như vậy.
( * từ nhân xưng, đồng nghĩa từ con gái khi xưng hô với cha mẹ)
Tiếng thở dài…
– Chuyện này nói ra thì… Được rồi để ta kể cho con nghe ngọn nguồn sự việc. Thật lâu trước đây…
– -o0o—
Hai mươi hai năm trước.
Lý Triều năm 182 khi đó Lăng Thanh Vân mới tròn sáu tuổi, mẫu thân nàng là Giang Thanh Y cùng phu quân Lăng Thành Phú đồng ý hôn sự sau này của nàng khi nàng đủ tuổi thành gia lập thất với Thái Tử Lý Thiền.
Vì sao là gia đình nàng đồng ý mà không phải là chấp nhận cùng tạ ơn khi được gả vào Cung làm phi tử? Trên thực tế chính là do Lăng Gia từ khi lập nên Triều đại của họ Lý đến nay, trong tay binh lực không thua gì triều đình, đây thực chất cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị như tất cả các triều đại khác bao đời nay.
Cũng trong năm đó hai người đột nhiên biến mất khỏi ánh mắt người đời. Theo như lời kể hiện tại của Giang Thanh Y năm đó hai người phát hiện được động quật vô danh, trong đó chứng kiến một bí mật kinh thiên cất giấu giữa thế gian.
Hóa ra trên đời thì ra có cách để trường sinh bất tử, có cách để khiến con người hô mưa gọi gió, bay lượn trên bầu trời mà không cần bất cứ một môn Thân Pháp hay Khinh Công nhảy nhót gì cả. Cái cơ duyên này quá ư to lớn, hai người ngầm tự hiểu, bằng bất cứ giá nào cũng không thể tiết lộ ra ngoài, bởi vì khả năng sẽ dẫn đến họa sát thân. Cái đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội*, đối với người thân kinh giang hồ nhiều năm như phu phụ họ quá đủ để hiểu điều này.
( *người thường thì không có tội gì, nhưng sỡ hữu báu vật mặc nhiên sẽ có tội – điển tích kèm theo xin tra Google)
Ngay từ lúc đó, phu phụ Lăng Thành Phú ẩn dật mấy năm, tu luyện công pháp bên trong động quật lưu lại. Bất quá sự việc trên đời không như ý muốn, qua năm đầu tiên Giang Thanh Y đã có chút điểm thành tựu nhưng Lăng Thành Phú vẫn dậm chân tại chỗ. Điều này cực kỳ khó hiểu đối với cả hai người, bởi trên thực tế ngộ tính của Lăng Thành Phú rất cao, hai người này vốn dĩ là sư huynh muội đồng môn, nên Giang Thanh Y rất hiểu rõ phu quân của mình.
Đến năm thứ ba, Giang Thanh Y đã có thể phóng thích được vài thuật pháp đơn giản nhất ghi trên công pháp. Theo như công pháp viết thì nàng đã ở vào trình độ Đoạt Nguyên Giả nhị cấp. Lúc này Lăng Thành Phú vẫn dậm chân tại chỗ, cũng chính từ thời điểm này biến cố sinh ra. Theo như các điều kiện ghi lại bên trong động phủ, người tu luyện thuật trường sinh ngoại trừ hấp nạp nguyên tố bên ngoài thiên địa, vẫn có thể nhờ vào dược lực cường đại của đan dược để tu luyện.
Vật phẩm mà hai người tìm được bao gồm một quyển lưu bút của chủ nhân cũ động quật này, một bản công pháp không trọn vẹn, cùng hai bình ngọc bên trong chứa vài hạt thuốc lớn cỡ hạt nhãn.
Theo lẽ thường, tâm lý sau ba năm của Lăng Thành Phú sau khi cố gắng tu luyện vẫn không được, sẽ sinh ra nguội lạnh, có lẽ nên quay về nhà, chăm sóc con gái. Những rồi lẽ đời vốn dĩ không đơn giản như vậy, sự cám dỗ của trường sinh lấn át tâm trí hắn, cuối cùng hắn đã làm một việc điên rồ.
Theo như lưu bút chép lại, muốn phục dụng ( uống – ăn vào cơ thể) đan dược, cần phải điều tiết kinh mạch, dùng nguyên lực dẫn dắt dược lực quán thông rồi tụ tập về đan điền ( huyệt vị dưới rốn một chút) nếu dược lực quá lớn, không kịp dẫn dắt sẽ khiến năng lượng bùng nổ.
Chính vậy, mặc cho Giang Thanh Y khuyên can đủ điều, hắn vẫn cắn răng ăn vào, hòng có thể tu luyện được. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, khi đan dược trôi qua cổ họng, dược lực khổng lồ khiến hắn không kịp dẫn dắt, cơ thể trương phình rồi nổ banh. Từ này Lăng Thành Phú hôi phi yên diệt ( tan thành tro bụi).
Giang Thanh Y thẩn thờ, la hét điên cuồng đến mãi nữa năm sau mới bình tâm lại. Tiếp tục tu luyện, ngay khi nàng đạt tới trình tự Đoạt Nguyên ngũ cấp cũng đã là chuyện hơn mười năm tiếp theo. Dựa theo ghi chép, lúc này nàng hiểu ra nếu cứ tiếp tục tu luyện ở đây, thực sự không thể tiếp tục tiến cấp, bắt buộc phải có cơ duyên hoặc bước vào tông môn tu luyện.
Tâm trí bừng bừng hăm hở, nàng lần mò ra chỉ dẫn trong lưu bút, băng rừng vượt núi đi đến địa điểm chú thích, hy vọng được gia nhập vào tông môn của vị tiền bối lưu lại những thứ này. Bất quá, sau khi đến được một nơi gọi là Thiên Nguyệt Tông ẩn sâu khỏi ánh mắt thế tục, nàng mới vỡ lẽ một điều đau đớn. Tuổi của nàng đã quá lớn, đã bỏ lỡ thời kỳ tốt đẹp nhất tu hành, nếu vẫn cố chấp cũng chỉ vô ích, cả đời không bao giờ vượt qua được giai đoạn Đoạt Nguyên.
Nhưng rồi chuyện này cũng không dập tắt ý muốn của nàng, bởi vì nàng đã trả giá quá nhiều, con đường này không thể quay lại. Trượng phu đã mất, bỏ qua cơ nghiệp trăm năm của Lăng gia, mười mấy năm không quan tâm đến, hiện tại Lăng gia thành cái dạng gì nàng cũng không dám tưởng tượng.
Xuyên suốt mấy năm, Giang Thanh Y một mình rong ruổi khắp nơi trong tầng lớp của những người tu luyện, thời gian càng dài nàng càng sâu sắc hiểu được thế giới này còn hiểm ác hơn vạn phần giang hồ thế tục. Làm gì có cái gì gọi là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, tất cả chỉ có tranh giành lợi ích là trên hết. Trường sinh đâu chưa thấy, sơ sẩy một chút là thân tử không có lối thoát.
Cho đến mấy tháng trước khi có cuộc tao ngộ nhóm người Lạc Trường Phong ở gần Thái Bình Trấn, Giang Thanh Y bị chặn giết, không may cho nàng việc vừa đạt được vài cọng linh thảo lộ ra mới dẫn đến chuyện này. Cũng là lần này nàng không may mắn thoát khỏi, bất quá cuối cùng nguyên thần ( có thể hiểu nguyên thần là bản nâng cấp của linh hồn) kịp thời cuốn lấy một ít đồ lặt vặt rồi biến mất.
Cho dù chỉ là nguyên thần ly thể, nhưng không phải yếu ớt như linh hồn người thường, vẫn có thể sử dụng một ít thuật pháp đơn giản. Sau khi lẩn trốn đâu đó trong Thái Bình Trấn, nàng dùng Mê Hồn Thuật đơn giản khống chế một người thường, cầm theo một phiến ngọc bội chạy đến Mộc Hàn Cung cầu kiến Lăng Thanh Vân. Kẻ bị điều khiển này sau khi lộ ra vài chuyện thưở nhỏ của Lăng Thanh Vân khiến nàng bán tín bán nghi, đến lúc đưa ra ngọc bội mới làm nàng tin tưởng thật sự, lập tức chạy liền tới Thái Bình Trấn.
Việc về sau tao ngộ Lạc Trường Phong thì đã nói qua.
– -o0o—
– Mẫu thân, nói như vậy người biết rõ chuyện gì xảy ra trên đỉnh Bách Phong sơn sao?
Trâm ngâm giây lát, trong đầu Lăng Thanh Vân vang lên giọng nói Giang Thanh Y, âm thanh có vẻ nhỏ dần.
– Chuyện này ngược lại ta thực sự không biết rõ, nhiều năm lăn lộn ta cũng chưa chứng kiến chuyện tình như thế lần nào, ban đầu chỉ muốn gọi con đến, mong muốn được gặp con lần cuối…
– Mẫu thân…
Gương mặt thanh tú Lăng Thanh Vân chợt trắng nhợt, khóe miệng run rẫy khi nghe điều này. Mặc dù lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, cũng không ít oán khí (tức giận) với phụ mẫu nhẫn tâm bỏ lại nàng một mình trên đời, có điều khi nghe từ gặp lần cuối này, nàng cũng khó cầm được nước mắt.
– Quên đi, là phu phụ chúng ta có lỗi với con. Dù sao ta cũng còn chống đỡ được ít ngày, chưa đến nỗi nguyên thần tán. Chỉ tiếc, tuổi của con hiện tại nếu tu luyện cũng đã muộn.
Yên lặng giây lát, Giang Thanh Y bỗng hừ lạnh.
– Không sao cả, không vượt qua Đoạt Nguyên thì tính sao, chỉ cần tu luyện đến hậu kỳ là được. Ta sẽ bù đắp cho con, sẽ để con ngồi lên ngôi vị đế hoàng thế tục. Làm một Nữ Hoàng Đế đầu tiên…
Ngay khi nói xong, từ mi tâm Lăng Thanh Vân lóe lên, bay ra một quang cầu lam sắc cỡ nắm tay, quang cầu xoay chung quanh chiếc bình ngọc để bên cạnh, lúc này đã không thấy chút hàn khí nào toát ra. Chỉ nghe âm thanh chậc chậc của quang cầu cực kỳ nhỏ.
– Thứ tốt, thứ tốt…