Thần Thoại

Chương 3: Sóng ngầm


Ba tháng sau, Mộc Hàn Cung, phía sâu trong mật thất.

– Vân nhi, mẫu thân không rõ vì sao ngày đó ở Bách Phong Sơn lại đột nhiên xuất hiện những vật này, bất quá đây chính là thiên đại cơ duyên của con.

Nghe đến đây, lòng Lăng Thanh Vân chợt động, thì thào.

– Cơ duyên của ta sao?

Quần sáng hiển hóa do nguyên thần Giang Thanh Y biến ảo ra, đang nâng lên một khỏa đan dược trong suốt lấp lánh, từng tia khí lạnh như sương sớm lan tràn khắp gian phòng. Sau một hồi ngắm nhìn thưởng thức báu vật trước mắt, giọng nói Giang Thanh Y lại tiếp tục văng vẳng giảng giải tri thức trong tu luyện giới cho Lăng Thanh Vân hiểu rõ.

– Tu sĩ Đoạt Nguyên sỡ dĩ có tên gọi như vậy bởi vì bản chất của việc tu luyện chính là đoạt lấy các nguyên tố trong thiên địa, làm lớn mạnh khả năng của con người. Nhưng không phải ai cũng có khả năng đó, trong hàng ngàn người, may mắn mới có một kẻ sinh ra đã sỡ hữu Thiên Tư tu luyện. Mẫu thân chính là kẻ đó… Bất quá…

Lời nói Giang Thanh Y đang thao thao bất tuyệt đột ngột chậm lại rồi nhỏ dần, khiến người nghe cảm thấy ẩn ẩn mặc dù có đôi chút kiêu ngạo nhưng lại mang theo nhiều hơn vài phần luyến tiếc. Hít một hơi thật sâu sau đó nàng gằn giọng tiếp tục.

– Ba tháng này ta truyền thụ lần lượt Ngũ Hành Pháp Quyết cho con, nhưng con cũng không nhập môn nổi, không khác phụ thân con ngày ấy, chứng tỏ con không có Thiên Tư.

Khuôn mặt Lăng Thanh Vân hơi đỏ, có chút xấu hổ, có chút không cam lòng. Nhưng nàng vẫn lặng im chờ nghe thân mẫu nói tiếp.

– Vấn đề này ta cũng đã lường trước. Năm xưa có lẽ ta cũng bó tay không thể làm gì hơn, nhưng hiện tại thì lại là chuyện khác.

– Nói như vậy… Lăng Thanh Vân nghi hoặc nhìn về phía đan dược.

– Haha, đúng vậy. Ngũ Hành Linh Đan chính là loại đan dược bù đắp Thiên Tư, nếu ta không nhầm đây là một trong số đó, tên gọi Thủy Linh Đan. Vạn năm qua tông môn lớn không kịp bổ sung nguồn máu mới, cho dù hằng năm vẫn có thêm đệ tử có Thiên Tư, nhưng số lượng quá ít, không kịp thời thế vào chỗ trống của những đệ tử bất hạnh bỏ mình, cung không đủ cầu chính là vấn đề nhức nhối của những tông môn đó. Để khắc phục chuyện này, họ không ngừng nghiên cứu phương pháp bù đắp chỗ thiếu hụt ấy.

Miệng nói, nhưng lòng Giang Thanh Y không khỏi nổi lên suy nghĩ, nghi ngờ nhìn đến khỏa đan dược đang trôi nổi lơ lửng trong phòng.

– Hàn khí chập chờn? có khả năng nào đây là biến dị Thủy Linh Đan? chính là Băng Linh Đan trong truyền thuyết. Không thể nào, để ngưng luyện thành công một khỏa Thủy Linh Đan đã là chuyện vô cùng khó khăn. Băng Linh Đan sao? Haha ta thực quá nghĩ nhiều rồi.

Trên cơ bản tất cả các loại Ngũ Hành Linh Đan đều không giống các loại đan dược tinh tiến tu vi thông thường. Nó không ẩn chứa năng lượng làm bạo tạc cơ thể, bản chất linh đan dạng này, mấu chốt đều là tẩy kinh phạt tủy, cố bản bồi nguyên( nôm na làm cơ thể trở nên hoàn hảo, kinh mạch xương cốt càng thêm cứng cáp). Bù đắp vào chỗ thiếu hụt thiên tiên của bản thân người phục dụng.

Mặc dù không gây chết người, nhưng một trận đau đớn đến tê tâm liệt phế khi kinh mạch, xương cốt thay đổi là không thể tránh khỏi.

– -o0o—

Thời gian trôi nhanh, có hối tiếc hay không cũng không thể níu giữ lại được bất cứ điều gì. Mảnh rừng rậm phương xa cũng đã thay lá được năm sáu lần rồi.

Ngày hôm nay, trên vách núi dựng đứng phía nam Hùng Quốc, ngay phía sau là hải dương bao la bát ngát, từng cơn sóng dồn dập đập vào chân núi vang rền. Lưng chừng vách núi, lại có địa hình tương đối bằng phẳng, tọa lạc nơi đó là một dãy kiến trúc cổ kính, không rõ được xây dựng từ khi nào. Chỉ biết rằng, dù là người bình thường nhất khi đứng từ xa trong thấy nơi này đều tỏ vẻ kính trọng bội phần, bởi vậy nới đây từ rất lâu về trước đã được gọi Bái Hạ Nhai ( bái hạ = Cúi đầu với người trên. Nhai = vách núi)

Từ chân núi lên tới khu vực này chỉ có một con đường duy nhất, phải bước qua đủ một trăm bậc thang. Truyền thuyết Hùng Quốc lưu lại kể rằng, một trăm bậc thang này chính là một trăm cường giả đầu tiên ở đây, ám chỉ bất cứ ai muốn xông vào nơi này phải bước qua trăm người bọn họ. Bất quá đến giờ cũng không ai chứng thực được, có lẽ chỉ là câu chuyện truyền miệng trong dân gian mà thôi.

Đi lên hết các bậc thang, điều đầu tiên thấy được trước mặt là một phiến đá dựng đứng, trên đó khắc rõ bốn chữ sâu hoắm Lạc Thị Gia Tộc. Nếu nhìn kỹ, từng nét chữ phảng phất như từng đầu du long đang uốn lượn.

Ngay phía sau là kiến trúc được xây dựng kỳ lạ, tất cả bức tường bao bọc xung quanh được chạm trỗ cực kỳ tinh tế, thoạt nhìn giống như vảy của một loài linh thú nào đó, giống Lân không phải Lân, giống Xà không phải Xà. Chính giữa là đại điện được bày biện với phong cách cổ xưa với chín cây thạch trụ chống đỡ mái nhà, trên mỗi thạch trụ uốn lượn từng đầu Giao ( thuồng luồng) nhe nanh trợn mắt hướng thẳng ra ngoài cửa điện.

Bước qua cánh cửa, trên chiếc ghế cao nhất có thể thấy thấp thoáng bóng dáng nam tử chừng hơn ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi ngồi dựa hẳn ra sau, một chân co một chân duỗi dáng dấp rất tùy tiện, không giống với không khí uy vũ xung quanh. Phía dưới mười hai thân ảnh hắc y đứng ngay ngắn chia thành hai bên, yên lặng như tượng.

Không gian trầm tĩnh đến mức nếu có chiếc lá rơi nhẹ cũng phát ra tiếng động gây chú ý. Qua độ thời gian uống cạn chung trà, nam tử trên chiếc ghế cao nhẹ nhàng đưa phong mật hàm trong tay tới ngọn đèn dầu bên cạnh. Ánh lửa lập lòe mới thấy rõ gương mặt người này, chính là Lạc Trường Phong mà hơn sáu năm trước xuất hiện trên đỉnh Bách Phong Sơn. Chốc lát trầm ngâm, lúc này Lạc Trường Phong mới tự thì thào.

– Chung quy cái gì đến sẽ đến…

Ngay sau đó, hắn bất chợt lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp nơi trong đại điện, âm thanh ẩn chứa uy nghiêm không giống dáng vẻ hằng ngày. Đây mới chính là âm thanh của Lạc Trường Phong mỗi khi có sự việc quan trọng thực sự.

– Thập nhị Thiên Long Kỵ đội trưởng nghe lệnh…

– Có mặt…

– -o0o—

Hai canh giờ sau, bên trong đại điện chỉ còn lại thân ảnh Lạc Trường Phong, hắn ngẩng mặt lên trời, cười khổ lẩm bẩm.

– Đây có lẽ là số phận chung của Lạc Gia ta sao?…

– -o0o—

Ban đêm.

Vương Thành, kinh đô Hùng Quốc

Bên trong Cấm Cung nơi ở của Lý Thiền Hoàng Đế, lúc này một bóng người vận hoàng sam nhẹ nhàng đi đến phía sau hậu hoa viên, tay hắn khẽ đặt lên phiến đá nhỏ cạnh ngọn giả sơn khẽ xoay nhẹ.

Ùng…ùng…

Âm thanh trầm thấp giữa ngọn giả sơn vọng ra, đột nhiên tách thành lối đi hẹp xuyên suốt không biết đến đâu. Hắn như ngựa quen đường cũ, cất bước lách mình tiến vào, đi thẳng chừng nữa canh giờ. Lúc này trước mặt hắn lại xuất hiện hai cánh cửa màu cổ đồng, hắn chỉ đứng yên trong chốc lát không hề dám lên tiếng, bỗng nhiên cánh cửa như thể biết người đứng phía trước, cót két vài tiếng đã mở, bên trong có tiếng người vọng ra.

– Vào đi

Không dám chần chờ thêm, hắn vội bước nhanh vào đầu gối sụp xuống chắp tay vái chào.

– Hài nhi tham kiếm phụ hoàng.

Phực…phực…

Cùng lúc hắn nói thì những ngọn đèn xung quanh căn phòng tự sáng lên vô cùng quỷ dị. Ánh sáng bao phủ toàn bộ chiếu rõ khuôn mặt người đang quỳ dưới đất, thật không ngờ kẻ đang khúm núm cúi đầu kia lại chính là đương kim hoàng đế hiện tại Lý Thiền. Đây cũng không phải lần đầu hắn đối diện với tồn tại trước mặt, nhưng lòng hắn tự hiểu, cho dù là thêm trăm lần ngàn lần thì tâm khảm Lý Thiền hắn đây cũng vẫn sẽ in hằn bóng dáng to lớn ấy, cái gì là hoàng đế?là cường quốc với trăm vạn binh lực? là tướng lãnh sát phạt sa trường? Trước mặt cha hắn tất cả những điều đó không đáng giá một xu.

– Được rồi đứng lên đi.

Phụ hoàng Lý Thiền nhàn nhạt lên tiếng.

Năm nay Lý Thiền cũng xấp xỉ bốn mươi tuổi, đã bước vào giai đoạn đoạn trung niên của đời người, người mà hắn xưng là phụ hoàng so sánh ra ít nhất cũng phải bước qua lục tuần. Nhưng không biết vì sao giọng nói người này lại vô cùng thanh thoát, giống như thanh niên mười lăm mười sáu. Nếu có ai ở đây chắc chắn sẽ vò đầu bứt tai nghi hoặc trùng trùng tấm tắc xưng lạ.

Cho dù vậy thì vấn đề này đối với Lý Thiền cũng không có gì kỳ quái cả, kể từ lúc hắn còn là Thái Tử, vị này sau khi đưa hắn vài trang giấy mỏng yêu cầu hắn tu luyện, trải qua nhiều năm hắn vẫn không có chút gì tiến triển khi đó mới định hắn làm Hoàng Đế đời tiếp theo. Cũng là từ thời điểm ấy, hắn dựa theo sắp xếp của phụ hoàng an bày, đối với bên ngoài thì tuyên cáo thiên hạ hoàng thượng lâm trọng bệnh qua đời, bên trong âm thầm đi theo lộ tuyến chỉ định cho đến tận bây giờ. Suốt những năm tháng này, người trước mặt hắn phảng phất như không có chút gì già đi, ngược lại đôi khi hắn còn cảm nhận tựa như vị này mỗi ngày mỗi trẻ ra.

– Khởi bẩm phụ hoàng, Mộc Hàn Cung đã bắt đầu có dị động, gần đây liên tục liên lạc với những thuộc hạ cũ năm xưa. Những thuộc hạ này thời gian qua mặc dù dưới sự chèn ép của triều đình vẫn không thể lật được sóng gió gì, bất quá binh lực nồng cốt của chúng vẫn không thể xem nhẹ.

Chờ cho Lý Thiền nói xong, vị kia trầm ngâm giây lát, không biết đang suy nghĩ điều gì, lên tiếng.

– Ta đã biết.

Không gian bỗng chốc bất giác trở nên yên tĩnh lạ thường, qua khỏi hồi lâu Lý Thiền hít sâu đánh bạo mở miệng, cắt đứt bầu không khí khiến hắn buồn bực căng thẳng.

– Thứ cho hài nhi cả gan, kính nhờ phụ hoàng giải đáp thắc mắc trong lòng con bấy lâu.

Liếc nhìn Lý Thiền, ánh mắt như sâu thẳm hướng về hắn. Đối diện ánh mắt đó, Lý Thiền cảm thấy toàn thân từng trận ớn lạnh nổi lên, phảng phất như bản thân bị lột trần mọi điều bí mật dù cho có chôn tận đáy lòng.

– Ngươi nói đi

Giống như được đại xá, Lý Thiền toát mồ hồi cắn răng tiếp tục.

– Với khả năng của phụ hoàng, hà tất phải sắp đặt mọi thứ suốt hơn hai mươi năm nay…

Khẽ cười, kẻ đứng trước mặt Lý Thiền ngẩng mặt nhìn lên, tựa như muốn xuyên thủng trần nhà nhìn về nơi xa xăm nào đó, đoạn lên tiếng, âm thanh như thể không phải từ miệng kẻ này nói ra mà dường như là âm thanh chất chứa trong lòng ngân nga.

– Từ xưa tới nay, dù là triều đại nào mặc cho có cường thịnh đến mấy cũng chỉ tồn tại không quá mấy trăm năm. Thông thường với tuổi thọ trăm năm của phàm nhân, coi như trị vì ba bốn mươi năm cũng chỉ truyền ngôi qua vài đời là triều đình đổi họ. Ngươi biết vì sao không?

Không đợi Lý Thiền đáp lời, hắn lại tiếp tục nói.

– Thật ra, phàm nhân đều nghĩ rằng quốc gia sinh biến, cực thịnh tất suy, hào kiệt nổi lên khiến triều đại đổi chủ, mà đâu biết rằng đó cũng chỉ là một phần. Tất cả đều do thế lực đằng sau chủ chốt an bày, những người trong thế lực này chính là các Tông Môn tu luyện, là các Đoạt Nguyên Giả. Bất quá, Tông Môn không chỉ có một mà là có rất nhiều, giữa các thế lực này luôn có sự xung đột nhất định, nên từ đó sẽ có kẽ hở để ta lợi dụng.

Khẽ xoay người, hắn tiến tới phía trong nhẹ nhàng ngồi lên chiếc bồ đoàn đã ngã màu nâu sậm, đoạn nói tiếp.

– Ngươi đừng tưởng trong mắt ngươi, ta cao cao tại thượng mà có thể một tay che trời. Các thế lực đằng sau lưng mỗi Hoàng Triều từ nhiều vạn năm trước đã có một luật lệ không thể thay đổi. Đó là Đoạt Nguyên Giả không được nhúng tay vào chuyện thế tục, càng không thể can thiệp vào việc quốc gia của phàm nhân, nếu có ai chống lại hiệp định này, trước mắt hắn chỉ có con đường chết không có bất cứ khả năng nào khác. Bởi vậy ta không thể tự thân ra tay.

– Phụ hoàng, vậy ý tứ của các tông môn sắp đặt để các triều đại tồn tại không quá mấy trăm năm là như thế nào? Lại nói, nếu không thể nhúng tay vào vì sao lại có thể làm ra chuyện thay đổi triều đại?

Mĩm cười nhìn về Lý Thiền, hắn cười ha hả gằn giọng.

– Ta lại hỏi ngươi, hiện tại ngươi là Hoàng Đế, ngươi có chấp nhận dung túng một gia tộc có nhiều đời làm tướng lĩnh, để gia tộc đó lớn mạnh nghìn năm đến mức ngươi khó có thể kiểm soát hay không? Haha đạo lý chung đều là như vậy cả thôi, không ai muốn dưỡng hổ gây họa. Còn việc muốn thay đổi triều đại cần những thế lực đó trực tiếp nhúng tay sao? Chỉ cần đằng sau thúc đẩy là đủ, ngươi không hiểu được sự khủng bố của những kẻ này đâu.

Giây lát trầm mặc, Lý Thiền như có điều hiểu rõ vấn đề, vội vàng chắp tay vái lạy.

– Hài nhi đã rõ, hiện tại lúc này ta nên làm gì? Kính xin phụ hoàng chỉ thị.

– -o0o–

Bái Hạ Nhai

Phía sau đại điện

Trong gian nhà tranh đơn sơ, Lạc Trường Phong đang ôm trên tay một hài tử độ chừng hai tuổi, gương mặt đứa trẻ bụ bẫm đang cười hớn hở đùa giỡn với phụ thân. Hài tử chính là con hắn lại cũng chính là chuyện hắn đau đầu nhất những năm gần đây.

Chuyện này nói dài thì không dài, nói ngắn thì không ngắn, tất cả đều bắt đầu từ hai năm sau khi chia tay đám người Trần Quốc trên đỉnh Bách Phong Sơn, hắn vẫn tính nào tật nấy, lang thang khắp chốn, tìm kiếm những nơi có rượu ngon mỹ vị để thưởng thức. Cũng trong năm, trên một chuyến đò ngang qua Thanh Thủy Giang, hắn quen biết Tuyết. Lúc này vị Túy Hiệp mới cảm thán được cái gì là nhất kiến chung tình (kiểu như tiếng sét ái tình), lần đó nếu đồng đạo giang hồ chứng kiến chắc sẽ chặc lưỡi thầm than, trông thấy bộ mặt dày hơn da trâu của Lạc Trường Phong nhất định sẽ bội phục trầm trồ không ngớt.

Hắn theo đuổi, trở thành cái đuôi như hình với bóng cùng nữ nhân tên Tuyết này khắp nơi, không hề có ý định gì khác. Đến năm tiếp theo, hắn rốt cuộc đắc thủ đem Tuyết về Bái Hạ Nhai, tiếp thêm một năm nàng hạ sinh hài tử đã nói tới ban nãy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận