Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 18: Châm ngòi Vương Đại Cẩu


Editor: Tử Sắc Y

Nhìn thấy thật sự đúng là có người bỏ đi, cả người Tô Lâm cũng dần trầm xuống, vừa mới đưa ra tinh thần thì đã lập tức có người bỏ đi, nhìn thấy đám người còn ở lại nhìn chằm chằm vào mắt mình, Tô Lâm cảm thấy không tốt, trong đám người ở lại, lấy Đại Ngốc làm đầu, thì cả một đám dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn hắn, còn những người không thuộc về nhóm Đại Ngốc, thì lại là một bộ dáng hoảng sợ.

Tô Lâm không nguyện ý chứng kiến tình huống như vậy, thậm chí trong lòng Tô Lâm không tự chủ được mà bắt đầu hoài nghi bản thân, vừa mới nãy hắn rốt cuộc đã làm đúng hay sai!

Nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Tô Lâm, Hoa Thiên Vũ rất muốn không để ý tới hắn, hiện giờ tình huống này nàng không thể giải quyết được, mà một khi chuyện đã bắt đầu như vậy, thì nàng cũng không quan tâm làm nhiều hơn một tý!

Hoa Thiên Vũ truyền âm nói với Tô Lâm: Chuyện đã đến bước này, không phải là do ngươi rút lui, nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục sống một cuộc sống còn không bằng trước kia, thì ngươi có thể từ bỏ, để ta rời khỏi!

Tô Lâm như gặp quỷ quay đầu nhìn về phía Hoa Thiên Vũ đứng cách hắn rất xa, hắn không thấy được môi nàng động, hơn nữa rõ ràng là, một đám ăn mày ở trước mặt mình cũng không nghe thấy lời Hoa Thiên Vũ nói với hắn, như vậy lời nàng vừa mới nói, làm sao nàng có thể nói với chỉ một mình hắn? Chẳng lẽ nàng thật sự là cao nhân thâm tàng bất lộ sao?

Hoa Thiên Vũ thấy Tô Lâm xoay đầu lại nhìn mình, thì tức giận tiếp tục truyền âm mật nói: Không cần nhìn ta, ta nói với ngươi đó, cái này gọi là truyền âm mật, là một môn võ công mà thôi, ngươi gỉai quyết nhanh đi!

Tô Lâm nghe vậy, trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn xoay đầu lại tiếp tục nói với đám ăn mày trước mắt: “Hiện tại nếu ở lại, Tô Lâm ta tự nhiên sẽ coi các ngươi như huynh đệ chân chính của ta, nhưng đúng như lời ta vừa mới nói, hiện giờ đây là lúc quan trọng chúng ta so đấu với nhóm Vương Đại Cẩu, mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau giúp đỡ ta hoàn thành trận so đấu này!”

Nói xong, nhìn thấy ánh mắt của bọn Đại Ngốc ở trước mắt nhìn thấy hắn cũng không còn cổ quái nữa, lập tức giọng điệu của Tô Lâm cũng thoải mái hơn, hắn nói tiếp: “Hẳn là sau này mọi người cũng không muốn làm thuộc hạ đi xin cơm cho Vương Đại Cẩu, mà một khi hắn đã lên làm Đà chủ, thì khẳng định là sẽ không có chuyện tốt với chúng ta, cho nên lần so đấu này, không chỉ là vì chính ta, mà cũng là vì mọi người, những người vừa mới bỏ đi, ta không biết bọn họ đang nghĩ như thế nào, nhưng khi ta thấy các ngươi còn có mặt ở đây, thì ta cũng biết là, các ngươi vẫn còn ủng hộ ta, nguyện ý chung sức với ta để đối mặt so đấu với Vương Đại Cẩu! Lúc này Tô Lâm ta dám thề, bất cứ có thành hay bại, thì các chư vị ở đây đều là huynh đệ tỷ muội cả đời của Tô Lâm ta, nếu ta có một ngụm, thì mọi người đều có một ngụm, nếu ta có làm trái với lời thề này, thì trời tru đất diệt!”

Tô Lâm vừa nói lời này, trong lòng mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hầu hết phần lớn người đều bỏ đi như lão khất cái kia, nhưng cũng thực không tình nguyện dẫn đầu, chỉ là nếu rời khỏi nơi này, kỳ thật bọn họ cũng không còn có chỗ để đi, nhiều người ở lại cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng nghe Tô Lâm nói như vậy, trong lòng mọi người cũng thoải mái hơn một chút, dù sao Tô Lâm nói cũng đúng với tình hình thực tế, nếu chỉ có một mình Tô Lâm đi tranh, khẳng định là phải thua không nghi ngờ, mà nếu có những người này giúp đỡ, thì cũng có thể nắm chắc, ít nhất sau này Tô Lâm sẽ dẫn theo mọi người đi kiếm sống, bởi vì Tô Lâm đã thề rồi, mà lời thề ở thời đại này, cũng giống như ván đã đóng thuyền, nếu có người làm trái với lời thề của mình thì sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ!

Kỳ thật Tô Lâm có thể nói ra lời này, phần lớn cũng là do Hoa Thiên Vũ dạy, ở trên đường về, Hoa Thiên Vũ cũng tốn không ít công phu, mặc dù không hài lòng lắm với lời Tô Lâm nói, nhưng khi nhìn đến thần sắc của đám ăn mày này, thì Hoa Thiên Vũ biết rõ, mục đích mong muốn của mình đã thành công viên mãn rồi.

Sau đó Tô Lâm dựa theo sắp xếp của mình mà phân phối nhiệm vụ cho đám ăn mày, lúc này, cũng không phân phó cho Hoa Thiên Vũ chuyện gì, lại nhìn thấy Tô Lâm đang dần dần tìm được tự tin, trong lòng Hoa Thiên Vũ biết bước cơ bản đã hoàn thành, còn chuyện kế tiếp, nếu chỉ có một mình nàng thì tác dụng cũng vô cùng có hạn, chẳng qua nếu như Tô Lâm và thủ hạ của hắn dựa theo sắp xếp của nàng mà hành động, trong một ngày phải ăn xin được đầy đủ tất cả vật dụng cần thiết để so đấu với đám Vương Đại Cẩu.

Ngày thứ hai, trong Tiên đô ngay trước các cửa hàng lớn nhỏ diễn ra một cảnh tượng kỳ dị, vốn là một đám ăn mày y phục tả tơi, không biết từ nơi nào kiếm được mấy y phục như ca diễn mặc ở trên người, bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, trong miệng còn hát vè cát tường, đi xin ăn khắp bốn phía.

“Thiên môn ra Địa môn mở, tám mươi mốt đường thần tài đến, một lời chúc phúc đến hai lời ban thưởng, tài nguyên cuồn cuộn vào cửa!”

Phần lớn người buôn bán ở trong Tiên đô đều nghe rõ, một đoàn ăn mày mặc trang phục kì dị hát bài thơ thần tài, thoạt nhìn cũng thật mới mẻ, nhóm ăn mày hát thơ thần tài đã đi tới ở bên trong cửa hàng ăn xin, vì muốn mình may mắn, có nhiều người mang suy nghĩ tốt về nhóm ăn mày này, cũng có nhiều lão bản thưởng cho một chút bạc, thậm chí cũng có một ít lão bản tài đại khí thô trực tiếp sai tiểu nhị cho một ít tiền hào!

Khiến cho đám người Tô Lâm vốn không ôm nhiều hy vọng lại vui mừng! Ngày thường bọn họ đi ăn xin cũng không phải như bộ dáng hôm nay, mà quần áo bọn họ mặc trên người đều lấy từ tượng trong miếu phật đổ nát ở ngoài thành.

Hoa Thiên Vũ nói cho Tô Lâm, sai hắn chuẩn bị sẵn ít nhất là bốn bộ y phục thần tài, sau đó chia người ra thành bốn tổ, mỗi tổ sẽ chịu trách nhiệm một phương ở trong thành, dù sao Tiên đô cũng là thành lớn, nếu muốn đi hết toàn bộ khu vực trong thành vào một ngày, thì không thể có khả năng đó, vì vậy nếu muốn trong một ngày thu xếp toàn thành, thì phải lấy phương thức như thế để ăn xin, không chỉ là thích hợp nhất, hơn nữa bất cứ cửa hàng bình dân hay quý tộc, đều có thể đi vào ăn xin, chỉ là phải nhìn rõ ánh mắt người ta, không làm cho người phiền chán, thì trên cơ bản chỉ cần hát thơ thần tài và vừa múa vừa hát như ca diễn xiếc ảo thuật, đều có thể xin đạt được!

Lúc Hoa Thiên Vũ ở thời đại kia, có thể nói là thời đại ấy đều được các đám ăn mày sử dụng rất nhiều, nếu không phải là thời gian không kịp, thì Hoa Thiên Vũ còn có nhiều phương pháp nữa, nhưng với tỷ thí trước mắt này, dùng phương pháp này là trực tiếp đơn giản, thích hợp nhất rồi.

Thời gian kết thúc tỷ thí được xác định là vào buổi trưa sau khi ăn xong, lúc này đám ăn mày tập trung trong Phân Đà ở Tiên đô, mỗi thủ lĩnh tham gia tỷ thí đều nộp lên những gì đã ăn xin được, mà kết quả lại vượt qua dự liệu của tất cả mọi người!

Bên Vương Đại Cẩu rõ ràng là hoàn toàn xếp sau Tô Lâm, chỉ thiếu Tô Lâm khoảng chừng một lượng bạc! Nhưng Tô Lâm không phải là người dẫn đầu, người dẫn đầu là một người khác, cũng là một nhân vật tầm thường trong hoàng cột, Hoa Thiên Vũ tỉ mỉ đánh giá người kia, nghe giới thiệu hắn là đệ tử năm túi của Đại Nghĩa Phân Đà, tên là Trần Thanh Dương, hắn so với Tô Lâm nhiều hơn mười mấy đồng tiền.

Vốn đối mặt với kết quả như vậy, chuyện Trần Thanh Dương trở thành Đà chủ đã là ván đã đóng thuyền, nhưng lại có người không cam tâm!

Vẫn là Vương Đại Cẩu, hắn làm sao cũng nghĩ không ra, xem như là mình thua, nhưng tại sao lại xếp hạng sau Tô Lâm chứ, hơn nữa chỉ thiếu Tô Lâm khoảng chừng một lượng bạc, nên biết là, hắn ở trong Cái Bang tại Tiên đô, bất cứ thân phận, địa vị hay là người, so với Tô Lâm, cũng không phải chỉ là mạnh một chút như thế, thua như vậy, quả thực là có chút uất ức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận