Sau bữa ăn hôm ấy, tối đó Lung Linh ở lại nhà của Lục Nhiên.
Hai người nằm chung với nhau thì Lung Linh có cảm giác như bạn mình vẫn còn thức nên quay sang Lục Nhiên hỏi:” Cậu chưa ngủ sao?”
– Tớ có chút chuyện không ngủ được!!
– Vì người đó à?….Câu hỏi của Lung Linh làm Lục Nhiên chỉ biết im lặng xem như đó là một câu trả lời.
(……)
Hai ngày sau……..
Hai cô gái tạm biệt gia đình Lục Nhiên về lại thành phố Wine.
Khi ngồi trên xe trở về đột nhiên Lung Linh lại hỏi:” Nè Nhiên! Nếu lỡ như người ta ở gần chỗ mình sống thì sao nhỉ?”
Im lặng một lúc rồi cô trả lời:” Chắc sẽ không đâu! Công ty The Moon đâu phải ở gần chỗ chúng ta! Cậu cũng biết công ty đó cũng xa lắm mà!”
Lung Linh vừa suy nghĩ vừa gật gật cái đầu của mình xem như đó là một lời nói đúng.
Kết thúc cuộc trò chuyện hai người cũng đã về tới nhà.
Mặc dù là thứ hai nhưng tiệm bánh Lục Nhiên làm được phân chia thành hai ca sáng và tối, hôm nay ca của cô là buổi tối.
Còn Lung Linh về chỉ kịp bỏ đồ của mình vào nhà rồi qua công ty làm luôn.
Lục Nhiên trở về liền vào phòng ngủ mở cửa sổ cho thoáng mát và nằm xuống chiếc giường yêu quý sau bao ngày xa cách của mình.
Vừa nằm vừa tận hưởng không gian yên bình của không khí mang lại.
Lục Nhiên nằm được một lúc thì lại cô ngồi dậy cột lại tóc của mình và bắt tay vào công việc dọn nhà sau hai ngày đi vắng.
[…]
Một lúc lâu sau công việc dọn dẹp nhà cửa cũng hoàn thành, nhìn xung quanh căn nhà tự hào với chiến tích dọn dẹp của mình.
Lục Nhiên nhìn lên đồng hồ thấy thời gian cũng còn sớm chưa tới ca làm cô quyết định sẽ đi mua nguyên liệu để làm cho bữa ăn tối nay.
Một phần là muốn tự thưởng cho mình, còn lại là muốn cho cô bạn nhiều công việc như Lung Linh của mình được ăn cơm nhà chứ không phải ăn ngoài nhiều hại đến sức khỏe của bản thân.
Vừa đi trên đường Lục Nhiên vừa ngắm nhìn cảnh đẹp của thành phố Wine rộng lớn này.
Cũng như đã biết cô là một người rất yêu đời, luôn sống lạc quan và tích cực.
Chính vì thế đây cũng không phải là lần đầu cô ngắm nhìn cảnh vật của thành phố này.
Trong 8 năm qua, cô đã chứng kiến sự thay đổi của thành phố ngày một khác dần….
[……]
Một lúc sau Lục Nhiên đã mua đồ về tới nhà, đặt đồ qua một bên và bắt tay vào công việc nấu nướng của mình.
Loay hoay một lúc Lục Nhiên cũng đã nấu xong những món sẽ ăn cho tối nay.
Phải nói là Nhiên lâu lắm rồi không động vào bếp núc nhưng tay nghề của cô chẳng giảm đi một tý nào ah! Nào là món sườn non sốt mật ong, đậu hủ nhồi thịt sốt cà chua và canh chua cá. chỉ nhiêu đó thôi nhưng nhìn nó rất bắt mắt nha! Lục Nhiên ăn xong phần của mình để lại một phần cho Lung Linh và để lại lời nhắn cho cô bạn biết.
(……)
– Sao tới sớm vậy Lục Nhiên?
– Em chào chị Kiều Nga!! Cũng còn 5 phút nữa là ca của em rồi, sớm gì nữa? Chị cứ hay chọc em hoài à!!
Chị Kiều Nga là quản lý của tiệm bánh và cũng là người quen của chủ tiệm.
Mặc dù là quản lý nhưng chị ấy rất thân thiện và dễ gần, ai ai cũng mến chị ấy cả! Lục Nhiên vào phòng cho nhân viên thay một bộ đồ làm việc ra và bắt đầu việc làm.
[……]
– Alo Lục Nhiên?! Còn mấy tiếng nữa là cậu tan làm vậy?
– Uhmm….!Còn khoảng hai tiếng nữa là hết ca làm của tớ! Có chuyện gì vậy Lung Linh?
– Thế hả! Nhân viên trong công ty tớ vừa mới mở một quán bar, rủ tớ tới uống thử!
– Vậy cậu đi đi tớ không đi những nơi đó đâu.
Mà nè! Cậu ăn tối chưa đó?
– Tớ ăn rồi! Đồ cậu nấu chỉ có hợp ý tớ thôi.!
Lung Linh biết bạn mình là một trong những người không thích đi những nơi như thế.
Nhưng vì đấy là chỗ nhân viên cô mở và năn nỉ cô đến nên chỉ còn cách là quay sang năn nỉ Lục Nhiên đi với mình.
Sau một lúc năn nỉ kịch liệt Lục Nhiên cũng đã chịu đi.
[………]
Tan làm…………………
– Lục Nhiên.
Tớ ở đây này!
Lục Nhiên vừa mới ra trước cửa tiệm là thấy cô bạn mình đang ngồi trong xe vẫy tay ra hiệu.
Cô tiến lại và ngồi lên chiếc xe của bạn mình.
Với tốc độ lái xe của con bạn thân thì chỉ trong vòng mấy phút đã tới nơi.
Đứng trước quán bar mà cô cứ tưởng mình đang đi dự tiệc không ấy chứ.
Gì mà to thế ah! Lục Nhiên quay sang hỏi nhỏ Lung Linh:
– Nè Lung Linh à………..!đây là quán bar mà cậu nói nhân viên cậu mở á hả? Cậu có nhầm không đấy.?
– Sao mà tớ nhầm được! Nhân viên của tớ gia thế cũng không phải là dạng vừa đâu à nha…..!Nhân viên này chỉ đi làm vì đam mê thôi hehe…….
Lung Linh đây cũng mới là lần đầu thấy cũng choáng ngợp với cái quán bar này! Gì mà to dữ vậy không biết? Hai cô gái đứng nói chuyện một lúc xác định được đây là chỗ của nhân viên trong công ty Lung Linh mở thì mới bước vào.
Bảo vệ của quán bar lớn cũng có khác ah! Ai cũng mặc đồ vest đen như những vệ sỹ chuyên nghiệp đứng canh ngoài cửa, thấy Lung Linh đến những người đó như được dặn trước mở cửa cho cô và Lục Nhiên vào.
– Xin chào xếp tổng của tôi…….
Từ bên trong tiếng nhạc sập sình, mọi người đứng tụ tập đông đúc có một người con trai đi ra chào Lung Linh, không ai khác chính là Mặc Thiên nhân viên của Lung Linh.” Cậu cứ nói quá! tôi đã bảo khi ở ngoài đừng gọi tôi là sếp gì đó rồi mà….” Tính cách của Mặc Thiên và Lung Linh cũng có nhiều cái khá giống nhau như thân thiện, vui tính và ấm áp…..
Mặc Thiên lúc này mới nhìn qua bên cạnh Lung Linh:
– Cô gái này là……….?
– À! Đây là bạn của tôi.
Tôi rủ cậu ấy đến cho vui ấy mà..!
– -Xin chào! Tôi là Lục Nhiên!
Vừa nói cô vừa đưa tay ra bắt tay với Mặc Thiên, Mặc Thiên cũng lịch sự chào lại.
– Được rồi, không để hai cô gái đứng lâu nữa mời hai quý cô đây vào phòng VIP ạ.
Vừa nói Mặc Thiên vừa đẩy hai cô gái vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Vừa vào phòng VIP cô và Lung Linh hơi khựng lại.
” Gì chứ! Trong phòng còn có thêm con trai khác sao?”
Lung Linh thấy trong phòng có người khác liền khó hiểu quay lại hỏi:
– Chuyện này là sao đây Mặc Thiên?
– Đây là bạn của tôi thôi sếp, hai cậu ấy mới về nước.
Bên phải là Thái Lăng còn bên trái là Cố Hàn.
* Đoàng*
Gì vậy trời! Cô có nghe nhầm không đấy? Người đang ngồi với vẻ mặt lạnh lùng đó là Thái Lăng sao? Lúc mới vào cô vẫn đang còn bình thường nhưng bây giờ thì chuyển sang hồi hộp pha lẫn một chút lo âu.
Đang chìm trong suy nghĩ thì Mặc Thiên kêu mọi người lại chỗ ngồi.
Hai cô gái chỉ đành chấp thuận, đi vào chỗ của mình.
Lục Nhiên vốn định ngồi gần Cố Hàn vì ở trên tay hắn đang có hai em gái khác nhưng Lung Linh không để ý đã ngồi gần vào đó rồi, thế là Mặc Thiên bắt cô phải ngồi kế bên Thái Lăng mới chịu cơ…………!!!
– Lymarie-
( Mình đang trong kỳ thi giữa kỳ nên sẽ ra truyện ít hơn mong các độc giả thông cảm nha……………).