Ngồi trong phòng, ai nấy đều không nói với nhau câu nào, chỉ có hai cô gái đang ngồi chung với Cố Hàn là cứ ỏng ẹo nói….
– Anh Hàn há miệng ra em đút nho cho nè!
– Anh Hàn ơi…….!há miệng ra để người ta đút nước cho nè…….A…A…A…
Người này thì đòi đút ăn người kia thì đòi đút nước làm ai nấy ở trong phòng đều cảm thấy buồn nôn chỉ riêng Cố Hàn là vẫn tiếp nhận và tận hưởng những lương thực từ các cô em một cách vui vẻ.
Không muốn không khí trở nên ngượng ngùng nên Mặc Thiên đã phá tan bầu không khí:
– Hay là chúng ta uống gì đó đi? Sếp tổng muốn uống gì nè? Cô Lục Nhiên cũng uống gì? Còn hai anh bạn của tôi uống gì thì nói nhanh lên!!!
– Thế cho tôi một ly Cocktail đi….!Lung Linh nói
– Cho tôi thêm mấy chai bia đi Thiên……..Cố Hàn lên tiếng!!
– Cho tôi chai rượu vang! Thái Lăng lên tiếng với vẻ mặt không cảm xúc!!
Ai cũng kêu chi mình một loại nước uống riêng chỉ còn mình Lục Nhiên là vẫn chưa kêu.” Thế còn Lục Nhiên?” Mặc Thiên hỏi……..Lục Nhiên suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng ” Ở đây…….!có nước ép táo không?”
Câu nói của Lục Nhiên làm ai cũng buồn cười chỉ có riêng người ấy là vẫn một khuôn mặt lạnh ngồi đấy.
Lục Nhiên cứ nghĩ mình nói sai gì đấy nên hai tay cô cứ bấu chặt vào nhau hỏi ” Không được sao?”
– Ờ…ờ…… được chứ!!! Mặc Thiên vừa cười vừa trả lời câu hỏi của cô.
Tay anh với vào nút chuông bấm ở gần phía cửa thông báo cho quầy biết ở đây cần gì.
Phòng VIP của Mặc Thiên tạo ra với một màu chủ đạo chính là đen được thiết kế theo kiểu hiện đại nếu ai có nhu cầu gì thì chỉ cần ấn nút chuông bấm ở phía gần cửa là được.
(……)
5 phút sau nước đã có ở trên mặt bàn ai nấy cũng đều chúc mừng Mặc Thiên mở quán.
Lục Nhiên thì ngồi uống ly nước ép của mình một cách không mấy tự nhiên vì người kế bên.
1 giờ sáng……….
– Ê…..!từ từ thôi Lung Linh.
Cô phải bó tay với con bạn của mình luôn ah! Tựu lượng đã không cao mà còn bày đặt uống những thứ có cồn.
Haizzz!!!.
Đỡ được cô bạn của mình ra tới xe Lục Nhiên cho Lung Linh ra phía sau ghế ngồi còn cô ra trước chở bạn mình về.
Lục Nhiên chỉ biết lái một chút nên cô lái rất chậm, về tới nhà cô đỡ bạn mình lên gì và cũng vệ sinh cá nhân đi ngủ luôn.
[……]
Sáng hôm sau……..……………
Lục Nhiên có ca làm buổi sáng nên trước khi đi cô đã pha một ly giải rượu để kế giường nằm, khi Lung Linh ngủ dậy chắc chắn sẽ thấy mà uống nó!
Keng……………………
– Chào quý khách đã đến với tiệm Sweet Cake của chúng tôi.
Lục Nhiên chào cô gái vừa mới bước vào tiệm bánh.
Cô gái gật đầu chào lại rồi lại chỗ quầy bánh,cầm khay đựng lên và bắt đầu chọn.
Sau hơn mười phút cô gái ấy ra tính tiền.
(…………)
Lung Linh đang ngồi trong phòng tổng giám đốc thì trợ lý của cô đi vào bưng cho cô một ly cà phê nhưng không may trong lúc đặt lên bàn thì.
– Á……….
– Linh tổng à! Tôi…..!tôi……xin lỗi.
Tôi……..!tôi không cố ý….
– Không sao đâu Tâm Tâm….
Cà phê bị đổ bất ngờ làm cho cô không mang theo đồ để thay nhưng chỉ còn vài tiếng nữa là cô phải đi ký một bảng hợp đồng quan trọng.
Không còn cách nào khác Lung Linh đành ghé vào Trung tâm thương mại gần đấy.
………….!
Lung Linh chọn được bộ đồ phù hợp liền thay ra bộ đồ cũ và ra thanh toán.
Trong lúc thanh toán thì cô nghe ở ngoài cửa hàng:
– Anh Hàn…….đừng bỏ em mà!!! Cô gái ấy vừa nói vừa nắm lấy tay người kia.
– Cô bỏ tôi ra, tôi chán cô rồi và tôi cũng có người mới rồi…….
– Không…….!không……!anh nói dối phải không anh Hàn…
– Đừng gọi tên của tôi! Và bỏ cái tay của cô ra…
Lung Linh vừa nhìn là biết đó là ai liền.
Đâu phải ai khác, chính là cái người bữa trước bạn của Mặc Thiên tên Cố Hàn gì đó đây mà.
Cô thầm nghĩ ” Đúng là tra nam mà! Mới mấy hôm trước còn hai tay hai em bây giờ chia tay em khác rồi…Haizzz “
Lung Linh lấy đồ ở quầy và vừa đi vừa nhìn hai người ấy cái nhau, cô gái kia nhìn là biết nhỏ tuổi hơn cô rồi! Đúng là tuổi trẻ chi
chưa trải sự đời!.
Mà ở đó đâu phải chỉ có một mình cô nhìn đâu, rất nhiều người đang đi thì cũng đứng lại xem.
– Đừng bỏ em mà Hàn…..
– Tôi đã nói rồi.
Tôi có người khác rồi nên chúng ta hãy chia tay đi…!tôi vốn dĩ không yêu cô!!
– Anh đang nói dối đúng không Hàn….!Nếu không anh cho em coi bạn gái mới của anh là ai đi….
Cố Hàn cảm thấy cô gái ở trước mặt này thực sự rất phiền, có nói cách nào anh cũng không chịu đi.
Còn cô gái thì cứ khóc lóc đòi anh đừng chia tay làm ai cũng nhìn.
Không muốn cô gái cứ bám riết lấy mình anh cứ nhìn xung quanh rồi:
– Em yêu ………………………
Vừa nói anh vừa chạy lại nắm lấy tay Lung Linh kéo cô về phía mình đứng trước mặt cô gái.
Lung Linh đang còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì:
– Xin giới thiệu với cô đây là bạn gái của tôi.
Lung Linh khó hiểu quay qua nhìn thấy Cố Hàn đang nhìn mình.
– Không…….!không…..!anh nói dối…..!rõ ràng cô gái này đi chỉ đi ngang qua rồi anh chọn đại thôi mà.
Nếu đó là bạn gái anh thì anh nói ra tên của cô ta đi?
Cố Hàn chỉ biết đây là cô gái bữa trước ở quán bar gặp mặt thôi chứ ai biết cô ấy tên gì đâu.
Anh vừa nắm tay vừa bóp bàn tay của Lung Linh như ra ký hiệu, cô lúc này mới hiểu ý và nói:
– Nè em gái, người yêu của chị chỉ hay gọi chị bằng biệt danh thôi em à! Chứ chị chẳng thích anh Hàn nói tên của chị đâu?
Cố Hàn nghe thế buông tay cô ra rồi liền khoác lấy eo cô để cô xích lại gần mình hơn.
Mặc dù Lung Linh không muốn nhưng cô biết đây chỉ là diễn nên đành mặc anh ôm mà không phản kháng.
Cô gái ấy thấy thế liền tức giận vừa khóc lóc vừa quay mặt chạy đi.
Mọi người xung quanh thấy hết kịch hay để xem nên cũng giải tán hết.
Lung Linh liền hất tay của người đang ôm eo mình ra.
– Cảm ơn cô nhiều, nhờ có cô mà tôi mới thoát khỏi được một thứ phiền phức.
– Không có gì? Chỉ là thấy người gặp khó khăn nên tôi cứu giúp thôi.!
– Thế cô tên gì thế?
Cô không nói gì liền quay lưng bỏ đi làm anh có chút bất ngờ.
Vì cô gái nào cũng mê anh như điếu đổ hỏi gì là trả lời nấy vậy mà còn cô thì cứ thế bước đi không nói lời nào…
– Lymarie-.