Lục Nhiên ở nhà nhìn lên đồng hồ thấy giờ này cũng đã khuya rồi mà Lung Linh chưa về thì cô bắt đầu lo lắng.
Cô vói tay lấy chiếc điện thoại đặt ngay bàn và bấm số gọi cho cô bạn thân.
” Alo! Lung Linh à! Sao giờ này mà cậu còn chưa về thế?”
– À! Tớ………!tớ đi làm về khuya quá nên tối nay ngủ tớ sẽ qua đêm nhà của đồng nghiệp.
Lung Linh nói với giọng ấp úng.
– Công ty của cậu làm có xa nhà của chúng ta đâu mà phải ngủ nhờ nhà đồng nghiệp.
Mà cậu cũng có xe riêng mà Linh? Sao không lái xe về? Lục Nhiên nghi hoặc hỏi:
– Ờm…….!thì…..!thì nói chung là tớ thấy khuya rồi không lái xe về được nên tớ sẽ ngủ nhà đồng nghiệp.
Vậy nha Lục Nhiên bai bai…….! Nói xong Lung Linh cũng tắt máy luôn làm Lục Nhiên chẳng kịp nói lời nào!
…………………………
5 Phút trước……
– Nè Cố Hàn! Anh lái xe đi đâu vậy hả? Chẳng phải anh nói anh sẽ chở tôi về sao? Đây đâu phải là đường nhà tôi?.
Lung Linh thấy Cố Hàn đi được một lúc thì rẻ sang một con đường khác không giống với đường về nhà cô nên bắt đầu thấy hoảng sợ.
Anh quay sang nhìn cô rồi nhếch mép cười sau đó nhấn chân ga tăng tốc độ.
– Á.
Đột nhiên anh tăng tốc làm Lung Linh hoảng quá vừa nhắm mắt vừa hét lên.
* Két *
Chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Lung Linh cảm giác như động cơ xe không còn chuyển động nữa thì từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh.
Thấy mình vẫn còn sống thì Lung Linh thở phào nhẹ nhõm.
– Phù…….
– Sợ lắm sao? Cố Hàn hỏi.
Lung Linh lúc này quay sang nhìn anh chửi “Anh bị điên rồi sao? Tự nhiên nhấn chân ga làm gì? Bộ anh muốn chết hả? Có chết thì cũng chết một mình đi chứ đừng có lôi tôi đi cùng.”
Cố Hàn quay lưng từng bước tiến lên cầu thang vào nhà.” Nếu cô còn không đi thì tối nay ngủ ngoài đường luôn đi”
– Nè…..anh……anh nói anh sẽ đưa tôi về mà? Đây là nơi đâu chứ? Ngoài miệng thì cứ hỏi nhưng chân thì không tự chủ mà cứ bước theo anh.
– Khuya rồi! Nên tối nay cô ngủ ở đây đi! Mai tôi sẽ đưa cô về!
– ————
Mấy tuần sau………
Tại tiệm bánh Sweet Cake.
– ” Lục Nhiên à! Em kiểm tra lại bill của khách đặt đơn đi nhá, có gì thắc mắc cứ gọi cho chị! Chị ra ngoài có việc xíu..” Chị quản lý căn dặn xong thì mở cửa bước đi.
Lục Nhiên theo lời chị quản lý lấy những bill của khách đặt đi kiểm tra.
Trong lúc đang đứng xem xét lại từng bill thì tiếng chuông điện thoại trong túi quần cô reo lên.
– Reng……..reng………reng…….
Cô móc điện thoại trong túi ra và nhấc máy:
– Alo mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?
– Lục Nhiên đó à!….ừ thì cuối tuần này con về nhà nhé! Mẹ Lục Nhiên nói ấp úng
– Không phải mẹ nói không dẫn con rể về ra mắt thì con đừng hòng về nhà sao? Lục Nhiên nghi hoặc hỏi.
– Cái con bé này! Mẹ chỉ nói giỡn một tý mà mấy tuần liền không về luôn à! Thôi không nhiều lời cuối tuần này nhớ về cho mẹ đó biết chưa.
– “Rồi rồi!! Con biết rồi……!cuối tuần con về! Bây giờ con phải làm đã, tạm biệt mẹ.
” Lục Nhiên cúp máy bỏ điện thoại vào túi rồi tiếp tục với công việc kiểm tra bill của mình.
– ——- Công ty The Moon ———-
– Ai là người làm dự án này.? Bạch Thái Lăng lên tiếng.
Trong phòng họp, từng người từng người ngồi trong phòng im lặng không ai dám nói gì đến cả thở còn không dám thở mạnh.
– Ai? Anh gằn giọng
– Là………!là tôi…………!Tôi là người nhận dự án đó.
Lúc này có một người đứng lên với vẻ run sợ.
– Công ty tôi có tuyển một người làm việc thiếu trách nhiệm như anh sao?
– Tôi……!tôi xin lỗi thưa chủ tịch.
Tôi sẽ sửa lại bản dự án này, chắc chắn sẽ không có lần sau.
– Cậu nghĩ nếu còn sai sót thì chắc chắn sẽ còn có lần sau? Bạch Thái Lăng lạnh giọng nói.
– Tan họp
Anh đứng dậy đi tới cửa phòng và mở cửa bước ra.
Những người trong phòng họp thấy anh đi rồi ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
– * Phù*
– Chủ tịch thật đáng sợ.
Một người đồng nghiệp nói.
– Đúng đó.
Mém nữa là doạ chết tôi rồi…..!Một người khác nói
– ——————-
Bạch Thái Lăng đi vào phòng của mình ngồi xuống chiếc ghế dành cho anh và bắt đầu làm việc.
*Cốc…..!cốc…..!cốc *
– Vào đi.
Bạch Thái Lăng lên tiếng.
* Cạch*
– Chủ tịch! Đây là cà phê của anh.
Trợ lý Bách lên tiếng.
– Được rồi cậu để đó đi! Thái Lăng trên tay cầm cây bút vừa nhìn vào đống văn kiện vừa nói.
– Còn đây là bản hợp đồng bên công ty Sky.
Mời anh xem qua và ký vào.
Trợ lý Bách đưa hợp đồng trên tay đang cầm đặt xuống bàn cho Thái Lăng.
– Cậu để lên bàn đi! Lát nữa tôi sẽ xem! Mắt anh vẫn dán chặt vào đống văn kiện
– Thế tôi xin phép ra ngoài!
– Ừ!
Trợ lý Bách đi rồi thì anh mới ngước mặt lên nhìn.
Trợ lý Bách đã theo anh từ lúc anh còn làm bên nước ngoài.
Cho đến bây giờ chỉ có trợ lý Bách mới là người anh tin tưởng giao công việc.
* Reng….reng…..reng*
Nhìn xuống chiếc điện thoại đang có người gọi, Thái Lăng nhìn tên người gọi mình.
*Quỳnh Trân*.
Thái Lăng nhìn thấy cái tên này thì khuôn mặt lạnh ngày nào đã hoá thành khuôn mặt ôn nhu, ấm áp.
Nếu có cô gái nào nhìn thấy được thì chắc sẽ chết ngất với khuôn mặt này.
– Alo Quỳnh Trân? Giọng anh vang lên nghe rất dịu nhẹ
– Alo Lăng Lăng à! Em nhớ anh quá! Tối nay anh qua em có được không? Quỳnh Trân nũng nịu nói.
– Ừ! Chiều nay anh sẽ qua với em!
– Rồi cuối tuần này anh dẫn em đi chơi nha Lăng Lăng.
Lâu rồi chúng ta cũng chẳng đi đâu.
– Được! Chỉ cần em thích anh sẽ sắp xếp!
Cái tên Lăng Lăng này chỉ có Quỳnh Trân mới gọi anh.
Bạch Thái Lăng cũng không phản bác tên này vì là chỉ cần người anh yêu đặt thì tên nào anh cũng chịu.
– Vậy nhá! Em cúp máy đây anh yêu!
– Uhm! Bye bảo bối của anh.
Nói xong hai người cũng cúp máy.
Thái Lăng quay lại dáng vẻ uy nghiêm như ngày nào không còn dịu dàng như hồi nãy.
Vừa đặt điện thoại xuống bàn thì.
* Reng….reng…..reng*
Thái Lăng nhíu mày nhìn điện thoại.* Mẹ* Cầm điện thoại lên bắt máy.
– Alo mẹ? Có chuyện gì mẹ gọi cho con vậy?
– Cuối tuần này tôi và chồng tôi sẽ về nước.! Mẹ anh nói.
Thái Lăng thắc mắc không biết mẹ mình về nước làm gì không nhanh không chậm hỏi ” Mẹ về làm gì?”
– Tôi về cũng không được sao mà cậu lại hỏi như vậy? Tôi về để xem thằng con tôi sống thế nào?
– Con vẫn ổn! Mẹ khỏi về làm gì!
– Không nói nhiều! Cuối tuần này tôi về thăm anh!
Biết không thể nói được gì mẹ mình nên Thái Lăng đành nói.” Vậy để con cho người ra đón mẹ!”
– Khỏi cần tôi sẽ gửi địa chỉ.
Anh chỉ cần qua địa chỉ tôi gửi là được rồi! Mẹ anh nói xong cũng cúp luôn.
Thái Lăng không biết mẹ mình về đây định làm gì nhưng anh cũng không quan tâm lắm cầm bút lên và tiếp tục với công việc đang còn dang dở.
– Đến tối…..
Thái Lăng hoàn thành xong công việc cũng đã là trời tối.
Anh đi xuống dưới hầm xe công ty và và tiến tới chỗ để chiếc xe của mình mở cửa bước vào ghế ngồi khỏi động cơ xe lên và chạy.
Chưa tới 10 phút xe của anh đã lái tới chỗ của Quỳnh Trân đang ở.
Tới trước cửa nhà cô rồi nhấn chuông.
* Ting tong……*
Quỳnh Trân đang ở ngồi trong nhà xem tivi thì nghe được tiếng nhấn chuông.
Khỏi phải suy nghĩ nhiều cô liền biết rồi nhấn chuông là ai và chạy ra mở cửa.
* Cạch*
Huỳnh Trân thấy anh thì nhà vào lòng anh giọng có chút giận nói.
– Sao giờ anh mới tới.
Có biết người ta đợi anh lâu lắm không hả?
– Anh hoàn thành công việc trong công ty xong liền chạy qua với em nè! Không định cho anh vào nhà sao?
Quỳnh Trân lúc này mở cửa to ra cho Thái Lăng vào.
Lúc này anh mới để ý thấy bộ đồ trên người Quỳnh Trân đang mặc rất mỏng.
Cô chỉ mặc một chiếc đầm lụa nhưng ở trên lại không mặc nội y bên trong nên có thể thấy được cảnh xuân trong ấy.
Thái Lăng nuốt xuống một ngụm nước bọt giọng khàn hỏi:” Em như thế là muốn quyến rũ anh sao?”
– Phải đó! Quỳnh Trân không chối bỏ vừa nói vừa dựa người vào người anh.
Ngón tay cô vẽ những vòng tròn trên người anh.
Thái Lăng không nói gì liền bế cô vào phòng ngủ.
Tối đấy chỉ có tiếng r.ên rỉ của hai người phát ra làm căn phòng thêm ám mụi.
– Lymarie-
…( Có vài chương được sửa đổi để cốt truyện hợp lý hơn nên mong các bạn thông cảm nha.
Và cũng cảm ơn những bạn đã đọc chuyện của mình.
Mình xin hết ️️️.)….