Tối hôm nay Cố Hàn không có chỗ để ngủ nên anh quyết định đi ra quán bar của Mặc Thiên để giải sầu.
…………………
Buổi chiều, Bạch Thái Lăng về nhà thì chẳng thấy Lục Nhiên đâu.
Quỳnh Trân thấy anh về liền chạy ra đón, cô ta ôm lấy cánh tay anh.
Quỳnh Trân còn cố tình lấy ngực của ả chạm vào tay anh mà nũng nịu, nước hoa thì nồng nàn.
– Lăng của em đi làm về có mệt không?~~~ Quỳnh Trân cố tỏ ra quan tâm hỏi
– Mệt! Nhưng đi làm về chỉ cần thấy em là anh hết mệt rồi! Thái Lăng dùng giọng nói nhẹ nhàng đáp lại.
Nói rồi hai người cùng nhau vào nhà, Bạch Thái Lăng gạt nhẹ tay Quỳnh Trân ra khỏi mình rồi kêu cô đi lên lầu cất đồ giùm.
Cô ta mặc dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo.
Còn Thái Lăng thì đi vào nhà bếp, vừa bước tới nhà bếp anh thấy bác Hoa đang nấu đồ ăn cho buổi tối nay.
Từ nãy đến giờ Thái Lăng vẫn không thấy Lục Nhiên đâu nên anh lạnh lùng hỏi.
– Lục Nhiên đâu bác?
– Con về rồi sao? Nhiên con bé nó nói hôm nay nó ở nhà bạn nên không về.
Nói rồi bác lại tiếp tục quay lại với công việc đang dang dỡ.
Bạch Thái Lăng nghe thế liền nhíu nhẹ mày mà thầm nghĩ * Cô ta thế mà chẳng báo với mình một tiếng, để xem mai cô ta về mình có xử cô ta không*
………….!Tối đến
Sau khi cùng nhau ăn tối xong, bác Hoa đi ra dọn dẹp bàn còn Quỳnh Trân và Thái Lăng thì cùng nhau ra phòng khách xem phim.
Đang xem phim thì Quỳnh Trân lên tiếng: ” Lăng à!~~”
– Hửm? Có chuyện gì sao em?
– Chuyện là…….!có chiếc túi mới ra và em muốn mua nó ~~~ Giọng cô ta nũng nịu nói.
Bạch Thái Lăng không nói gì chỉ đứng dậy đi lên lầu, một lát sau anh lại đi xuống trên tay còn cầm theo một cái thẻ rồi đưa cho cô với giọng cưng chiều nói ” Chỉ cần em thích, em muốn cái gì cũng được”
Quỳnh Trân nhận thẻ từ tay anh, cô vui vẻ đứng dậy ôm anh rồi nhón chân lên hôn anh một cái rồi nói: ” Yêu anh ~~~ Nhưng bây giờ em buồn ngủ rồi, em đi ngủ nha.
Chúc anh ngủ ngon” Nói rồi cô ta để anh ở đó và bước lên lầu.
Thái Lăng đứng nhìn Quỳnh Trân từ lúc lên lầu cho đến khi cô ta đóng cửa lại.
Anh quay người bước ra khỏi nhà rồi lên con xe của mình mà phóng đi.
………………….
– Không về ngủ với người tình của mình à? Cố Hàn lắc lư ly rượu trên tay hỏi.
– Không! Anh nhàn nhạt nói
– Sao thế? Hay không có vợ không ngủ được!
Bạch Thái Lăng im lặng không nói gì chỉ nâng ly rượu trên tay một hơi uống sạch.
Cố Hàn thấy thế chỉ cười rồi cũng nâng ly lên uống.
…****************…
Chiều ngày hôm sau, cô cũng xin nghỉ làm một ngày và đi chơi với Lung Linh.
Hai cô gái đi làm đẹp rồi đến mua sắm, đi từ chỗ này đến chỗ khác để cho tinh thần khuây khỏa hơn.
Nhưng cuộc vui nào cũng phải tàn, đến chiều Lung Linh phải chở Lục Nhiên về lại nhà.
– Tớ vào nhé! Lục Nhiên bước xuống xe rồi quay lại nói.
– Uhm cậu vào cận thận! Lung Linh ngồi trong xe vẫy tay chào bạn mình.
Lục Nhiên bước vào, Lung Linh thấy bạn mình vào tới nhà thì mới phóng xe rời đi.
Lục Nhiên vốn nghĩ chắc giờ này anh chưa về nhưng không.
Vừa nghe tiếng cô vào anh đã tức giận đi ra mà không nói không rằng bóp lấy cổ cô mà ép vào tường.
– Ưm……..bỏ em….ra….anh làm gì……!vậy hả?
– Ha! Cô hỏi tôi làm gì hả?Cô xem tôi trong cái nhà này là không khí đúng không? Bạch Thái Lăng gằn giọng nói.
– Anh….anh nói gì vậy chứ? Em không hiểu?Lục Nhiên vừa mới về liền bị bóp cổ mà anh còn hỏi như thế nên cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Cô còn giả vờ không hiểu sao? Đi qua đêm mà chẳng một lời xin phép? Nói rồi anh càng siết chặt tay mình hơn.
Quỳnh Trân đang ở trên lầu xem điện thoại thì cô ta nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới nhà.
Tò mò không biết dưới nhà đang xảy ra chuyện gì nên Quỳnh Trân bèn đi xuống nhà để xem.
Xuống dưới nhà Quỳnh Trân hơi bất ngờ vì cô ta thấy cảnh tượng Thái Lăng đang bóp cổ Lục Nhiên.
Trong lòng ả đang vui mừng vì Lục Nhiên chẳng là gì đối với anh.
– Lăng à ~ Anh đang làm gì chị Lục Nhiên vậy??~
Bạch Thái Lăng nghe tiếng Quỳnh Trân gọi thì anh mới chịu buông Lục Nhiên ra.
Lục Nhiên ngã khụy xuống dưới nhà tham lam hít lấy không khí.
Miệng thì liên tục ho không ngừng.
– Cô phải cảm ơn Quỳnh Trân vì đã cứu cô đi! Bạch Thái Lăng khoác qua eo Quỳnh Trân mà lạnh lùng nói.
– Tại sao em lại phải cảm ơn chứ? Lục Nhiên thắc mắc hỏi
– ~ Thôi Lăng à! Anh đừng làm khó chị ấy nữa chúng ta đi thôi!~ Quỳnh Trân không cần Lục Nhiên cảm ơn.
Chỉ thấy cô bị như vậy ả ta đã hả lòng hả dạ rồi.
Bạch Thái Lăng bỏ mặc cô lại một mình rồi cùng Quỳnh Trân rời đi.
Bác Hoa từ đầu đến cuối đã thấy hết nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Đến khi Bạch Thái Lăng rời đi rồi bà mới tiến đến đỡ cô dậy và hỏi thăm.
– Con có sao không Nhiên?
– Dạ con không sao? Lục Nhiên mệt mỏi đứng dậy trả lời.
– Cái thằng này bao nhiêu năm rồi vẫn vậy! Quỳnh Trân có gì tốt đẹp đâu mà cứ đâm đầu vào nó thế không biết! Bác Hoa bực dọc trả lời.
– Không sao đâu bác ạ! Anh ấy thích ai hay yêu ai con không cản! Nói rồi cô xách túi lên phòng và đóng cửa lại.
– Lymarie-
Mọi người nếu đọc truyện thấy hay thì cho mình xin một like để mình có thêm động lực nhé!!.