Các cảnh sát nhanh chóng thao tác trên máy vi tính, đi theo đường link kia mà truy tìm dấu vết.
Vừa truy cập, cảnh sát thuộc tổ hình cảnh công nghệ cao, nhịn không được mà than thở.
“Không thể ngờ được, đường link này lại có độ bảo mật cao như thế này.
Đây là một tuyệt tác của một đại cao thủ về máy tính…”
Đường link truy cập vào bên trong, giải mã một loạt các phần ký tự cuối cùng, các cảnh sát này cũng có được định vị.
“Báo cáo…”
Viên cảnh sát ngồi trước máy tính kích động mà hô lớn.
Đỗ Thành Trí nghe tiếng hô vội vàng đi đến.
“Xong rồi sao?”
Viên cảnh sát kia khẽ gật đầu, tay chỉ chỉ vào một điểm sáng đỏ trên màn hình máy tính.
“Là ở đây!”
Những người khác ở xung quanh nghe tình hình cũng nhanh chóng xúm lại.
Bọn họ cùng nhìn chằm chằm vào điểm sáng trên màn hình.
Một nhân viên cảnh sát nói.
“Là bản Tà Rai ở núi Thất Công…”
Lúc này mọi người lại chuyển sự chú ý sang người nọ.
Nhân viên cảnh sát này gãi đầu, nói.
“Không phải lần trước đội phòng chống ma túy vừa vây quét ở đây một lần đó thôi.
Em vừa ở bên đó chuyển qua mà.
Lần vây quét kia em cũng tham gia.”
Tất cả mọi người nghe hiểu gật đầu.
“Thật đáng chết mà! Mấy đám người thương thiên hại lý như thế này, tại sao diệt mãi không hết.
Cứ như nấm mọc vậy, hết cây này đến cây khác, thật khiến người ta căm phẫn mà…”
Đỗ Thành Trí tức giận muốn lật bàn mà mắng chửi.
“Lập tức liên lạc với các đội phó trở về bàn kế hoạch.
Liên hệ với bên trên xin lệnh điều động.
Lần này tôi muốn bắt hết đám người này!”
Đỗ Thành Trí lập tức ra lệnh, nhanh chóng triệu tập cuộc họp, bắt đầu lên kế hoạch tác chiến cụ thể, cùng với việc xin ý kiến của cấp trên.
Núi Thất Công là tổ hợp bảy dãy núi lớn tạo thành.
Ở đây địa hình hiểm trở, cây cối rậm rạp, tất cả đều là rừng nguyên sinh được nhà nước bảo vệ.
Vì có nhiều cây cổ thụ, hệ thực vật phong phú, không khí ở đây quanh năm ẩm ướt, khiến cho địa hình vốn đã hiểm trở còn trở nên trơn trượt, khó khăn hơn.
Bản Tà Rai là một bản làng nhỏ, người dân ở đây hoàn toàn là người dân tộc ít người.
Trình độ văn hoá thấp, chỉ có rất ít người biết tiếng phổ thông.
Họ không có giao tiếp với người bên ngoài quá nhiều.
Nơi đây đúng là một nơi căn cứ địa hoàn hảo cho những kẻ làm việc bất chính.
Bởi vì đặc thù địa hình, cùng với việc trong tay bọn bắt cóc kia có con tin, vậy nên cảnh sát phải vô cùng cẩn trọng, họ cần lên các phương án khác nhau, bổ trợ và thay thế trong trường hợp khẩn cấp.
Bên trên cũng đã cử cả lực lượng quân đội tới giúp đỡ trong lần hành động này.
Bên kia cảnh sát còn đang vội đến sứt đầu mẻ trán, thì bên này nguy cơ của nhóm người Minh Hiểu Khê đã tới.
Bên ngoài cánh rừng rậm, một đoàn người đang chậm rãi tiến vào.
Chị Khiếu mặc một bộ đồ da bó sát, chân đeo bốt da chắc chắn, vừa đi vừa mỉm cười nói chuyện.
“Ngài Đằng Hạo, thật vinh hạnh khi được đón tiếp ngài ở căn cứ địa của chúng tôi.”
Đằng Hạo là một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, râu quai nón che đi nửa khuôn mặt, nhìn về chị Khiếu mà cười.
“Thật không thể ngờ được, mới ba tháng trước ở đây một băng nhóm ma túy bị vây quét, vậy mà bây giờ đã một lần nữa trở thành căn cứ địa bí mật rồi…”
Chị Khiếu nghe hắn nói thì cười, lớn.
“Haha…!Tôi xem như đây là một lời khen nhé! Nơi đây phải nói là rất tốt đó…!Cảnh sát có đánh chết cũng không thể ngờ đến, hang ổ ma túy bọn họ vừa diệt lại đổi thành căn cứ của chúng tôi đâu…”
“Haha…!Tôi thích sự thông minh này!”
Đằng Hạo cũng cười lớn.
Bên cạnh hai người bọn họ còn có những người khác.
Tuy bọn họ không có lên tiếng, nhưng có thể nhìn ra ý cười đắc ý trên mặt tất cả.
Nhóm người Minh Hiểu Khê đang dựa vào nhau mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trong bụng của ai cũng đều biểu tình ầm ĩ.
Lúc này cửa phòng bất ngờ bị người ta mở ra.
Bọn chúng ném vào trong phòng một túi bánh mì.
“Ăn đi…”
Mọi người nhìn túi bánh mì, đi tới lấy, mở ra, bên trong là những cái bánh mì nguội lạnh khô không khốc.
Trần Hải Đăng mang bánh mì chia ra, vừa đủ mỗi người một cái.
Đã nhịn đói đến mức, bụng và lưng dính vào nhau, tất cả lúc này cũng chẳng ai chê bai cái gì, yên lặng mà ăn.
Ở góc phòng có một bình nước, sau khi ăn xong bánh mì, bọn họ lại chia nhau lần lượt mỗi người một cốc nước.
Minh Hiểu Khê là người uống nước cuối cùng, cô vừa buông xuống cốc nước xuống, cửa phòng lại một lần nữa mở ra.
Tên đại ca bắt bọn họ tới đi vào, hắn nhìn quanh căn phòng một lần rồi chỉ đến ba người Minh Hiểu Khê, Nguyễn Hương Giang và Đỗ Thu Hoài.
“Ba đứa này đi theo tao ra đây…”
Mấy người nhìn nhau, muốn phản kháng cũng chẳng thể nào, đành nhắm mắt thở dài mà đi theo tên kia ra ngoài.
Hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể đi bước nào tính toán bước đấy mà thôi.
Nhìn ba người Minh Hiểu Khê bị dẫn ra bên ngoài mấy người Đoàn Trường Sinh cũng nhấp nhổm không yên, trong lòng vạn phần bất an.
Bên ngoài cửa, chị Khiếu đang đứng chờ sãn ở đó.
Ánh mắt của chị ta như con rắn độc, nhìn chằm chằm vào ba người Minh Hiểu Khê, như đang đánh giá một món hàng nào đó.
“Không tệ, bộ dáng lớn lên cũng thật là xinh đẹp, khiến cho người ta phải ganh tị.”
Môi đỏ khẽ cong lên, cánh tay chỉ sang một gian nhà cách đó không xa, nói.
“Đưa mấy em gái này qua bên đó tắm rửa, thay đồ đi…”
“Vâng…”
Ba người Minh Hiểu Khê được đưa tới gian nhà kia, bên trong có hai người phụ nữ trung niên đang đứng ở đó.
Nhìn thấy người được dẫn vào thì đi đến, đưa cho bọn họ mỗi người một bộ đồ.
Hai người đưa đồ xong thì xoay qua bên mấy người canh gác, dùng tiếng dân tộc nói với bọn họ điều gì đó.
Sau khi nghe hai người phụ nữ nói xong, mấy người kia liền đi ra bên ngoài.
Người đã đi ra hết, hai người phụ nữ kia dùng tay ra hiệu chỉ vào một gian phòng bên trong, ý muốn bảo bọn họ đi vào tắm rửa, thay đồ đi.
Minh Hiểu Khê nhìn hai cô bạn, bọn họ cũng chẳng thể làm thế nào khác liền đi vào bên trong thay đồ.
Bất quá khi nhìn bộ đồ mình mặc trên người, bọn họ chỉ biết nghẹn họng trân chối.
Trong lòng âm thầm chửi bậy con mắt thẩm mỹ của kẻ chọn đồ.
Đồ màu đỏ chói mắt, lại có tua rua rườm rà, thiết kế hai dây, độ dài lại chỉ đủ chùm qua mông một chút.
“Mẹ nó chứ, đồ này là để mặc hay sao?”
Minh Hiểu Khê kháng cự, sắc mặt triệt để đen hơn cả đáy nồi.
“Xong chưa? Sao mà lại lâu như thế!”
Ở bên ngoài có tiếng người thúc giục, bọn Minh Hiểu Khê lúc này cho dù không muốn cũng phải đi ra.
Khi ba người bọn họ đi ra bên ngoài, tròng mắt ánh nên tà tâm, chớp động nhìn chằm chằm ba cô gái.
“Ực…,”
Bọn người bắt cóc nhìn thấy ba mĩ nữ tất cả đều nướt nước miếng ừng ực.
(còn tiếp).