“Đã không dễ nhìn thì thôi đi, tính tình của con cái nổi tiếng là không dễ gì mà đụng vào, chỉ riêng việc Đường Thu Đào này đi tìm đối tượng thôi mà cũng yêu cầu rất cao, nói là muốn người đó phải làm cán bộ trong huyện, gia cảnh tốt và tính tình ôn hòa, tốt nhất là cha mẹ cũng làm cán bộ và không có gánh nặng. Đúng rồi, còn muốn đối phương phải sinh con ra lớn lên xinh đẹp, mấy người thử nói xem, điều kiện này có khác nào là muốn leo lên trời hái sao đâu, đây không phải là Trư Bát Giới cõng vợ, hay là làm trò cười cho thiên hạ sao?”
Lúc này trong thôn có một bà lão đã già không còn răng cũng mở miệng chen vào: “Đều nói cái gì nương nuôi con gái gì, lời này trước kia lão bà đây còn không tin, bây giờ thấy con gái nhà lão Đường rồi thì bà già đây xem như tin rồi.”
“Haizz, nói cho cùng thì vẫn là lỗi của lão Đường, trụ cột trong nhà mà không quản được vợ và con gái, còn có thể gọi người là đứng đầu một nhà sao?”
“Đúng rồi, mấy người không nói thì tôi cũng mém nữa là quên mất, dạo gần đây Đường Thu Đào kia không phải là một người mỗi ngày mặc một cái váy mới, bôi son môi đỏ thẫm, mang giày da gân bò khoe khoang khắp trong thôn đấy sao? Nghe nói là tất cả những gì trên người cô ta, kể cả váy mới, còn có cái gì mà gọi là son môi, giày da mới trên chân đều là đào mỏ từ trong tay nha đầu Vãn Thanh hết đấy, cha mẹ của nha đầu Lâm Vãn Thanh đã không còn nữa, tiền tài đều để lại hết cho con gái, thế mà đều sắp bị cho con người lòng lang dạ sói này móc hết sạch rồi.”
“Thật hay giả thế? Thím Vương, lời này cũng không thể nói lung tung được đâu.”
“Sao lại là nói lung tung chứ, đây là do chính tai con gái lớn nhà tôi nghe thấy.
Lúc cả nhà họ Đường đang náo loạn, con gái nhà tôi đúng lúc ấy có đi qua cửa nhà lão Đường, nhưng lại không nghe thấy tiếng vang nào cả, liền suy nghĩ ghé tai một chút để xem có chuyện gì xảy ra, kết quả nghe được một lúc thì phát hiện ra được một số chuyện động trời như vậy đấy.”
“Nó nghe được như thế thật sao? Tám chín phần mười là có thật rồi.”
“Chậc chậc, Đường Thu Đào này thật không phải là đồ vật, nha đầu Vãn Thanh chỉ có một chút tiền bảo mệnh, ấy vậy mà cô ta cũng có thể tính kế, người này thật đúng là không biết xấu hổ.”
“Nuôi mà không biết dạy dỗ cũng có một phần lỗi ở người làm cha, lão Đường này làm cha nhưng thực chất cũng không biết làm gì ra hồn.”
“Này, đừng nói nữa, lão Đường tới rồi kìa!”
Các bà lão đang tám chuyện: “…………”
Lão Đường kết thúc công việc vào buổi trưa, vác cuốc đi qua cổng thôn, dọc theo đường đi đầu óc ông ta lộn xộn, tất cả đều là do vừa rồi nghe được lời nói của mấy bà già trong thôn, ông ta không nghĩ tới bản thân mình sẽ hiếu thắng cả đời, tuổi già rồi mà còn không dạy dỗ được đứa con gái cho ra hồn, để cho khuôn mặt già nua của ông ta ở trước mặt toàn thôn, bị nghiền nát hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là không còn mặt mũi nào nữa mà.
Trong sân nhà lão Đường, ban ngày tinh thần Vương Xuân Hoa loạn hết cả lên, tóc tai rối bời, sắc mặt hoang mang đi hái rau ở sân, mấy ngày nay bởi vì chuyện của Đường Thu Đào, cả nhà họ Đường ở trong thôn đều không ngẩng đầu lên nổi, nhất là lão Đường, ông ta là người muốn thể diện nhất, bản thân lại còn là đội trưởng của đại đội sản xuất trong thôn, mấy ngày nay ở bên ngoài nghe được chút tin đồn, về nhà liền ở lì trong phòng không ra, cũng không nói lời nào, cơm còn không ăn, cũng chỉ cầm cự bằng sức già mà sống.
Điều này làm cho Vương Xuân Hoa ngủ chung một cái giường với ông ta làm sao có thể chịu đựng nổi, đúng là không thể nào, mới chỉ được vài ngày, Vương Xuân Hoa liền biến thành bộ dạng tiều tuỵ không thôi, mười phần mười là một bộ dạng lão già nông thôn xấu xa.