Lâm Vãn Thanh còn chưa dứt lời, sắc mặt Vương Xuân Hoa và Đường Thu Đào lập tức thay đổi.
Đường Thu Đào bị làm cho chấn động, Lâm Vãn Thanh làm sao mà biết được chuyện cô ta trộm tiền của cô, Vương Xuân Hoa thì kinh ngạc, tiểu nha đầu này thật sự dám đem chuyện ăn cơm ra ngoài mà nói.
Sắc mặt lão Đường tái mét, sắc mặt cậu cả Đường và cậu hai Đường cũng rất khó coi.
Mợ Đường thì càng đừng nói, mợ ấy đã bắt đầu xắn tay áo lên.
“Lâm Vãn Thanh! Mày đang nói hưu nói vượn cái gì đó hả!”
Gương mặt dữ tợn của Đường Thu Đào nhào tới, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kia tuyệt đối là đang muốn xé nát Lâm Vãn Thanh.
Lâm Vãn Thanh giống như con thỏ nhỏ sợ hãi, run rẩy trốn sau lưng mợ Đường: “Mợ ơi, cứu con mợ ơi.”
Đứa bé ngoan đừng sợ, có mợ ở đây.
Mợ Đường trấn an vỗ vỗ Lâm Vãn Thanh đang run rẩy, quay đầu đỡ Đường Thu Đào đang nhào tới trở về.
Mợ Đường quanh năm làm việc trên đồng ruộng, tay to như vậy, Đường Thu Đào là một cô gái trẻ tuổi làm sao có thể so sánh được.
Mợ Đường buông tay, Đường Thu Đào trực tiếp ngã, m.ô.n.g ngồi xổm xuống đất.
Mông ngồi xổm còn không quan trọng, quan trọng hơn là Đường Thu Đào không căng thẳng, còn tự nhiên thả một cái rắm ở trước mặt đại gia đình.
“Phụt” một tiếng rắm, Đường Thu Đào chỉ cảm thấy đời này cô ta chưa từng phải mất mặt như vậy!
Tất cả là vì Lâm! Vãn! Thanh!
Đôi mắt Đường Thu Đào ác độc, nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn Thanh, lại thét chói tai mà nhào tới.
Lần này cô ta còn chưa kịp động thủ, đã bị người khác ngăn lại, người ngăn cản cô ta là cậu hai Đường.
Đường Thu Đào cũng không sợ cậu hai Đường, cô ta liên tục dùng tay cào cào cậu hai Đường, giống như một bà điên, khuôn mặt lão Đường ở bên cạnh trở nên xanh tái mét, trực tiếp cho cô ta một cái tát.
“Ba” một tiếng, cú tát này làm cho Đường Thu Đào sửng sốt.
Cha đã đánh cô ta, cha cô ta cuối cùng đã ra tay rồi!
Vẻ mặt Đường Thu Đào như thể đang không thể tin được, nhìn hai tay lão Đường run rẩy, lập tức ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
Vương Xuân Hoa cũng mở to hai mắt: “Lão già kia, ông đang làm cái gì vậy hả? Tại sao lại đánh con gái tôi, người nên đánh rõ ràng là…”
“Tôi choáng váng! Tôi đang cảm thấy choáng váng đây! Từ khi tôi cưới bà vào cửa, mấy đứa con trong nhà sớm muộn gì cũng không còn bận tâm đến người làm cha như tôi, còn không phải là vì bà đã mạt xát bọn chúng hay sao?! Được rồi! Bà mạt xát mấy đứa con khi không có tôi trước mặt, người một nhà ở cùng một chỗ với nhau thì cũng phải có lúc xung đột, nhưng ai mà nghĩ đến, bà lại nhẫn tâm cho Thanh Thanh ăn cơm thiu! Thanh Thanh mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, còn chưa tới hai mươi tuổi nữa! Bà lại nỡ cho con bé ăn cơm thiu hả?! Bà có còn là người có trái tim không?! Nếu Thu Bình còn sống, nhìn thấy Thanh Thanh sống và bị đối xử như thế này, đây chẳng khác nào là vả vào mặt lão già như tôi chứ! Tôi thực sự hối hận vì đã cưới bà đó!”
Vẻ mặt lão Đường suy sụp.
Một cơn gió mùa hè kịch liệt thổi tới, thổi cửa sổ Đường gia nức nở.
Vương Xuân Hoa kinh ngạc nhìn lão Đường nổi giận, đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt ra vẻ châm chọc.
“Ha ha ha! Đường Bảo Quốc, bây giờ ông thấy hối hận vì đã cưới tôi sao? Tôi biết đám phụ nữ trong thôn kia, ngày thường ở sau lưng tôi nói xấu như thế nào.
Nhưng mà mấy người đó không biết, ngay cả con trai ruột, con gái ruột của ông cũng không biết, mẹ của bọn chúng bị bệnh liệt, nhưng khi chưa rời khỏi thế gian này, Đường Bảo Quốc ông đã trèo lên giường ngủ với Vương Xuân Hoa tôi rồi!