Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 30: Trầm Bích Như giật mình


– Nghiêm túc đọc sách ? – Mặc lão nhảy dựng lên, cảm thấy bản thân có thể nổi điên bất cứ lúc nào: 

 – Không ghi không chép, không nghiên cứu, lật sách vở lung tung, ngươi nói thử xem, có ai đọc sách như ngươi không hả ? 

 – Chẳng lẽ đọc sách nhất định phải ghi chép lại thì mới gọi là có nghiên cứu hay sao ? – Giờ Trương Huyền mới hiểu được vì sao đối phương lại tức giận như vậy, có chút dở khóc dở cười. 

 Kiếp trước hắn cũng là nhân viên quản lý thư viện, tính chất công việc cũng không khác với công việc hiện nay của Mặc lão là bao, chỉ cần có thẻ mượn sách, liền có thể vào thư viện, đi ngủ ăn cơm ở trong này đều được, chỉ cần không giết người phóng hỏa, sẽ không có ai ngăn cản! 

 Trương Huyền vốn cho rằng đối phương khó chịu, là do thành tích khảo hạch giáo viên của hắn quá kém, náo loạn nửa ngày, thì ra là vì lý do này! 

 – Những sách vở này đều là do các tiền bối của học viện tốn hao bao nhiêu công sức mới có thể biên soạn được, mỗi một bản đều chứa bao nhiêu tâm huyết của bọn họ, nếu như ngươi không muốn học tập, cũng không cần động! Ngươi cứ ở đó tùy tiện lật tới lật lui hết quyển này đến quyển khác, không phải quấy rối thì là gì ? – Mặc lão vung tay lên. 

 – Ta. . . Được rồi, nếu như ngươi nói ta quấy rối, thì cứ cho là như vậy đi! – Trương Huyền muốn giải thích, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. 

 Chuyện về Thiên Đạo thư viện nhất định không thể nói ra, vậy nên hoàn toàn không cách nào giải thích lý do vì sao hắn lại điên cuồng lật sách như vậy. 

 Dù sao về sau cũng không cần tới đây nữa, không cần thiết phải tiếp tục làm hài lòng mọi người, thanh danh đều đã xấu như vậy, có thêm mấy tiếng xấu nữa cũng không sao. 

 – Thừa nhận thì tốt! Cút đi! – Thấy hắn thừa nhận, ánh mắt Mặc lão càng lộ rõ sự chán ghét, trực tiếp đuổi người. 

 – Cáo từ! 

 Trương Huyền đang muốn rời đi, đột nhiên bóng người trước mặt lóe lên, một mùi hương trong gió đập vào mặt, Trầm Bích Như đã chặn trước mặt hắn: 

 – Khoan đã! 

 – Ngươi muốn gì ? – Trương Huyền một mặt bất đắc dĩ: 

 – Ngươi xem sách của ngươi, ta xem của ta, ta cũng không làm ảnh hưởng đến ngươi mà! 

 – Hừ! 

 Bình thường nếu Trầm Bích Như chặn người khác, đối phương chắc chắn sẽ vui mừng đến nỗi nhảy dựng lên, trên mặt tên nhóc này lại tỏ vẻ không kiên nhẫn, đôi mi thanh tú của Trầm Bích Như liền nhăn lại: 

 – Không phải chuyện này, ngươi không phải mới vừa nói ngươi đang xem sách sao? Nếu đã xem lâu như vậy, hẳn là có thể nhớ gì đó rồi! 

 – Nàng hỏi vậy là có ý gì ? 

 Không biết nữ nhân này lại nghĩ ra chiêu trò gì, Trương Huyền nghi ngờ nhìn nàng. 

 – Rất đơn giản, ta vừa rồi thấy ngươi đã xem qua quyển《 Luyện Đan Bát Pháp 》, đúng lúc ta có vài chỗ không hiểu, muốn thỉnh giáo một chút, cùng là lão sư, ngươi sẽ không từ chối giải thích cho ta chứ? – Trầm Bích Như nói. 

 Kỳ thật ý nghĩ của nàng rất đơn giản, người thiếu niên này không phải đang giả vờ giả vịt ở trong đó lật sách sao? 

 Đã như vậy, nàng chỉ cần cố ý đặt câu hỏi, nếu hắn trả lời không được, liền biết hắn có nghiên cứu được gì hay không! 

 – Luyện đan Bát Pháp ? – Tinh thần của Trương Huyền khẽ động, một quyển sách liền xuất hiện ở não hải, vừa rồi đúng là hắn có mở quyển sách này: 

 – Có gì không biết cứ hỏi đi, ta sẽ giúp ngươi khai sáng, bất quá, ta còn muốn trở về ăn cơm, không có quá nhiều thời gian, ngươi hỏi nhanh lên đi… 

 – Ngươi. . . 

 Trầm Bích Như xiết chặt nắm đấm, tức đến nỗi suýt ngất đi. 

 Giọng điệu này của đối phương, thật giống như nàng đang là một đệ tử muốn thỉnh giáo lão sư, lại muốn về nhà ăn cơm đến nỗi mất kiên nhẫn. 

 Thứ nhất, ta là mỹ nữ, thứ hai, ta là lão sư cao cấp của học viện, cũng là lão sư rất nổi tiếng! Ta hỏi ngươi là muốn kiểm tra ngươi, sao nói chuyện một hồi lại giống như ta đang lĩnh giáo học vấn của ngươi vậy ? 

 Mỗi người có một sở trường, nhưng dù ngươi có bao nhiêu sở trường cũng nên biết trước biết sau, trong học viện có lão sư muốn tương trợ hỏi thăm, học tập, nhưng ngươi là một tên nhóc khảo hạch được không điểm, có tư cách gì để cho ta phải lĩnh giáo ? 

 Cố nén lửa giận sắp nổ tung, Trầm Bích Như cắn răng nhìn qua: 

 – Ta mới vừa nhìn thấy phía trên viết ‘Dược tán bát phương, đan khó thành! Thuốc ngưng lô hỏa, đan như hoàng!’ câu nói này, có chút kỳ lạ, cũng có chút khó hiểu, không biết Trương lão sư có thể giải thích cho ta biết hay không ? 

 Nói ra hai chữ “Giải thích”, Trầm Bích Như cắn muốn nát răng, trong giọng nói đều có thể nghe được tiếng răng kèn kẹt. 

 Nàng đường đường là một đại mỹ nữ, nếu như không phải là vì muốn làm hắn bị mất mặt, tuyệt đối sẽ không đi thỉnh giáo một tên phế vật. 

 – Ngươi chỉ nhớ được bấy nhiêu, còn dám đặt câu hỏi? – Không ngờ đối phương lại hỏi câu này, Trương Huyền nhếch miệng: 

 – Câu này phải là ‘Thuốc ngưng lô hỏa, đan khó thành! Dược tán bát phương, đan như hoàng!’ ý nghĩa rất đơn giản, lúc luyện chế đan dược, thuốc bột, thuốc nước, một khi đã ngưng kết trong lò luyện, dược hiệu sẽ không có cách nào dung hợp lại với nhau, không thể luyện chế thành đan dược! Tương phản, sẽ dễ dẫn đến tình trạng bay hơi, hầu như không thể nào dung hợp để hình thành một viên dược! 

 Lật xong tất cả các thư tịch trong Tàng Thư Các, tinh thần của Trương Huyền khẽ động, liền nói chính xác phương pháp luyện đan, một chút tri thức này làm khó người khác thì còn được, chứ muốn làm khó hắn, làm gì có cửa! 

 Mấu chốt là. . . Đối phương còn sửa câu nói nghĩ rằng làm như vậy sẽ có thể khiến hắn không trả lời được, trình độ cũng quá tầm thường rồi! 

 – Thế nào, không đáp lại được phải không! A. . . Ngươi nói cái gì ? 

 Vốn cho rằng thiếu niên không đáp lại được, Trầm Bích Như nằm mơ cũng không nghĩ đến hắn không cần suy nghĩ cũng có thể nói ra, Trầm Bích Như không có chút phòng bị nào, giật nảy mình, mắt trừng lớn đến nỗi sắp rơi ra ngoài. 

 Câu nói kia, là nàng cố ý nói sai, chỉ là muốn lừa hắn một chút, lúc nãy ở trong Tàng Thư Các nàng cũng thấy tên nhóc này lật hết quyển này đến quyển khác, cho rằng hắn chỉ là cố làm ra vẻ, cũng không đọc được cái gì, bản thân tùy tiện nói ra tên của một quyển sách, cho rằng hắn chưa từng đọc qua! 

 Sau đó lại cố ý nói sai, liền có thể khiến hắn không trả lời được, mất mặt, hổ thẹn! 

 Ai ngờ. . . Chỗ nàng cố ý đọc sai, cũng bị hắn nhìn ra, hơn nữa còn đưa ra lời giải thích chính xác nhất! 

 Chuyện này. . . Sao có thể như vậy được ? 


 Chẳng lẽ tên nhóc này, chỉ lật một chút, liền thực sự nhớ kỹ 《 Luyện Đan Bát Pháp 》 ? 

 Không thể nào! 

 Tên nhóc này là giáo viên khảo hạch chỉ được không điểm, mấy chuyện luyện đan này nọ, làm sao biết ? 

 – Được, vậy ngươi còn có vấn đề gì không ? – Sờ lấy cái bụng xẹp lép, Trương Huyền thúc giục. 

 – Còn có! – Trong lòng Trầm Bích Như chấn kinh, nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Trầm Bích Như khẽ nói lần nữa: 

 – Còn có một câu, ta cũng không hiểu rõ lắm, câu ‘Kim đốt tại hỏa, không ngâm không dung!’ thì sao? 

 Nói xong trong lòng cười lạnh liên tục , chờ nhìn thấy đối phương trả lời không được. 

 Câu hỏi vừa rồi là về luyện đan, mà câu này là ngôn ngữ chuyên ngành luyện khí, lúc nàng nhìn thấy câu nói này trong một quyển sách cổ, nghiên cứu hơn một tháng, cũng không hiểu rõ cho lắm, đến cuối cùng khi gặp được một vị đại sư chuyên luyện khí, hỏi qua mới hiểu được! 

 Lúc đầu nàng chỉ muốn làm khó đối phương một chút, cho hắn biết đắc tội với mình thì chuyện sẽ như thế nào, ai ngờ hắn một hơi đã có thể giải thích ý nghĩa của câu nói trong luyện đan Bát Pháp! 

 Điều này khiến lòng háo thắng của nàng nổi lên, định ra một đề khó, khiến hắn không trả lời được. 

 – Chuyện này. . . 

 Mặc lão gần đó nhìn thấy Trương Huyền trực tiếp trả lời vấn đề thứ nhất, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, bất quá, cũng không có gì quá ngạc nhiên. 

 Luyện đan Bát Pháp là phương pháp cơ bản của vô số người luyện đan mới nhập môn, giống như các võ giả của Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết cũng vậy, coi như không học luyện đan, cũng có thể là biết một chút. 

 Lúc Trầm Bích Như hỏi ra vấn đề thứ hai, hắn sửng sốt, bởi vì cho dù là hắn, đối với cái này câu nói,cũng rất khó giải thích câu nói này. 

 – Kim đốt tại hỏa, không ngâm không dung ? – Ngay lúc hai người đều cảm thấy hắn sẽ không trả lời được, Trương Huyền lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng như nhìn một tên ngốc: 

 – Câu nói này thì có gì mà không hiểu ? Câu này ý nói lúc luyện khí, nếu muốn luyện các vật phẩm, phải đem toàn bộ tạp chất thanh trừ sạch, mới có thể dung luyện tốt hơn! Phiền ngươi hỏi cái gì khó một chút đi được không, những tri thức đơn giản này về sau đọc nhiều sách sẽ tự nhiên biết thôi! 

 – Chuyện này. . . 

 Thân thể Trầm Bích Như khẽ chấn động. 

 Vấn đề này, nàng phải thỉnh giáo không ít người, mới biết được đáp án, thiếu niên nghe qua liền giải thích được ngay, chuyện này. . . 

 Không riêng gì nàng, ngay cả Mặc lão ở một bên cũng suýt nữa bị dọa ngất đi. 

 Đến lão cũng không trả lời được vấn đề này, đối phương lại nói ra một tràng, chẳng lẽ. . . Vừa rồi không phải lật bừa, mà là thực sự đang nghiên cứu ? 

 – Trương Huyền lão sư, câu trả lời này của ngươi không đúng thì phải, ta nhớ được có bản « tạp nghi luận » giải thích không giống như vậy, bản đó nói là nếu muốn dung hòa vật phẩm thuộc tính Kim, đầu tiên phải đem nó đi nung chảy, nếu không thì không thể dung hòa! 

 Trong lòng Trầm Bích Như còn có chút không tin, mở miệng nói. 

 – Ngươi nhớ lộn rồi, trong « tạp nghi luận » không có câu nói này, cũng không có giải thích nào tương tự, ngươi nói hẳn là tài liệu của Liễu Trạch tiền bối lưu lại « tạp thuyết luận », trong này thật sự có một câu giải thích tương tự, bất quá là ‘Kim đốt tại đan, không ngâm không dung ‘, chứ không phải kim đốt tại hỏa! 

 Trầm Bích Như nghi ngờ nhìn thoáng qua, vội vã đi vào Tàng Thư Các, một lát sau trở lại, trong tay nàng cầm theo hai quyển sách, chính là « tạp thuyết luận » và 《 Khí Hỏa Tam Quyết 》, lật đến trang hắn nói, thân thể mềm mại nhoáng một cái, suýt chút nữa ngất tại chỗ. 

 Những gì thiếu niên nói đều đúng chính xác, không sai chút nào! 

 Đối phương chẳng những nhớ kỹ câu nói này, mà những quyển sách kia ở vị trí nào, trang mấy, do ai viết đều có thể nhớ kỹ ? 

 Thật hay giả ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận