Thiên Duyên Định Thiên Niên

Chương 8



Vừa đến nơi, Ngôn Thương Du thấy phía trước có bảy tám tên hắc y nhân đang vây đánh một lục y thiếu niên. Ôi chồi chồi mình đầy thương tích, xem ra không quá vài chiêu nữa hắn liền chết chắc. Ngôn Thương Du cảm thán, đứng dựa vào cái cây to đùng sau lưng, khoanh tay đứng xem. Đám người quần đánh một hồi cũng phát hiện sự tồn tại của Ngôn Thương Du nhưng cũng mặc kệ, trước mắt là giết tên lục y kia. Lục y thiếu niên quay sang nhìn về phía Ngôn Thương Du.

“Cứu ta với!” Ánh mắt cầu cứu, như muốn cầu xin Ngôn Thương Du. “Xoẹt” thêm một vết chém lên người hắn. Chắc là đau lắm, Ngôn Thương Du xoa xoa hai cánh tay cảm thán nhát kiếm kia.

“Ta không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.” Ngôn Thương Du hét lớn, làm đám người bên kia khựng lại nhìn nàng. Cái cảm giác quái quỷ gì đó mà chúng cảm thấy Ngôn Thương Du không phải nhân vật tầm thường.


“Nhìn cái gì? Mỏi chân, ta ngồi xuống xem chứ ai rãnh rỗi đứng mãi chứ”. Ngôn Thương Du ngồi xuống, lựa một tư thế thoải mái đưa cặp mắt đầy hứng thú nhìn về đám người kia.

“Các người cứ tiếp tục.” Bộ dạng bây giờ của Ngôn Thương Du thật đúng là ngồi xem kịch vui. Đám người ai cũng giật giật khóe miệng, thật sự muốn đánh tên khốn đang ngồi kia. Nhưng lí trí nói cho họ biết, mục tiêu họ không phải Ngôn Thương Du thì tránh đi chứ đừng lỡ chọc phải đầm rồng hang hổ kia. Thế là tiếp tục đánh leng leng keng keng. Ngôn Thương Du vốn định ngồi xem, ánh mắt chợt lóe sáng nhìn đến mấy cái túi bạc như ẩn như hiện sau lớp y phục của bọn hắc y nhân. Không chần chừ, Ngôn Thương Du lập tức đứng dậy phóng phắt qua nơi đang hỗn chiến kia.

Nói về quyền cước cận chiến, Ngôn Thương Du cũng thuộc dạng đứng nhất nhì quân khu mà cô từng huấn luyện, nhưng đánh với một đám người này cũng không phải dễ. Từ lúc xuyên không đến giờ Ngôn Thương Du cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng, như có một cỗ sức mạnh chạy trong người nàng. Lúc đầu nó khiến Ngôn thương Du mệt mỏi, khó chịu, sau lần đánh bọn công tử bột kia Ngôn Thương Du thấy rõ được, ngoài kĩ năng lão luyện mà nàng vốn có thì còn có thêm một phần sức mạnh kinh người. Lần đó nếu như thêm chút lực thì đám công tử kia đã đi đầu thai rồi. Cho nên lần này Ngôn Thương Du không ngần ngại lao vào cứu người sẵn tiện… chỉa mấy túi tiền căng đầy kia a.

Lục y công tử bị đánh té văng ra xa. Lúc kiếm kia sắp xiên hắn như xiên thịt tươi BBQ thì Ngôn Thương Du bay vào đánh tay tên hắc y làm hắn rơi kiếm. Sau đó không nói không rằng đánh tới tấp khiến cho toàn bộ hắc y nhân nằm gục xuống đất. Đánh người và giết người là hai việc hoàn toàn khác nhau a. Ngôn Thương Du có thể đánh chúng gãy xương nát thịt nhưng nàng chưa bao giờ giết người. Mấy khúc xương gãy đó ở hiện đại muốn khôi phục cũng tốn bộn thời gian huống chi ở cái nơi cổ lỗ sĩ này. Sau đó nhanh tay lẹ mắt lục lọi trên người từng tên, ngoài túi tiền ra thì chẳng có gì quý giá. Chỉ có vài lượng bạc, nhiều nhất cũng chỉ mười mấy lượng. Nhưng riêng tên cầm đầu thì khác, hồ bao của hắn ngoài đống bạc ba mươi mấy lượng còn có tám, chín tờ giấy gì đó. Ngôn Thương Du nhìn mặt chữ tuy có chút khác lạ nhưng vẫn đọc ra đây là ngân phiếu, toàn là tờ một trăm lượng đó nha.

Ngôn Thương Du từ khi được cha mẹ sinh ra chưa khi nào nàng cảm thấy yêu tiền như bây giờ. Nếu nói Ngôn Thương Du bây giờ vì tiền bán thân cũng đáng. Ở cái nơi chỉ xem trọng tiền và quyền lực này, Ngôn Thương Du chỉ hi vọng mình có thật nhiều tiền, làm một tiểu phú bà quần xanh áo đỏ, ngồi phe phẩy đếm ngân lượng.

Hành động chôm chỉa của Ngôn Thương Du khi vào trong mắt lục y công tử – Lâm Minh thì chính là Ngôn Thương Du đang dò xét những hắc y nhân, xem lai lịch, thu thập chứng cứ, nguồn gốc của chúng. Ngôn Thương Du sau khi hốt được cả đống bạc kia thì mới nhận ra ánh mắt đầy sùng bái của Lâm Minh liền thu lại vẻ mặt hám tiền, bày ra vẻ tiêu sái, cao lãnh đi đến bên cạnh Lâm Minh.


“Ngươi không sao chứ?” Ngôn Thương Du ân cần hỏi, tiễn Phật tiễn tới Tây thiên. Lỡ giúp rồi thì giúp luôn chứ sao giờ. Lâm Minh nhìn Ngôn Thương Du một cái, miệng vừa mở một âm cũng chưa kịp nói ra nửa nhịp liền ngất đi.

Ngôn Thương Du cau mày, bất đắc dĩ lôi hắn đứng dậy, nhưng tên này nặng quá Ngôn Thương Du đành nửa khiêng nửa kéo lăn lê bò lếch kéo hắn ra đường lớn. Trời thương người nên vừa lúc gặp một vị nông lão phu, Ngôn Thương Du ném hắn lên xe rồi cùng nhau vào thành.

Trời nhá nhem tối, Lâm Minh từ từ mở mắt nhìn xung quanh.

“Ui” Cử động khiến mấy vết thương đã được băng bó có chút đau.

“Ngươi tỉnh rồi, vừa đúng lúc, uống thuốc rồi ăn chút gì đi.” Ngôn Thương Du cầm mâm là một chén thuốc và chén cháo trắng giọng bình thường nhưng có chút ân cần. Bưng đến trước mặt Lâm Minh. Lâm Minh thấy Ngôn Thương Du liền ngồi trở dậy, xuống giường quỳ xuống hướng Ngôn thương Du.


“Tại hạ Lâm Minh, đa tạ đại ơn đại đức cứu mạng của ân công. Ân công ra tay cứu ta ơn này ta nguyện làm trâu làm ngựa đền ơn cho ân công.”

{Haha. Ta lười quá nên up chậm, cáo lỗi cáo lỗi với mọi người 🙏 cả nhà ăn trưa vui vẻ 😗}



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận