Từ khi tôi trở về từ Hải Nam thì liền bị ốm, bị dọa sợ, hôm đó xe chở nguyên liệu đến giao hàng ngoài thịt trứng sữa rau củ còn để một rổ tre trong bếp, lúc nấu cơm tôi đi giúp người vú thì chú ý thấy cái rổ tre này, người vú quay đầu thấy tôi cử động thì kêu một tiếng để lại đó, nhưng đã muộn, tôi đã vén nắp lên và nhòm vào bên trong, lúc nhìn rõ là cái gì, tóc gáy tôi dựng đứng cả người cứng đờ, ra là sợ đến cực điểm người ta không thể la lên được, cả người tôi lật úp xuống đất, bò lê ra xa lắm mới khóc thét lên được, là rắn, đó là vài con rắn đen, còn sống, quấn quýt lấy nhau trong rổ tre, uốn éo bò lổm ngổm, rồi tôi bệnh luôn.
Anh về la mắng tất cả mọi người, từ người pha thuốc cho anh đến người giao hàng rồi la người vú, tôi đội miếng dán hạ sốt mặc đồ ngủ vẫn phải ra can.
“Đừng la nữa, em đâu phải trẻ con, em có tay có chân người ta có thể nhìn chằm chằm em hoài được sao. Huống hồ ai ăn rắn chứ.”
Người vú lén nói với tôi: “Rắn bổ dương.”
Sau đó tôi sốt dai dẳng, tắt nghỉ tắt nghỉ, bác sĩ bảo là do hoảng sợ dẫn đến rối loạn chức năng điều chỉnh nhiệt độ của hệ thần kinh trung ương gì gì đó, bảo tôi hạ sốt vật lý từ từ sẽ khỏi, nhưng một tuần trôi qua, sáng nào đo nhiệt độ cũng vẫn 37,5 độ C, nên lại tìm thầy thuốc Nam, thầy thuốc Nam nói là do khí uất huyết trệ kinh phong gây ra.
“Cái này có nghĩa là gì?” Tôi không hiểu.
Vẻ mặt anh ấy rất kỳ lạ, nhìn tôi nói: “Nói em có chuyện trong lòng, ức chế ra bệnh, gặp kích thích là bộc lộ ra.”
Tôi cảm thấy kỳ kỳ, tôi không thấy trong lòng có chuyện gì cả.
“Hay là,” người vú cẩn thận xen vào, “Hay là mời thầy pháp đến xem sao?”
Anh ấy liếc mắt qua, người vú cúi đầu không dám nói nữa.
“Thu dọn đồ đạc…” anh ấy nói.
Tôi giật mình: “Em bệnh mà cũng làm phiền anh à! Em cũng không muốn mà!” Từ khi ốm, tôi thỉnh thoảng hay mơ ác mộng, vốn anh ấy ngủ không ngon, tôi nói muốn ngủ riêng, nhưng anh ấy từ chối, nhất định phải ngủ chung một phòng.
“Không phải cho anh, mà là cho em,” anh ấy nói, “Em ra ngoài đi, anh tìm khu nghỉ mát nào đó cho em đến đó dưỡng bệnh.”
Tôi mở to mắt, vội đưa ra yêu cầu: “Em không đi khu nghỉ mát, em mới vừa trở về mà, em muốn về nhà, đúng rồi! Em muốn về nhà ngoại dưỡng bệnh!”
Để tôi khỏi ray rứt, Khâm Văn cũng theo chung xe, tôi ngồi trên xe chân đắp chăn, bỗng anh ấy vươn tay sờ trán tôi, nói: “Có khoẻ hơn chưa?”
“Em vẫn còn thấy khó chịu.” Đã lên xe rồi, tôi không muốn xuống.
“Thôi đi đi.” Anh ấy lắc đầu.
Tôi vẫy tay tạm biệt anh qua cửa sổ xe.
Ở nhà ngoại một tháng là xong, ba mẹ thấy không đúng bèn hỏi, tôi ôm Khâm Văn, ngày tôi về nhà thì khỏi bệnh liền, ôm Khâm Văn đu đưa trên xích đu ở sân chơi làng, cô ba gọi tôi ăn cơm.
“Đan Đan, con nói thật với cô đi,” cô nhìn sắc mặt tôi do dự nói, “Rể, có phải, không muốn con nữa không?”
“Hả?”
“Đã một tháng rồi, cũng chẳng thấy hắn đến đón con, con cũng không nói về nhà,” cô ấy nói rồi vội giải thích, “À không phải đuổi con đâu nhé, chỉ là cảm thấy, vợ chồng mà thế này thì không ổn. “
Tôi ừ hử cho qua: “Chúng con thường liên lạc mà.”
Tôi đang nói dối, chúng tôi không thường liên lạc, anh chẳng bao giờ liên lạc với tôi cả, tôi thỉnh thoảng mới gọi video cho anh ấy.
“Hôm nay Khâm Văn thấy anh trên ti vi đấy, em thấy Khâm Văn chỉ vào anh và người khác nói, sau đó không thấy anh nữa, Khâm Văn còn khóc nữa đấy.” Tôi nhớ lại hình ảnh anh ấy trên ti vi, rồi nhìn thấy anh mặc đồ ngủ trong video, có cảm giác lộn xộn.
“Thế à, Khâm Văn, hôm nay con vui không?” Anh ấy bắt đầu chơi đùa với con trai.
Đợi đến khi con trai mất hứng thú bắt đầu vặn vẹo người đi tìm đồ chơi, tôi ngượng ngùng cầm điện thoại không biết nói gì, một tháng không gặp, tôi cảm thấy anh trở nên xa lạ.
“Thôi, cúp máy đi.”
“Ừm.”
Tôi vừa sắp cúp video.
“Đan Đan,” anh bỗng hỏi, “Hoa ở đường mòn giữa đồng, nở chưa?”
Tôi mù mờ, sắp sang thu rồi, đồng ruộng nào có hoa gì chứ.
“Không có gì đâu.” Anh cười cười rồi cúp video.
Thỉnh thoảng người giúp việc cũng liên lạc với tôi.
“Ngày mai,” cô ấy nhảy từng chữ một, có vẻ như đang ám chỉ điều gì đó với tôi, “Tôi sẽ, rất bận, bởi vì?”
Tôi chăm chú lắng nghe.
“Bởi vì?” Cô ấy hơi nóng nảy.
“Bởi vì? Cái gì?”
“Bởi vì sắp có người sinh nhật!” Cô ấy mất kiên nhẫn.
À, anh ấy à, cứ tổ chức đi, thêm tôi một người không nhiều, thiếu tôi một người cũng chẳng ít.
Người giúp việc quyết tâm làm điều gì đó: “Tôi nhịn không được nữa, chị khi nào về?”
Tôi nói thẳng: “Tôi không muốn về.”
“Tại sao!”
“Anh ấy ghét tôi bị bệnh nên đuổi tôi đi, ra ngoài được một tháng rồi, một tháng rồi đấy, không hề nhắc đến chuyện bảo tôi về,” tôi phàn nàn, “Tôi không so sánh với người khác, đàn ông đến nhà vợ đón về gì gì đó, ngay cả câu nhớ cũng không nói, tôi thấy anh ấy sống rất tự do, không ai quản anh ấy hút thuốc thức khuya, biết đâu, anh ấy lại muốn đổi vợ rồi.”
Người giúp việc kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nói: “Hai người, hai người đang làm gì thế, anh ấy dặn tôi, không được làm phiền chị với chuyện bên này, không được thúc giục chị về, bảo chị nghỉ ngơi tốt, từ khi chị đi, anh ấy giống như, như, à, thôi, khác hẳn bình thường.”
“Vậy tại sao anh ấy không bảo tôi về?”
“Bác sĩ có nói mà, tức tối trong lòng, nói chị có bệnh tâm lý mà.”
Tôi có bệnh tâm lý à?
“Chị cứ nói anh ấy không nhớ chị, hai người bây giờ, thôi, tôi không quan tâm nữa.”
Tối hôm đó tôi trằn trọc không ngủ được, tôi xử lý không được mối quan hệ phức tạp, nghĩ cho đầu nứt cũng không hiểu được, thấy đã gần 12 giờ, tôi mở trang chat, gửi trước câu “Chúc mừng sinh nhật” rồi nghĩ có nên gửi phong bao lì xì qua không, nhưng tiền đều là của anh ấy, tay trái cho tay phải cũng vô nghĩa, thế là lại gõ “Em nhớ anh lắm” rồi gửi đi, sau đó đặt điện thoại xuống ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau thức dậy, điện thoại không có phản hồi gì, tôi nghĩ chắc chắn lại là do người giúp việc, cả ngày bênh vực anh ấy khiến tôi phải nhún nhường, giờ thì tốt rồi, mất mặt quá, tôi đặt điện thoại xuống dẫn con trai ra đầu làng chơi, cô Ba thở hổn hển chạy tới tìm tôi.
“Về nhà, về, xe, đến đón, đón con.”
Tôi tự cười mình, có vẻ như anh ấy đã đọc tin nhắn rồi, không nói lời nào nhưng biết làm khổ tài xế, phải lái xe ít nhất 10 tiếng đồng hồ mới tới đây, tính theo thời gian, chắc là ngay khi tin nhắn gửi đi, tài xế đã lên đường.
Ban ngày nhà tôi cửa đóng then cài, tôi và con trai vào trong thì cô Ba lại lo lắng quay đầu then cửa lại.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi không hiểu ra sao, lúc này nghe thấy tiếng cười của anh vọng ra từ trong nhà.
Tôi ôm con trai đi vào phòng khách.
“Đi chơi về à?” Anh hỏi.
“Dạ.” Tôi trả lời cứng nhắc.
“Vậy thì thu dọn đồ đạc, đi thôi?”
“Sắp đến giờ trưa rồi, ăn cơm xong hãy đi.” Cha tôi nói.
“Tôi thật sự không có thời gian, tối còn việc, lần sau nhé, lần sau.” Anh đứng dậy từ giã.
Tôi lao vào phòng ngủ gom những thứ cần mang theo, còn lại thì thôi, vài phút sau đã ngồi trên xe.
Tôi chuẩn bị nói vài câu nịnh nọt: “Anh tới đây làm gì vậy?”
Anh tháo kính, mở tấm bàn ra lấy vài tờ giấy, ngước nhìn tôi một cái: “Anh rảnh rỗi.”
Tôi mất hết cảm động.
Đường xa, hai tài xế thay phiên nhau nghỉ ngơi, trưa họ xuống mua cơm.
Nhìn đồ ăn nhanh, tôi lúng túng nói: “Hôm nay là sinh nhật anh mà.”
“Ừ.”
Tôi có ý định bù đắp, khi tài xế xuống mua bữa tối tôi thấy một cửa hàng bánh mì.
“Em xuống mua ít bánh mì!”
“Lão Ngô…”
“Không không không, em tự đi mua.”
Cửa hàng bánh mì cũng làm bánh ngọt, nhưng rất chậm, phải chờ đợi, sẵn có chỉ có loại bánh ngọt nhỏ bằng lòng bàn tay thôi.
“Lấy cái này đi.”
Đợi ăn xong bữa tối, anh lại muốn lấy giấy bút ra.
“Đợi một chút!” Tôi lấy chiếc bánh ra khỏi túi giấy, đặt lên mặt bàn, “Chỉ mua được cái này thôi, sơ sài quá.”
Tôi chặn tay con trai với tới chiếc bánh, cắm một cây nến, mượn bật lửa của anh để thắp sáng. Con trai tôi bắt đầu lộn ngược trên ghế trẻ em.
“Ngoan nào!” Tôi quát, “Hôm nay là sinh nhật ba đấy, chúng ta hát bài chúc mừng sinh nhật ba nhé?” Tôi thì thầm vào tai con trai, “Hát xong là được ăn đấy.”
Con trai hát xong lại với tay tới.
“Đợi đã, đợi đã,” Tôi lại ngăn con trai lại, “Ba chưa ước điều ước mà,” Tôi nói với anh, “Anh cứ ước đi.”
Anh ấy khẽ nhếch mép: “Anh không có ước nguyện gì, nhường lại cho em đấy, chúc em luôn khỏe mạnh.” Nói xong thổi tắt ngọn nến.
Con trai lại muốn với tay, bị tôi ngăn lại mấy lần, bắt đầu đá ghế phát cáu, tôi bực mình quá, nhét cái nĩa vào tay anh: “Biết vậy mua hai cái, mau ăn miếng đầu tiên đi.”
Anh ăn miếng đầu tiên, tôi vội vàng cướp lấy cái nĩa nhét vào tay con trai.
Đèn đường bên ngoài dần sáng lên, tài xế thay ca, con trai cũng ngủ trong ghế an toàn, anh ấy thu dọn bàn đóng mắt nghỉ ngơi.
Một tháng không tiếp xúc, tôi hơi ngượng, cố gắng xoa cánh tay anh ấy.
“Ngồi xe lâu như vậy anh mệt rồi phải không?”
Anh muốn nói gì đó nhưng rồi kéo tôi vào lòng, chỉ nói: “Ngủ một giấc đi.”
Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, không nhịn được áp mũi vào áo anh ấy ngửi mạnh hai cái.
“Em làm gì vậy?” Anh quay đi, hơi ngạc nhiên.
Tôi ngượng quá, giấu mặt vào áo anh.
Về nhà đã nửa đêm, người giúp việc vẫn chưa ngủ, vừa thấy tôi đã nói tôi béo ra.
“Đâu có!”
“Béo lên 5 cân rồi.” Bà ấy khẳng định.
Tôi chạy vào phòng tắm rửa, đi vệ sinh, thay đồ ngủ, rồi lấy cân đo, thấy bà ấy nhìn chuẩn thật.
“5 cân này mọc ở đâu ra vậy?” Tôi nhìn vào gương tự hỏi mà không ra.
“Nhà nấu ăn ngon à?” Anh hỏi.
“Ngon?” Tôi bắt đầu phàn nàn, “Bữa nào cũng không có thịt, toàn em phải bỏ tiền ra, em cứ tưởng người ta tiết kiệm chứ, kết quả lễ Quốc khánh con trai nó về, cái bàn chất đầy luôn!”
“Thế mà em cứ ở đó cả tháng.”
Đổi chủ đề, tôi cười đứng giữa hai chân anh, giả vờ ngây thơ: “Anh xem em mập chỗ nào?”
“Mặc quần áo thì xem làm sao rõ được.” Anh ấy dập điếu thuốc trong gạt tàn.