Thiện Nam Tín Nữ - Bộ Vi Lan

Chương 60


Lúc Mỹ Nhược tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Mùng tám tháng giêng, là sau ngày nàng đính hôn, ở bên cạnh Đinh Duy. Nàng đã tự tay hủy hoại hạnh phúc của bản thân, nửa đêm điên cuồng.

Một cánh tay vắt ngang bụng nàng, chân quấn lấy nàng, dù ở trong mộng, tư thế của hắn cũng chiếm hữu như thế.

Giống như quay lại trước kia, nàng và hắn ở phố Ninh Ba.

Nàng yên lặng nâng cánh tay hắn đẩy qua một bên, lại bị ôm trở về.

“Tỉnh rồi?” Hắn nhắm mắt hỏi.

Hơi thở của hắn phả lên mặt nàng, nàng nhìn hắn, trưng cầu ý kiến: “Sau này đừng tới chỗ này của tôi ngủ lại nữa được không?”

“Không được.” Hắn cong khóe miệng. “Gối A Như rất thơm.”

Nàng nhắc nhở hắn: “Ngày hôm qua anh mới mang tới, tôi còn chưa dùng bao giờ.

“Giống nhau.”

Nàng nói tiếp: “Tôi không hi vọng bị hàng xóm hiểu nhầm, tương lai Tiểu Mỹ tới, tôi cũng không hi vọng em ấy hiểu nhầm.”

“Tôi sẽ cẩn thận.”

Mĩ Nhược im lặng.

“Cùng em ân ái, xong chuyện rời đi, rất giống chơi xong đuổi Ngưu Lang [1] đi.”

[1] Trai bao.

Hắn ủy khuất?

“Anh người toàn mùi thuốc, có khi còn có mùi rượu hôi thối.”

Mí mắt hắn rung rung, sau đó lúng túng nói: “Sau này anh tới đây, sẽ thơm ngào ngạt, cho em thỏa mãn.”

Mỹ Nhược nhụt trí, đẩy hắn ra: “Anh ngủ đi.”

Lúc này hắn mới mở to mắt, nhìn nàng rời giường. Lưng trần trắng như tuyết, đường cong mê người, lúc nàng khom người tìm dép lê, hai bầu ngực mềm mại đung đưa.

Lòng của hắn cũng đung đưa theo. Hắn vươn cánh tay dài, từ đằng sau ôm lấy nàng, nắm một bầu ngực, xoa bóp, ghé sát tai nàng nói: “Bánh bao nhỏ của A Như giờ đã thành quả đào sữa rồi.”

“Cút.”

“Thỏa mãn xong liền đuổi anh đi? A Như quá xấu tính.”

Nàng lại bị hắn đặt lên giường, hơn nửa giờ sau, hắn mới hôm Mỹ Nhược đã mềm nhũn vào phòng tắm.

Chân nàng mềm nhũn, lúc pha cà phê dựa tủ bát ngáp. Trái lại, tinh thần Cận Chính Lôi sảng khoái, đứng ở phòng khách nhìn nhà ăn.

“Em thuê nhà à? Tiền thuê bao nhiêu?”

Mỹ Nhược nói ra giá thuê.

Hắn trầm mặc vài giây, hỏi: “Đinh Duy cho em tiền sinh hoạt?”

“Không, Đinh gia mỗi tháng cho anh ấy không ít tiền, nhưng tôi không muốn dính dáng quá nhiều. Tôi có tiền tiêu vặt, cha nuôi cho. Còn có…” Nàng cười xấu xa. “Cái nhẫn anh tặng tôi, lúc tôi bỏ trốn, tôi đã bán đi.”

Sắc mặt Cận Chính Lôi khó chịu, lập tức lại thoải mái, nói: “Chúng ta lại mua.”

Ai cùng hắn mà “chúng ta”! Mỹ Nhược mang ly nước tới. “Lần này không có hạ dược.”

Ngoài cửa có mấy chiếc xe, là mấy anh em của hắn vừa canh giữ ngoài cửa vừa hút thuốc lá.

Cận Chính Lôi ra ngoài quay đầu lại: “Buổi tối anh quay về dùng cơm.”

“Tôi có hẹn rồi.”

Mỹ Nhược hẹn Lộ Vi. Lộ Vi còn hai tháng nữa sinh, phàn nàn nói: “Tôi bắt đầu nổi ban, nửa đêm chuột rút, bụng lớn như vậy, tôi sợ sau khi sinh sẽ có rạn da. Làm cha làm mẹ mới biết khổ như thế nào, bây giờ nhìn thấy mẹ tôi lại áy náy, mẹ vì chúng tôi trả giá rất nhiều.”

Mỹ Nhược cười.

Lộ Vi nhớ tới, giải thích: “A Như, tôi không có ý gì khác.”

“Chúng ta quen biết gần mười năm, từ lúc nào bạn bắt đầu cẩn thận như thế?” Mỹ Nhược oán trách.

Lại thở dài. “Đinh phu nhân không sai, suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là tôi, tôi cũng không bỏ qua vinh dự gia tộc, bảo vệ một người xa lạ không mấy ấn tượng tốt.”

“Anh hai tôi hỏi bạn đang ở đâu.”

Nàng trầm mặc.

Lộ Vi xoay chén trà, buồn bã: “… Tôi nói với anh ấy, bạn không trở về Anh, bạn quay về với ông chủ Đại Lục, hiện tại hai người sống chung. Tôi cảm thấy mình ngày càng nhẫn tâm, Diêu Linh Khang cũng nói, tôi ngày càng giống mẹ.”

Chóp mũi Mỹ Nhược đau xót, cười nói: “Giải thích như vậy rất tốt.”

“A Như, bạn thật sự ở cùng hắn? Bạn có tính toán gì không?”

“Tính toán gì? Tôi muốn tìm một công việc, xua đuổi cô đơn lạnh lẽo.” Mỹ Nhược nói xong, hoảng hốt ý thức được mình từng nghe câu này ở đâu. A, là là Tiên thẩm, chị ấy nói. “Ở phố Anh Đào thì có gì tốt, người bình thường nào có biết chuyện này bao nhiêu khó khăn, năm tháng bao nhiêu cô độc.”

“A Như, sao bạn hốt hoảng thế, có cần tới gặp bác sĩ không?” Ánh mắt Lộ Vi ân cần.

Mỹ Nhược tỉnh táo, lắc đầu: “Không cần, tôi rất khỏe.”

Nàng tới Tô Phú Bỉ ở Hương Cảng phỏng vấn, gọi cho giáo sư và Chiêm Tuấn Thần nói lời cảm ơn.

“Là chuyên ngành của em quyết định, thực tế tôi không giúp đỡ quá nhiều.” Chiêm Tuấn Thần nói.

Ở sở nghiên cứu Oxford, Mỹ Nhược thường theo giáo sư đọc văn chương, xem con dấu, lời tựa, sổ sách có bút tích thi họa cổ đại. Tô Phú Bỉ ở Hồng Kông đã thành lập mười hai năm, người châu Á và nội địa ngày càng quên lãng ngành sử học, nên rất khuyết thiếu nhân tài chuyên nghiệp.

Cũng chỉ ở đây mới quan trọng giá trị nghệ thuật, chuyên tâm đầu tư sản xuất, mới có thể đối xử với nhân vật hơn một tháng trước bị gièm pha trên báo bằng thái độ lạnh nhạt và tử tế.

Hà Bình An báo cáo: “Đại Khuyên Ca, chị dâu tới Tô Phú Bỉ.”

“Vậy thì sao?” Cận Chính Lôi trầm ngâm, sau đó nói. “Cô ấy làm của cô ấy, tôi làm của tôi.”

“Có một Kim Mao theo đuổi chị ấy, hôm qua hai người hẹn nhau ở Tiêm Đông cùng ăn cơm trưa.”

Cận Chính Lôi đứng dậy, “Kim Mao? Là người có tiền? Có ngoại hình? Có văn hóa? Làm cái gì?”

Hà Bình An thầm nghĩ có phải vừa rồi hắn sợ không? “Là đồng nghiệp của chị dâu, cùng học tiến sĩ, tốt nghiệp cùng trường, tới cảng đã ba năm, ở Tô Phú Bỉ công tác.”

“Tiến si thì có cái gì, tôi quên cho cảng một trăm triệu, xem bọn họ có cho tôi làm tiến sĩ hay không.”

Hà Bình An thầm nghĩ, bằng cấp vinh dự sao có thể dùng tiền mà nói?

Hắn khuyên bảo: “Đại Khuyên Ca, chị dâu khó mà nghe lời, anh đừng gợi sóng gió.”

Cận Chính Lôi đứng trước ở công ty điện ảnh, nhìn cảnh cảng biển ở xa, cười một cái, thấp giọng hỏi: “Chú cũng cảm giác cô ấy nghe lời?”

Hà Bình An không lên tiếng.

Cận Chính Lôi phân phó: “Bình An, cuối tháng bày tiệc rượu, tôi bày tiệc sinh nhật.”

Hà Bình An kinh ngạc, ông chủ chưa từng bày tiệc sinh nhật. “Đại Khuyên Ca, anh sinh nhật cuối tháng? Ngày đó?”

“Tôi làm sao biết ngày nào? Ngày mẹ tôi chết tôi còn không nhớ, đại khái chính là tháng này.” Cận Chính Lôi gõ sổ sách. “Tôi muốn cho chị dâu chú một danh phận, tôi muốn thông báo cho tất cả, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”

“Tôi không đi.” Dù cho nàng nguyện ý, cũng không muốn bộc lộ rõ ràng, càng không muốn cho hắn đạt được ước muốn.

Cận Chính Lôi phẫn nộ: “Anh đã báo cho tất cả mọi người, em muốn mặt mũi của Đại Khuyên Hòa Hưng mất sạch?”

“Anh biết cái gì là tôn trọng sao?”

“Anh tôn trọng em, cho nên mới hỏi ý em.”

Mỹ Nhược muộn đập nát đầu hắn. “Cái này gọi là mệnh lệnh.”

“Được, em cũng có thể ra lệnh cho anh một chuyện.” Hắn cầu hòa.

“Tôi lệnh cho anh biến.” Nàng đẩy hắn ra ngoài.

Chỉ chốc lát, các anh em canh giữ bên ngoài mở to mắt, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang bò cầu thang thoát hiểm.

Một cái tàn thuốc bị ném ra, có người thấp giọng quát: “Có trộm.” Các anh em nhao nhao xuống xe rút đao.

Lập tức có người ngăn lại, một người tinh mắt nói: “Chờ chút, hình như là anh Lôi.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy bóng đen kia cúi xuống, lén lút mở cửa chống trộm, chui vào.

Có người oán tránh: “Lại đùa nghịch mỹ nhân? Đây là lần thứ mấy trong tháng rồi?”

Tuy là nói ra tiếng lòng mọi người, nhưng uy danh anh Lôi ai dám làm bẩn, một tên thấp bé đạp đầu hắn, trầm giọng quát: “Anh Lôi và chị dâu chơi đùa, đó là tình thú. Chú biết cái gì?”

Mỹ Nhược thấy Cận Chính Lôi thản nhiên xuống lầu, nâng trán nói: “Tôi lại muốn thay khóa.”

“A Như, đừng cáu giận. Là anh không đúng, nên hỏi em trước, không thể vui vẻ quá mức, xem nhẹ tâm ý của em.” Hắn ôm eo nàng, cẩn thận nói. “Lần sau sẽ không thế nữa, lần sau làm gì cũng trưng cầu ý kiến em.”

“Tôi không có thói quen gặp gỡ bọn họ. Toàn người thô kệch.”

“Con gái nuôi của Hoa Khôn gặp người thô kệch so với anh ít hơn sao?” Hắn hừ lạnh.

“Các người là xã hội đen tụ hội, không hài lòng liền rút súng, tôi không muốn chịu tai ương.”

Cận Chính Lôi hối hận vô cùng, hắn nói: “Nào có khoa điện ảnh nào khoa trương như thế, chuyện đó, đó là chuyện mười năm trước. Hiện tại ai cũng có quy củ, tập trinh tinh thần kiếm tiền tử tế. A Như, em chúc mừng sinh nhật anh xong, uống chén rượu xong, anh liền mang em ra ngoài được không?”

Ba năm trước, Đại Ưng Bưu muốn về hưu, Cận Chính Lôi là trợ lý của Hòa Hưng. Giang hồ nghe đôn, hắn là đại ca xã hội đen trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hồng Kông, nếu như ngay cả Đại Ưng Bưu chịu làm người trải đường cho hắn, Cận Chính Lôi có thể nói là người vô cùng tài giỏi.

Tiêm Đông là nhà hàng hải sản và quán rượu, từ mấy ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị, bãi đỗ xe có vô số xe sang trọng tới đỗ. Các mỹ nhân như hoa, ăn mặc gợi cảm, tốp năm tốp ba vào quán rượu.

Mỹ Nhược và Cận Chính Lôi tới đã là gần tám giờ. Đại Ưng Bưu dẫn đầu, cùng mấy anh em tai to mặt lớn, thủ lĩnh các bang hội ở trong sảnh chờ.

Cận Chính Lôi liên tục xin lỗi, cười rạng rỡ giới thiệu mọi người với Mỹ Nhược.

Người người cung kinh và thân mật gọi Mỹ Nhược là chị Khuyên, mọi người đều ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Mỹ Nhược biết rõ trong đầu những người toàn là ý niệm xấu xa, đơn giản là khen Cận Chính Lôi có diễm phúc, mẹ con đều hưởng.

Nàng cười thăm hỏi, cho tới khi tới trước mặt Đại Ưng Bưu.

Đại Ưng Bưu giảo hoạt như hồ ly, nhưng cũng rất đại nghĩa, ngày đó mang một chiếc xe Audi tới đưa hai mẹ con nàng tới Belilious phỏng vấn, tử tế biết bao.

Mỹ Nhược tháo mặt nạ, chân thành nói: “Chú Bưu.”

Nàng mặc lễ phục đỏ tươi, đeo đồng hồ vang, sắc thái tươi trẻ, mắt ngọc mày ngài. Đại Ưng Bưu than thở: “Nhoáng cái mười năm, cháu đã là đại mỹ nữ rồi.”

Lại hỏi. “Nghe nói người kia tới Đài Loan rồi.”

Mỹ Nhược gật đầu, cười tươi như hoa: “Ông ấy rất tốt, đa tạ chú Bưu quan tâm.”

“Giang sơn có nhân tài. Hiện tại là thời đại của các người.”

Ông chủ quán rượu tiến đên, cung kính hỏi có muốn ngồi hay không.

Trong sảnh bày tiệc rượu, phòng ngoài hơn mười bàn, trong lúc nhất thời, chén rượu giao thoa, vô cùng náo nhiệt.

Cận Chính Lôi nói rõ có người mời rượu nàng thì cứ tùy tiện ứng phó, không ai dám làm càn. Sự thật đúng như thế.

Mỹ Nhược thầm nghĩ hắn làm người khô lỗ không nói đạo lý, đúng như thế, giống như chú Tay Độc bình thường, ngoan độc đủ cay, mới có thể lăn lộn, một tay che trời.

Tai to mặt lớn ở Hòa Hưng tới mời rượu, Mỹ Nhược nhìn qua thì dừng lại. Cho tới khi nhìn thấy một đỉnh đầu thưa thớt, trán nhô cao, nàng không tự chủ uống cạn li Remy Martin.

Người nọ mặc âu phục thủ công, mang đồ hàng hiệu, ở giữa sân khấu trông rất không phù hợp, khí chất giống như dân làm ăn hơn.

Mỹ Nhược thu hồi ánh mắt, nhìn Cận Chính Lôi cười cười.

Hắn cúi đầu nhỏ giọng: “Em tặng anh cái gì?”

“Bản thân tôi còn chưa đủ?”

Miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm, mắt hắn dời xuống, làn da trắng nõn của nàng dưới váy. Cận Chính Lôi động lòng, tay xoa đầu gối nàng. “A Như, chị Khuyên.”

Nàng lườm hắn một cái.

Hắn vui vẻ.

Hà Bình An lẳng lặng tới, ghé tai Cận Chính Lôi thấp giọng: “Đại Khuyên Ca, cảnh sát tới đây, đang ở ngoài cửa.”

Cận Chính Lôi híp mí, giật khóe miệng: “Thái Bính Khiêm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận