Thiên Thần Nổi Giận

Chương 16


Adam Warner hiểu ngay từ đầu rằng anh đã sai lầm trong việc cưới Mary Beth làm vợ. Anh đã vội vàng và lý tưởng quá. Anh muốn che chở cho cô gái trẻ có vẻ như đang bị lạc lõng, yếu đuối giữa cuộc đời.

Anh không hề muốn làm tổn thương tình cảm của Mary Beth, nhưng Adam quá yêu Jennifer. Anh cần có người để trao đổi tâm tình, và anh quyết định chọn Steward Needham. Steward bao giờ cũng tỏ ra thông cảm với anh. Anh ta chắc sẽ hiểu hoàn cảnh của Adam.

Cuộc gặp giữa Adam và Steward diễn ra hoàn toàn khác với dự định của Adam. Khi Adam bước vào phòng làm việc của Steward Needham, Needham nói:

– Đúng lúc lắm. Tôi vừa nói chuyện qua điện thoại với Uỷ ban bầu cử. Họ sẽ chính thức yêu cầu anh ra tranh cử vào Thượng nghị viện Mỹ đấy. Anh sẽ được Đảng ủng hộ tuyệt đối.

– Tôi ư? Thế thì hay quá, – Adam nói.

– Anh bạn ạ, chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm đấy. Chúng ta phải bắt tay vào tổ chức mọi việc. Tôi sẽ tổ chức một ban quyên góp tiền. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu từ chỗ này…

Suốt hai giờ đồng hồ sau đó, họ thảo luận kế hoạch vận động bầu cử.

Cuối cùng, Adam nói:

– Steward ạ, tôi có chuyện riêng muốn bàn với anh.

– Ồ, tôi có cuộc hẹn với khách hàng. Tôi bị muộn mất rồi Adam ạ?

Và Adam bỗng cảm thấy hình như Steward Needham hiểu hết cái gì đang diễn ra trong tâm trí anh.

Adam hẹn gặp Jennifer để đi ăn trưa ở một tiệm ăn ở Bờ Tây. Cô chờ anh ở bàn cuối trong góc phòng.

Adam bước vào phòng, tràn đầy sinh lực và qua nét mặt của anh, Jennifer hiểu đã có điều gì đó xảy ra.

– Anh có tin cho em đây, – Adam nói với cô. – Anh được yêu cầu tranh cử ghế nghị sĩ Mỹ.

– Ôi, Adam! – Jennifer đột nhiên sinh động hẳn lên. – Tuyệt diệu quá! Anh sẽ là một nghị sĩ tuyệt diệu?

– Cuộc tranh cử sẽ ác liệt lắm đây: New York là một bang khó xơi lắm.

– Không sao hết. Không ai có thể cản anh được.

Và Jennifer biết điều đó là sự thật. Adam thông minh và dũng cảm. Nếu anh tin ở điều gì đó, anh sẽ chiến đấu đến cùng. Như đã có lần anh đấu tranh vì cô. Jennifer cầm tay anh và nói:

– Em thực sự tự hào vì anh, anh yêu ạ.

– Thôi thôi anh đã trúng cử đâu. Em mới chỉ nghe thấy anh nói tòan chuyện vớ vẩn thôi.

– Điều đó chẳng hề ngăn cản em tự hào vì anh. Em yêu anh lắm, Adam.

– Anh cũng vậy.

Adam định nói với Jennifer câu chuyện anh suýt trao đổi với Steward Needham, nhưng rồi lại thôi. Anh sẽ chờ đến lúc tình hình sáng sủa hơn.

– Khi nào thì anh bắt đầu cuộc vận động?

– Họ yêu cầu anh tuyên bố vào cuộc ngay bây giờ. Tòan đảng nhất trí ủng hộ anh.

– Thật là tuyệt diệu!

Có một điều không hề tuyệt diệu chút nào đang ẩn náu nơi nào đó trong tâm trí Jennifer. Điều này cô không muốn nói ra, nhưng cô có linh tính chẳng chóng thì chầy sẽ phải đương đầu với nó. Cô muốn Adam thắng cuộc, nhưng cuộc chạy đua vào thượng nghị viện như thanh gươm Damocles treo trên đầu cô. Nếu Adam đắc cử cô sẽ mất anh. Anh sẽ tranh cử với chính sách cải tổ và trong cuộc đời anh sẽ không có chỗ cho bất kỳ bê bối nào. Anh là người có gia đình và việc anh có nhân tình sẽ là quả bom chính trị làm tiêu tan sự nghiệp của anh.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên từ khi yêu Adam, Jennifer bị mất ngủ. Cô thao thức vật vã cho đến sáng.

Cynthia nói:

– Có điện thoại gọi chị. Lại cái ông từ sao Hỏa.

Jennifer lơ đãng nhìn Cynthia.

– Chị có nhớ không, cái người nói cho ta biết về vụ nhà thương điên ấy.

Jennifer đã hoàn tòan quên người đó. Rõ ràng anh ta cần được chữa bệnh thần kinh.

– Hãy bảo anh ta… Cô thở dài. – Thôi vậy. Để chị nói với anh ta. – Cô nhấc ống nghe. – Jennifer Parker đây.

Giọng nói quen thuộc vang lên:

– Cô đã kiểm tra lại điều tôi nói với cô chưa?

– Tôi chưa có dịp. – Cô chợt nhớ là đã vứt đi mẩu giấy ghi địa chỉ. – Tôi cũng muốn giúp ông. Ông có thể cho biết quý danh?

– Không được. – Anh ta thì thầm – Họ sẽ theo dõi tôi mất. Nhờ cô kiểm tra lại cho. Tên người đó là Helen Cooper. Long Island.

– Tôi có thể giới thiệu cho ông một bác sĩ….

Đầu kia máy đã bị bỏ xuống.

Jennifer ngồi suy nghĩ một lúc, rồi cho gọi Ken Bailey vào.

– Có gì vậy sếp?

– Cũng không có gì đâu. Mấy lần rồi có một người nào đó hình như hơi tâm thần gọi điện cho tôi, mà cứ nhất định không chịu cho biết tên. Anh xem có thể tìm hiểu gì về một người phụ nữ tên là Helen Cooper. Bà này chắc có một điền trang lớn ở Long Island.

– Bây giờ bà ta ở đâu?

– Hoặc ở một nhà thương điên nào đó hoặc ở sao Hoả.

Hai giờ sau, Ken Bailey bước vào và báo một tin bất ngờ:

– Người từ sao Hỏa của cô đã xuống trái đất rồi. Có một Helen Cooper ở nhà thương điên Hethers ở Westchester.

– Có đúng vậy không? – Cô hỏi nhưng khi thấy vẻ mặt tự ái của Ken Bailey, cô vội chữa. – Tôi không định nói vậy đâu.

Cô chưa gặp một nhân viên điều tra nào giỏi hơn Ken. Anh không bao giờ nói điều gì mà anh còn chưa cảm thấy chắc chắn, và cũng chưa bao giờ anh bị nhầm lẫn.

Sao chúng ta lại quan tâm tiểu thư này đến như vậy? Ken hỏi.

– Có người nghĩ rằng chị ta bị đưa vào nhà thương điên. Tôi muốn anh kiểm tra lại nguồn gốc của chị ta. Tôi muốn biết gia đình chị ta ra sao.

Sáng hôm sau ở trên bàn cô đã có sẵn mọi thông tin. Helen Cooper là bà quả phụ thừa kế ở người chồng quá cố một tài sản trị giá bốn triệu đôla. Con gái bà ta lấy người quản gia làm chồng, và sáu tháng sau ngày cưới cô dâu chú rể ra tòa kiện bà mẹ là tâm thần và đòi tài sản phải do họ quản lý. Họ tìm ra được ba bác sĩ khoa thần kinh. Ba ông này chứng minh rằng Helen Cooper có bệnh thần kinh, bởi vậy tòa buộc bà phải vào bệnh viện tâm thần để chữa bệnh.

Jennifer đọc xong và ngước nhìn Ken Bailey.

– Nghe có vẻ khó tin nhỉ?

– Khó tin? Có thể quên nó đi được rồi. Cô định làm gì với nó?

Thực là một câu hỏi khó trả lời. Jennifer không gặp được chính khách hàng. Nếu bà Cooper bị gia đình nhốt một chỗ, chắc chắn chẳng ai muốn cô can thiệp vào chuyện này, còn bản thân bà Cooper đã bị coi là tâm thần, bà sẽ không thể thuê cô bào chữa được. Nhưng chuyện này cũng hấp dẫn. Jennifer hiểu một điều: dù có khách hàng hay không, cô cũng sẽ không chịu đứng ngoài và xem người khác bị lùa vào nhà thương điên.

– Tôi sẽ đến thăm bà Cooper, – Jennifer quyết định.

Nhà thương điên Heathers nằm ở một vùng rừng đồi rộng lớn, chung quanh có rào kín, chỉ có một lối vào duy nhất đã có người canh gác. Jennifer chưa muốn cho gia đình bà Cooper biết ý định của mình, bởi thế trước đó cô đã thăm dò bằng điện thoại đến các nơi, cuối cùng, tìm được người có quan hệ với nhà điều dưỡng này. Người này đã thu xếp để cô đến thăm bà Cooper.

Giám đốc viện điều dưỡng, bà Franklin, là một phụ nữ có khuôn mặt khắc khổ, thiếu niềm nở. Nhìn bà ta, Jennifer nhớ đến nhân vật bà Danvers trong “Rebeca”(1)

– Nghiêm khắc mà nói, – bà Franklin thở hít vào, – Lẽ ra tôi không được phép cho bà gặp bà Cooper. Nhưng thôi, hãy coi cuộc đi thăm này là không chính thức, tôi sẽ không ghi vào sổ.

– Xin cảm ơn bà?

– Tôi sẽ cho người dẫn bà ta đến.

Helen Cooper mảnh dẻ, hấp dẫn dù bà đã ở tuổi gần 70. Đôi mắt xanh của bà sinh động, thông minh, dáng điệu uyển chuyển như thể bà đang tiếp Jennifer tại nhà riêng.

– Em đến thăm tôi thật là tốt quá! – bà Cooper nói, – Nhưng tôi chưa rõ lắm em đến để làm gì?

– Tôi là luật sư, bà Cooper ạ. Hai lần có người nào đó không xưng tên gọi điện cho tôi nói rằng bà ở đây nhưng bà không bị bệnh.

Bà Cooper mỉm cười dịu dàng.

– Chắc đấy là Albert.

– Albert?

– Anh ấy là người giúp việc của tôi suốt 25 năm qua. Khi Dorothy con gái tôi lấy chồng, nó thải anh ta ra. – Bà thở dài. – Tội nghiệp Albert. Anh ấy thực là thuộc về một thế giới khác của những ngày xa xưa. Có lẽ ở một khía cạnh nào đó, tôi cũng vậy. Em ạ, em còn trẻ quá có lẽ em không hiểu được mọi việc đã thay đổi đến thế nào. Em có biết bây giờ người ta thiếu gì không? Sự tử tế. Nó đã bị thay thế rồi, bằng lòng tham.

Jennifer hỏi khẽ:

– Con gái bà ư?

Đôi mắt Cooper trở nên buồn bã.

– Tôi không buộc tội Dorothy. Tại chồng nó đấy! Chồng nó không phải là một người hấp dẫn lắm, ít nhất là về mặt đạo đức. Còn con gái tôi thì lại không được hấp dẫn lắm về mặt hình thức. Thằng Hebert lấy Dorothy vì tiền và khi nó phát hiện ra tòan bộ điền trang thuộc quyền thừa kế của tôi, nó không hài lòng.

– Anh ta có nói điều đó với bà không?

– Ồ, có. Con rể tôi rất hay nói về vấn đề này. Nó bảo tôi hãy trao quyền thừa kế cho con gái tôi chứ không phải chờ đến lúc qua đời. Giá như tôi tin được nó thì tôi đã sẵn lòng. Nhưng tôi biết điều gì sẽ xẩy ra nếu tất cả số của cải này lọt vào tay nó.

– Có bao giờ bà có tiền sử bệnh thần kinh chưa, bà Cooper?

Helen Cooper nhìn Jennifer và uể oải nói:

– Theo các bác sĩ, tôi đã bị mắc chứng hoang tưởng và tâm thần phân liệt.

Jennifer thì lại thấy cô chưa bao giờ tiếp xúc với mót người nào tỉnh táo hơn bà trong đời.

– Bà có biết rằng đã có ba bác sĩ chứng nhận bà bị thần kinh không?

– Bất động sản của gia đình Cooper trị giá 4 triệu đô la, cô Parker ạ. Với khoản tiền ấy người ta có thể thao túng nhiều bác sĩ đấy cơ. Sợ cô đang phí thời gian. Con rể tôi hiện nay kiểm soát số bất động sản đó. Nó sẽ chẳng bao giờ để tôi rời khỏi đây đâu.

– Tôi sẽ gặp con rể bà.

Khu tháp Plaza năm ở phố 72 Đông, một trong những khu nhà ở đẹp nhất New York. Helen Cooper đã sống ở đó. Bây giờ tấm biển trên cửa đã đổi thành:

– Ông bà Hebert Hawthorne.

Jennifer đã gọi điện trước cho người con gái, Dorothy và khi cô đến nơi cả Dorohy với chồng cô ta đang chờ cô. Bà Helen Cooper đã nhận xét đúng về con gái, cô ta không có vẻ hấp dẫn. Trái lại với vóc người gày gò, vụng về trông cô ta thật tẻ ngắt. Chồng cô ta Hebert hơn Dorothy ít nhất 20 tuổi.

– Mời cô vào. – Ông ta nói rít qua kẽ răng.

Ông ta đi theo Jennifer từ ngoài đưa vào phòng khách rộng thênh thang, trên tường treo đầy tranh của các danh hoạ Pháp và Hà Lan. Hawthorne nói cụt lủn với Jennifer:

– Nào, cô hãy cho biết cô muốn gì đi?

Jennifel quay sang cô gái:

– Tôi muốn nói chuyện về mẹ cô.

– Chuyện gì cơ?

– Bà ấy bắt đầu có triệu chứng điên từ bao giờ?

– Bà ấy…

Herbert Hawthome ngắt lời:

– Ngay sau khi tôi và Dorothy làm lễ cưới. Bà già không chịu nổi tôi.

“Đó chính là triệu chứng của sự tỉnh táo”, Jennifer nghĩ.

– Tôi đã đọc các bản chuẩn đoán của các bác sĩ. – Jennifer nói – Có vẻ không khách quan lắm.

– Cô định ngụ ý gì thế. Ông ta hỏi giọng gây gổ.

– Tôi muốn nói các bản chuẩn đoán đó không đưa ra được những tiêu chuẩn mà theo đó xã hội có thể xác nhận là bệnh tâm thần. Quyết định của họ phần lớn được đưa ra, dựa trên những gì mà ông và vợ ông nói với họ. Về thái độ của bà Cooper.

– Thế là thế nào?

– Thế nghĩa là các chứng cứ chưa có gì rõ ràng cả. Ba bác sĩ khác có thể đưa ra những chuẩn đoán hòan tòan trái ngược.

– Này, nghe đây, – Herbert Hawthome nói. – Tôi không biết cô có ý đồ gì, nhưng bà già đó đúng là bị tâm thần. Các bác sĩ nói như vậy và tòa án cũng quyết định như vậy.

– Tôi đã đọc biên bản của phiên tòa. – Jennifer đáp. – tòa gợi ý là vụ này cần được kiểm tra lại theo định kỳ.

Khuôn mặt Herbert Hawthome lộ vẻ căng thẳng.

– Cô nói là có thể họ sẽ thả bà già ra hả?

– Họ sẽ để bà ấy ra. – Jennifer đáp. – Tôi sẽ lo liệu việc đó?

– Khoan đã! Thế này là cái quái quỷ gì vậy?

– Đó là điều mà tôi sẽ khám phá. – Jennifer quay sang cô con gái bà chủ.

– Tôi đã kiểm tra hồ sơ bệnh lý của mẹ cô. Chả có tiền sử gì về bệnh tâm thần cả. Bà ấy….

Herbert Hawthome ngắt lời:

– Điều đó chẳng có ý nghĩa mẹ gì cả. Những triệu chứng có thể xuất hiện rất nhanh. Bà ta…

– Hơn nữa, – Jennifer tiếp tục nói với Dorothy, – Tôi đã kiểm tra về những hoạt động xã hội của mẹ cô trước khi vợ chồng cô đẩy bà ấy vào nhà thương điên. Bà có một cuộc sống hoàn tòan bình thường.

– Tôi cóc thèm biết cô hoặc bất cứ ai nói gì. Bà ta hoàn tòan điên, – Herbert Hawthome gào lên.

Jennifer quay sang quan sát ông ta một lúc. Có phải ông đã đòi bà Cooper phải trao cho mình bất động sản của bà ấy phải không?

– Thế thì có liên quan cóc gì đến cô nào?

– Đó chính là điều mà tôi quan tâm đấy. Tôi nghĩ buổi nói chuyện hôm nay chấm dứt được rồi đấy. – Jennifer bước ra cửa.

Herbert Hawthome xông tới chắn đường cô.

– Khoan hẵng, sao tự dưng cô lại chõ mũi vào chuyện của người khác? Cô định kiếm chác chút ít tiền chứ gì? Được thôi, tôi hiểu. Tôi sẽ đưa cô ngay lập tức vài nghìn đô la và cô hãy thôi không can thiệp nữa chứ?

– Xin lỗi – Jennifer đáp. – Không có chuyện mặc cả ở đây – Cô nghĩ cô sẽ kiếm được nhiều hơn từ mụ già đó?

– Không, – Jennifer nói. Cô nhìn thẳng vào mắt ông ta. – Tôi làm vụ này không phải vì tiền!

Phải mất đến sáu tuần nghe điều trần và các kết luận của bác sĩ tâm thần, lại gặp bốn cơ quan khác nhau của bang, Jennifer đã thành công. Các bác sĩ tâm thần của phía cô đã xem xét lại cùng với những chứng cớ xác đáng. Chánh án đã đảo ngược kết luận trước đó của mình và Helen Cooper được ra khỏi nhà thương điên, và được khôi phục quyền kiếm soát bất động sản của mình.

Ngay buổi sáng đầu tiên được tự do bà Cooper đã gọi điện cho Jennifer.

– Tôi muốn mời em ăn trưa tại phố Hai Mốt.

Jennifer nhìn vào sổ ghi chương trình của mình. Cô bận cả ngày. Nhưng cô biết là mình cần gặp bà.

– Em sẽ đến đó. – Cô nói.

Giọng bà Helen Cooper lộ vẻ sung sướng.

– Chúng ta sẽ uống mừng một chút!

Bữa ăn trên thật là tuyệt. Bà Cooper quả là một bà chủ rất mến khách và rõ ràng bà là người rất quen thuộc ở cửa hàng này.

Sau khi họ uống cà phê tráng miệng, bà nói với Jennifer.

– Tôi rất cảm ơn em, em gái yêu dấu ạ. Tôi không biết em sẽ đòi tôi trả tiền công bao nhiêu, nhưng ngoài tiền công tôi còn muốn tặng em thêm nữa.

– Tiền công của em đủ cao rồi ạ.

Bà Cooper lắc đầu:

– Không hề gì. – Bà cúi xuống nói thầm vào tai Jennifer. – Tôi sẽ tặng em bang Wyoming.

Chú thích:

(1) Tiểu thuyết của nhà văn nữ người Anh Daphne du Maurier.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận