– Trừ khi cậu vạch quần đái ngay trước ống kính ca-mê-ra của chương trình thời sự sáu giờ tối, – Steward Needham nói với Adam, – cậu sẽ trở thành tổng thống mới của Hoa Kỳ.
Sau khi được đề cử, Adam bay đến New York để gặp gỡ tại khách sạn Regency với Needham và một số đảng viên có thế lực của đảng. Trong phòng có Blair Roman, người đứng đầu công ty quảng cáo lớn thứ hai trong nước.
Steward Needham nói:
– Blair sẽ phụ trách việc tuyên truyền tranh cử cho cậu, Adam ạ.
– Tôi thật hết sức vui mừng được giao nhiệm vụ này, – Blair Roman toét miệng cười. – Ngài sẽ là tổng thống thứ ba của tôi.
– Thật vậy à? Adam không có ấn tượng tốt đối với người đàn ông này.
– Để tôi trình bày cho ngài nghe kế hoạch của chúng ta nhé!
Blair Roman bắt đầu đi quanh phòng, vừa đi vừa vung vẩy chiếc gậy đánh gôn tưởng tượng.
– Chúng ta sẽ cho phát hàng loạt chương trình vô tuyến thương mại trên khắp cả nước, dựng nên hình ảnh của ngài như một người có thể giải quyết được mọi khó khăn của nước Mỹ. Một người Bác lớn – mà lại trẻ và đẹp trai nữa chứ. Ngài hiểu chứ, thưa Tổng thống.
– Ông Roman… Xin ông đừng gọi tôi là “Ngài Tổng thống” được không?
Blair Roman cười lớn.
– Xin lỗi. Tôi lỡ mồm, A.W.(1). Trong suy nghĩ của tôi, ngài đã ở Nhà Trắng rồi. Hãy tin tôi, tôi biết ngài là người xứng đáng với chức vụ đó, nếu không tôi đã chẳng nhận vận động cho ngài. Tôi đã quá giầu để không cần phải làm việc vì tiền nữa.
Hãy cẩn thận với những người nói rằng họ quá giàu để không cần phải làm việc vì tiền nữa. Adam nghĩ.
– Chúng tôi biêt ngài là người xứng đáng với chức vụ đó – bây giờ phải làm cho mọi người cũng biết điều đó. Xin ngài hãy nhìn vào những biểu đồ mà tôi vừa vẽ này. Tôi đã chia các phần khác nhau của đất nước theo mầu da. Chúng tôi sẽ đưa ngài đến những chỗ quan trọng để ngài có thể thi thố tài năng.
Ông ta ngó vào tận mặt Adam và nói vẻ nghiêm chỉnh:
– Vợ ngài sẽ là một tài sản lớn đấy. Các tạp chí phụ nữ sẽ làm đủ cách để xóc vào chuyện gia đình ngài. Chúng tôi sẽ thương mại hoá ngài. A.W. ạ.
Adam bắt đầu thấy tức.
– Bằng cách nào vậy?
– Rất đơn giản. Ngài là một sản phẩm, A.W. ạ. Chúng tôi sẽ bán ngài như bất cứ một sản phẩm nào khác. Chúng tôi…
Adam quay sang Steward Needham.
– Steward, tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?
– Tất nhiên rồi. – Needham quay lại nói với một người. – Chúng ta sẽ nghỉ ăn tối và gặp lại ở đây vào lúc chín giờ. Chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận.
Khi chỉ còn hai người trong phòng, Adam cất tiếng:
– Chúa ơi, Steward. Hắn định biến mọi thứ thành trò hề! “Ngài là một sản phẩm A.W. Chúng tôi sẽ bán như chúng tôi bán các sản phẩm khác”. Hắn quả là đáng tởm?
– Tớ biết cậu rất khó chịu, Adam. – Steward Needham an ủi. – Nhưng Blair làm việc rất có hiệu quả. Khi hắn nói cậu sẽ là tổng thống thứ ba của hắn, hắn không đùa đâu. Tất cả các tổng thống từ Eisenhower đều dùng công ty quảng cáo giúp cho việc vận động tranh cử vẫn cần có tính mua bán trong đó. Blair Roman biết được tâm lý của công chúng. Dù có xấu xa đến đâu chăng nữa, thực tế vẫn là nếu cậu muốn được bầu vào bất cứ cơ quan nhà nước nào, cậu cần phải bán mình – tức là phải được thương mại hoá.
– Tôi ghét điều đó.
– Đó là một phần cái giá mà cậu phải trả. – Ông bước tới bên Adam và khoác vai anh. – Tất cả những gì mà cậu phải làm là giữ vững mục đích. Cậu muốn Nhà Trắng chứ gì? – Được rồi. Chúng tớ sẽ làm mọi việc để cậu có thể lọt vào đó. Nhưng cậu cũng phải đảm nhiệm phần việc của mình. Nếu làm diễn viên xiếc là một phần của công việc đó, cậu cũng phải chịu.
– Chúng ta có thật sự cần Blair Roman không?
– Chúng ta cần một Blair Roman Blair rất được việc. Để tôi xứ lý hắn ta cho. Tôi sẽ giữ hắn ở xa cậu càng nhiều càng tốt.
– Tôi rất biết ơn về chuyện đó.
Chiến dịch vận động tranh cử bắt đầu. Nó bắt đầu bằng một vài phóng sự về sự kiện và nhân vật trên vô tuyến, và dần dần trở nên rộng lớn hơn cho đến khi lan tràn khắp đất nước. Đi đâu người ta cũng thấy hình ảnh của thượng nghị sĩ Adam Warner. Ở khắp mọi miền của nước Mỹ người ta thấy anh trên ti vi, trên các biển quảng cáo, nghe anh nói trên đài. Luật pháp và trật tự là một trong những vấn đề chủ yếu trong cuộc tranh cử của anh và Uỷ ban điều tra tội ác do Adam đứng đầu được nhấn mạnh rất nhiều.
Adam xuất hiện trên tivi ngày càng nhiều. Trong chương trình phát tới bang Tây Virginia anh nói về nạn thất nghiệp và khả năng cung cấp than khổng lồ có thể làm cho vùng này trở nên giàu có. Chương trình phát cho Detroit nói về sự suy đồi ở thành thị. Ở New York chủ đề được nêu lên là tỷ lệ tội ác ngày càng tăng.
Roman tâm sự với Adam:
– Tất cả những gì anh phải làm là nói về những vấn đề nổi bật. A.W. Anh không cần phải phân tích vấn đề một cách sâu sắc đâu. Chúng tôi đang bán một sản phẩm và đó là anh.
Adam nói:
– Ngài Roman, tôi không thèm để ý đến những con số thống kê chết tiệt của ngài nói lên điều gì Tôi không phải là đồ ăn sáng và tôi không có ý định để bị bán như thế. Tôi sẽ nói đến các vấn đề một cách sâu sắc vì tôi nghĩ rằng người dân Mỹ đủ thông minh để muốn biết về chúng.
– Tôi chỉ…
– Tôi muốn ông sắp xếp một buổi thảo luận về những vấn đề chủ chốt giữa tôi và Tổng thống đương nhiệm.
Blair Roman đáp.
– Đúng đấy. Tôi sẽ gặp bọn cố vấn của tổng thống ngay lập tức, A.W. ạ.
– Còn một điều nữa.
– Gì vậy?
– Đừng gọi tôi là A.W nữa.
Chú thích:
(1) Tên tắt của Warner, tỏ ý kính trọng. Ở Mỹ những người nổi tiếng chỉ cần viết tên tắt là mọi người đều biết.