Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 3: SỰ GIẢN DỊ CỦA NGƯỜI CÓ TIỀN.


Lý Phàm rất là bất lực, cúi đầu nhìn bộ dạng mình một cái, khẽ mỉm cười nói: “Thật ngại quá, tôi đã hẹn với người ta rồi.”

Vương Đình Đình vừa nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt vô cùng mất tự nhiên, rất chán ghét và khinh miệt mà hét lên: “Tên tiểu tử nghèo hèn như anh, có thể hẹn được với ai ở câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình tôi chứ? Đùa à! Đi đi đi! Đừng cản trở bọn tôi làm ăn!”

Nói xong, cô ta lạnh lùng trừng Lý Phàm, sự mỉa mai trong ánh mắt khiến người ta rất là không vui.

Đôi mày kiếm của Lý Phàm khẽ nhíu lại, vẫn lịch sự mà nói: “Tôi thật sự đã hẹn với người ta rồi, có việc gấp, làm phiền cho qua.”

Nói xong, Lý Phàm nhấc bước, đi về phía sảnh chính.

Lúc này, Vương Đình Đình sốt sắng, túm lấy áo sơ mi của Lý Phàm, quát: “Anh có bệnh à, chỗ chúng tôi là câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, người đến đều là những người có tiền có khởi đầu là thân giá ngàn tỷ! Anh là cái thá gì mà có thể hẹn với một ông chủ lớn như vậy chứ?”

Cô ta thật sự tức giận rồi!

Con người rác rưởi gì vậy, mà dám tự ý xông vào câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình nữa chứ!

Quả thực là tìm chết mà!

Khóe mắt Lý Phàm hiện lên ý lạnh, vừa định giải thích gì đó thì một giọng quát đầy nghi hoặc chợt truyền tới từ bên cạnh.

“Chuyện gì vậy, ồn ồn ào ào, để cho khách nhìn thấy rồi thì còn ra thể thống gì nữa!”

Người đi tới là một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặc đồ vest sọc ca rô đen vừa khít cơ thể, trước ngực đeo huy chương quản lý, còn mang một đôi kính gọng vàng, trông có vẻ là một người tinh anh.

“Quản lý Phương, anh cuối cùng cũng đến rồi, tên nghèo này tự ý xông vào câu lạc bộ của chúng ta!”

Vương Đình Đình lập tức nũng nịu giậm giậm chân, cái giậm chân này khiến cho đồi núi phía trước lắc lư, khiến người ta nghĩ sâu xa.

Tên quản lý Phương đó nhíu mày, đẩy đẩy gọng kính vàng, đánh giá Lý Phàm với một thân ăn mặc giản dị kia một cái, lạnh lùng mở miệng nói: “Xin lỗi, chỗ này là câu lạc bộ tư nhân, có chế độ hội viên, tôi chưa từng nhìn thấy cậu, mời cậu nhanh chóng đi cho.”

Quản lý Phương khá khéo léo, không có nói gì quá đáng.

Chủ yếu là, anh ta hoàn toàn xem nhẹ Lý Phàm, đương nhiên không muốn nói nhiều lời.

Thấy Lý Phàm vẫn đứng ở đó, Vương Đình Đình lập tức giận dữ chỉ vào mũi anh quát mắng: “Sao, còn không cút đi à? Muốn tôi kêu bảo vệ tới đuổi anh ra ngoài có đúng không?”

Sắc mặt Lý Phàm cuối cùng cũng âm trầm xuống.

Anh chẳng qua chỉ là tới tìm người, tại sao lại nhắm vào mình như vậy chứ?

Không lẽ, chỉ vì mình ăn mặc bình thường mà bị dán cho cái mác người nghèo rồi sao?

“Tôi nói lại lần nữa, tôi đến để tìm người.” Lý Phàm nhàn nhạt nói, trong ngữ khí đã có thêm một tia tức giận.

Quản lý Phương ở bên cạnh vừa định quay người, lúc này lại quay đầu lại, nghi hoặc mà nhìn anh, hỏi: “Cậu tìm ai?”

“Tiền Phúc.” Lý Phàm nói.

“Ha ha!”

Đột nhiên, tên quản lý Phương đó bất lực mà lắc đầu cười lạnh, hỏi: “Cậu tìm chủ tịch Tiền của bọn tôi?”

Chủ tịch Tiền, chính là ông chủ tịch lớn đứng sau câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình.

Mấy năm nay, chưa từng có, hôm nay là lần đầu tiên!

Nghe nói, ông ta đang đợi một vị khách quý.

Không lẽ là tên tiểu tử thối trước mắt này?

Vương Đình Đình ở bên cạnh cũng mỉa mai mà nói một câu: “Quản lý Phương, người này chính là một tên ngốc, tôi kêu hai người tới ném anh ta ra ngoài.”

Quản lý Phương vốn không muốn làm như vậy, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Xử lý sạch sẽ một chút, đừng gây sự phản cảm và hiểu lầm cho mấy vị khách.”

Ha ha.

Chủ tịch Tiền sao có thể quen với người thấp hèn nghèo nàn như vậy chứ.

“Dạ được quản lý Phương, tôi hiểu rồi.”

Vương Đình Đình đó khom cơ thể mềm mại, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều như hồ ly vậy.

Sau đó, cô ta quay đầu lại, hung dữ mà trừng Lý Phàm một cái, cầm lấy điện thoại trong tay, gọi cho bộ phận bảo vệ: “Cho hai người đến trước cửa, có người làm loạn.”

Trước cửa câu lạc bộ Hoàng Đình không có bảo vệ, bởi vì không có ai dám đến đây làm loạn.

Đi ra đi vào, đều là những đại nhân vật có máu mặt ở Hán Thành và ở nơi khác, bất kỳ ai cũng có thể hô mưa gọi gió.

Ai mà mù mắt, dám đến gây chuyện ở Hoàng Đình chứ?

Cúp điện thoại, Vương Đình Đình khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt phụng nhìn chăm chăm vào Lý Phàm, mỉm cười mỉa mai: “Tên ngốc, anh toi rồi!”

Lý Phàm cũng rất bất lực, lặng lặng móc điện thoại ra, gọi cho Tiền lão, lạnh giọng nói: “Tôi ở trước cửa, bị người ta chặn lại rồi, ông chỉ có ba phút thôi.”

Nhìn thấy Lý Phàm giả vờ giả vịt gọi điện thoại, Vương Đình Đình cười ngả cười nghiêng, thân người xinh đẹp run rẩy, khinh miệt mà nói: “Đậu xanh! Chắc không phải anh đã gọi cho chủ tịch Tiền của bọn tôi rồi đó chứ? Mẹ nó tên nghèo, giả vờ cũng không đến nỗi như anh OK.”

Lý Phàm không cãi lại, mà chắp tay đằng sau, bình tĩnh đứng ở đó.

Điều này khiến Vương Đình Đình tức điên!

Thứ gì vậy, vậy mà lại dám ngó lơ mình!

Đậu!

Cùng lúc đó, Tiền Phúc, chủ tịch đứng sau của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, lúc này dắt theo thư ký, nhanh chóng chạy về phía cửa trước, xa xa đã nhìn thấy tiểu thiếu gia bị người ta chặn trước cửa mắng xối xả!

Lập tức, đôi mắt Tiền Phúc trừng như muốn rớt ra rồi vậy!

Đó là thiếu chủ, là Long Quân tương lai của Long Môn!

“Ngừng tay!” Tiền Phúc hét lớn một tiếng.

Mấy tên bảo vệ đang xua đuổi Lý Phàm đột nhiên nghe thấy một tiếng quát giận dữ, quay đầu nhìn một cái, thì nhìn thấy chủ tịch Tiền đang chạy đến với vẻ mặt đầy sự giận dữ!

Chủ tịch Tiền!

Ông chủ tịch đứng sau câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình!

Đứng nghiêm!

Kính lễ!

“Chủ tịch Tiền!” Mấy tên bảo vệ nghiêm trang mà kính lễ.

Nhưng Tiền Phúc căn bản không nhìn bọn họ, mà chạy thẳng đến chỗ Lý Phàm đang chỉnh sửa quần áo, trên mặt lộ ra nụ cười kích động.

“Tiểu thiếu chủ đến rồi, mời vào trong.”

Tiền Phúc cung kính mà đứng trước cách Lý Phàm một mét, khom người, trông vô cùng tôn kính.

Cảnh này, cũng khiến Vương Đình Đình ngây người!

Tiểu….tiểu thiếu chủ?

Tình huống gì vậy?

Tên này, không phải là một tên nghèo sao!

“Chủ…chủ tịch Tiền, có phải ngài nhận nhầm người rồi không, anh ta chỉ là một tên nghèo chạy đến đây làm loạn thôi.”

Vương Đình Đình kinh ngạc mà nói, quay mặt tức giận trừng Lý Phàm, quát: “Tên rác rưởi này! Nhìn thấy chủ tịch Tiền bọn tôi mà không hành lễ, hai người các anh, còn không mau ném anh ta ra ngoài đi!”

Vương Đình Đình rất sốt sắng, nếu như làm chủ tịch Tiền không vui thì hậu quả sẽ khó bề tưởng tượng!

“Hỗn xược!”

Đột nhiên, Tiền Phúc lạnh lùng trừng sang Vương Đình Đình, tức giận nói: “Cô muốn ném ai ra ngoài? Cậu ấy là thiếu chủ, là người sở hữu thực sự của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, các người dám vô lễ ư!”

Thịch!

Anh ta? Một tên nghèo, là ông chủ chân chính của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình?

Đùa ư!

Đôi mắt Vương Đình Đình trừng rõ to, rất là không tin và không hiểu, hỏi: “Chủ tịch Tiền, ngài không đùa chứ?”

Hừ!

Tiền Phúc hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, thần sắc đã tỏ rõ tất cả.

Vương Đình Đình lúc này tim gan run rẩy sợ hãi, bờ má run run, không dám tin mà nhìn Lý Phàm.

Hóa ra, anh nói đến tìm chủ tịch Tiền là thật!

Sau đó, Vương Đình Đình lập tức khom người, xin lỗi: “Chủ…chủ tịch Lý, xin lỗi, xin lỗi, tôi…”

Lúc này, quản lý Phương trước đó đã rời đi lại quay lại, không có chú ý đến Tiền Phúc, mà nhìn thấy Lý Phàm vẫn còn ở đây, lập tức tức giận, quát: “Sao cậu còn ở đây? Mau chút ngay!”

Lời nói này của anh ta vừa thốt ra, thì lập tức liền ý thức ra một đôi mắt băng lãnh, đang hung dữ nhìn chăm chăm mình từ đằng sau!

Khóe môi Lý Phàm cười nhạt, trong lòng bất lực.

“Im miệng!”

Ngọn lửa cháy bùng trong lòng Tiền Phúc, cây gậy màu vàng đen đập mạnh xuống mặt đất.

“Chủ…chủ tịch Tiền, sao ngài lại ở đây?”

Quản lý Phương lúc này mới chú ý thấy Tiền Phúc ở đằng sau mình, lập tức cười hùa nịnh hót.

Mà Tiền Phúc căn bản không quan tâm anh ta, mà cung kính nhìn Lý Phàm, hỏi: “Tiểu thiếu chủ, cậu định xử lý thế nào?”

Tiểu…tiểu thiếu chủ?

Nghe thấy lời này, quản lý Phương sững sờ, quay đầy nhìn Lý Phàm đang ngửa mặt nhìn trời thần sắc tự nhiên kia.

Lập tức, anh ta ý thức ra có gì đó không đúng!

Khách quý mà tối nay chủ tịch Tiền phải gặp, là anh ta?!

Lý Phàm mím mím môi, nói: “Sa thải đi.”

“Người đâu, ném hai người này ra ngoài cho tôi!” Tiền Phúc tức giận nói.

Phịch!

Quản lý Phương không nói không rằng, lập tức lao tới, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Phàm, cầu xin: “Tiểu thiếu chủ, tôi có mắt không tròng đắc tội với cậu, cầu xin cậu tha thứ cho tôi, tôi sai rồi!”

Anh ta không phải tên ngốc, đương nhiên nhìn rõ thế cục.

Đại nhân vật thần bí như chủ tịch Tiền, mà đã khom người khiêm nhường với người trẻ tuổi trước mắt như vậy.

Đủ để thấy, thân phận của đối phương, chắc chắn không phải là người mà mình có thể ngưỡng vọng được!

Vương Đình Đình cũng toàn thân run rẩy, vẻ mặt nịnh nọt mà nói: “Tiểu thiếu chủ, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, cầu xin cậu tha thứ cho tôi lần này.”

Thế nhưng, Lý Phàm nhàn nhạt cười cười, nhìn Tiền Phúc, Tiền Phúc trực tiếp ra lệnh với mấy bảo vệ: “Ném ra ngoài! Bắt đầu từ hôm nay, Hán Thành không còn chỗ cho bọn họ nữa!”

“Tiểu thiếu chủ, tiểu thiếu chủ! Tha cho bọn tôi đi, bọn tôi sai rồi, cầu xin cậu….”

Trong tiếng cầu xin khổ sở của quản lý Phương và Vương Đình Đình, Lý Phàm và Tiền Phúc đã đi đến phòng bao tổng thống xa hoa nhất.

Mười mấy phút sau, Lý Phàm ra khỏi câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, trong tay xách một túi ni lông đựng tiền.

Khi Lý Phàm về đến phòng bệnh bệnh viện, một đám người đang đợi, đợi anh với sắc mặt mỉa mai.

“Yo, Lý Phàm à, mượn được tiền rồi ư?” Cố Tuấn Hào mang đầy thầy sắc trào phúng.

Anh ta là cậu chủ của đại phòng nhà họ Cố, đối với cô chủ nhị phòng như Cố Họa Y, đương nhiên là không thích.

Đặc biệt là nhị phòng của cô ta còn có một thằng con rể phế vật ở rể, thật là mang nhục cho nhà họ Cố!

Lý Phàm chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ném túi ni lông trong tay lên bàn cà phê, nói với ông cụ Cố: “Chỗ này là 600 triệu, bệnh của con gái tôi, để tôi chữa.”

Lập tức, Vương Cẩn Mai ở bên cạnh trực tiếp giáng một tát lên mặt Lý Phàm, mắng: “Thằng phế vật này, nói chuyện với ông cụ kiểu gì vậy?”

Cái tát này, khiến cho Lý Phàm sững người, mi tâm khẽ nhíu.

Cố Họa Y cũng nhanh chóng tiến lên trước kéo lấy mẹ của mình, nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy.”

“Mẹ làm gì là sao, con tránh ra cho mẹ! Kêu con và thứ không tích sự gì này ly hôn, con không ly, bây giờ ở nhà không tới lượt con nói chuyện!”

Vương Cẩn Mai quát, trừng Cố Họa Y vài cái.

“Lý Phàm, tiền cậu trộm từ đâu ra?” Vương Cẩn Mai cười lạnh hỏi.

Lý Phàm có đức hạnh gì, người làm mẹ vợ như mình là rõ nhất!

Lý Phàm giải thích: “Mượn.”

“Ha ha!”

Lập tức, người trong cả phòng đều cười lên.

“Chỉ dựa vào cậu? Ai lại cho một tên phế vật như cậu mượn chứ.” Khóe mày Vương Cẩn Mai khẽ nhướng lên đầy khinh miệt.

Lúc này, ông cụ cũng đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lý Phàm, nói: “Mượn được tiền thì đã sao, Xuyến Xuyến là nhà họ Cố tôi, ai chữa do tôi quyết định, không phải cậu!”

“Tôi là ba của Xuyến Xuyến!” Lý Phàm siết chặt nắm đấm, tranh biện.

Chát!

Ông cụ Cố giáng một tát, mắng: “Tên khốn! Cậu dám thô lỗ với tôi? Ai dạy cậu vậy!”

Chính vào lúc mọi người đang mắng chửi chỉ trích Lý Phàm thì bên ngoài cửa có một lão trung niên ăn mặc sang trọng, rất lịch sự thân sĩ, có vẻ là một đại nhân vật.

“Chào ông, ông chính là ông cụ nhà họ Cố sao?” Người đàn ông trung niên cười ha ha hỏi, đồng thời vươn tay ra.

Ông cụ Cố là người thông minh, vừa nhìn đã biết người đến bất phàm, liền khách sáo mà bắt tay nói: “Đúng, chính là tôi, xin hỏi ngài là?”

“Kẻ hèn này họ Tống.”Người đàn ông trung niên đó nói xong, vỗ vỗ tay.

Sau đó, ở cửa phòng bệnh, có vài người đàn ông vest đi vào, khiêng một bộ máy y tế tối tân đi vào!

Theo sau đó, còn có bốn nhân viên y tế mặc blouse trắng tóc hoa tiêu cũng đi vào.

“Đây là máy lọc máu DX.”

“Đây là nhân viên y tế chuyên nghiệp nhất, rất có tiếng tăm trong lĩnh vực bệnh máu trắng, là chuyên gia quyền uy.”

Người đàn ông trung niên nói xong, sau đó lại lấy ra mấy hộp thuốc, nói: “Đây là thuốc đặc hiệu đối với bệnh máu trắng, ANXE.”

Nhìn thấy cảnh trước mắt, người nhà họ Cố trố mắt nhìn nhau, toàn bộ đều sững sờ!

“Cái này….máy lọc máu DX, toàn thế giới chỉ có ba chiếc thôi, là thiết bị khoa học y tế cao cấp nhất!”

Trong người nhà họ Cố, một người kinh ngạc kêu lên.

“Còn có thuốc này nữa, tôi mới tra ra rồi, cũng là thuốc đặc hiệu được nghiên cứu phát triển mới nhất, tỉ lệ chữa khỏi đạt 90%! Một viên có giá trên trời, 2 tỷ mốt! Còn là cung cấp đặc biệt nữa, không phải có tiền là mua được đâu, một năm chỉ sản xuất 100 viên thôi! Có giá nhưng không ai bán!”

Ầm!

Người nhà họ Cố lại chấn kinh lần nữa!

Ông cụ Cố kích động mà hỏi: “Ngài Tống, mấy cái này là ai đưa tới vậy?”

Ngài Tống đó len lén nhìn Lý Phàm đang khẽ nhíu mày kia, nói: “Nhà họ Lý.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận