Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 4: LÝ PHÀM, ANH VẬY MÀ LẠI LÀ….


Nhà họ Lý?

Người nhà họ Cố đều mang vẻ mặt nghi hoặc, nhất thời không hiểu nổi.

Nhà họ Lý gì chứ?

“Ngài Tống, nhà họ Lý này…” Ông cụ Cố khẽ khom người cười nói, ông ta đã hiểu được từ trong lời nói của con cháu nhà họ Cố lúc nãy rồi.

Nhà họ Lý này đưa nhiều máy móc y tế và thuốc đắc tiền đến như vậy, đủ để thấy địa vị và thực lự của nhà họ Lý này, tuyệt đối không phải là thứ mà nhà họ Cố có thể so được.

Ngài Tống đó chỉ mỉm cười một cái, nhìn Lý Phàm, nói: “Tôi chỉ là tới đưa đồ, còn lại thì không biết.”

Nói xong, ông ta liền rời khỏi phòng bệnh.

Nhất thời, đám người trong phòng bệnh đều im lặng không nói gì.

“Nhà họ Lý này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà tại sao lại tặng mấy thứ này chứ? Các người có ai quen biết người của nhà họ Lý này không?” Ông cụ Cố hỏi.

Đám con cháu nhà họ Cố lắc đầu.

“Ông nội, chắc không phải là Lý Phàm chứ.” Cố Tuấn Hào lúc này mỉm cười âm dương quái đản, ánh mắt giễu cợt.

Lý Phàm?

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên Lý Phàm ở bên cạnh.

Ha ha.

Sao có thể là cậu ta chứ, một tên kiếp nhược nổi tiếng, khiến cho nhà họ Cố mất hết mặt mũi ở Hán Thành, có thể có thực lực như vậy ư?

“Tuấn Hào à, cháu đừng đùa nữa, Lý Phàm là thứ gì, chúng ta đều rõ, là một vũng bùn nhão không hơn không kém mà thôi.” Mẹ vợ Vương Cẩn Mai mỉa mai hai câu.

Bà ta vô cùng xem thường Lý Phàm, cũng không biết trước đây con gái đã nhìn trúng điểm nào của cậu ta nữa.

“Ừm, mấy ngày nay mấy đứa nghe ngóng thử, Hán Thành có thêm một nhà họ Lý từ khi nào vậy.” Ông cụ Cố nói.

“Cố Họa Y, chắc không phải chị đã gian díu gì với một ông chủ giàu có nào ở bên ngoài đó chứ?”

Lúc này, con gái của tam phòng nhà họ Cố ở bên cạnh, Cố Bội Sam nở nụ cười như có như không mà nói.

Cô ta xem thường người chị chú bác này của mình, trước đây ở nhà họ Cố, Cố Họa Y được sủng hơn mình.

Lớn lên, Cố Họa Y lại có danh tiếng tốt ở Hán Thành, còn được xưng là nữ thần đẹp nhất Hán Thành, có mỹ danh là đầu đàn của tứ đóa kim hoa Hán Thành.

Nhưng, tất cả những thứ này đều đã kết thúc sau khi cô gả cho một tên phế vật rồi.

Câu nói này của Cố Bội Sam vừa thốt ra, đám người nhà họ Cố đều nhìn sang Cố Họa Y và Lý Phàm mới vẻ giễu cợt.

Lăng nhăng rồi đúng không?

Các loại ánh mắt kỳ lạ, khiến cho Cố Họa Y rất khó chịu, lập tức lạnh mặt nói: “Cố Bội Sam, cô đừng nói bậy, tôi căn bản không quen biết nhà họ Lý gì hết!”

Lúc nói lời này, cô còn nhìn sang Lý Phàm ở bên cạnh một cái.

Có khi nào là anh không?

Nếu như là anh, thì sao lại chịu uất ức suốt 4 năm chứ.

“Được rồi, tất cả đừng nói nữa.” Ông cụ Cố ngắt lời bàn luận của đám người, ánh mắt rơi trên người Lý Phàm, trầm giọng nói: “Thỏa thuận ly hôn, có ký hay không?”

“Không ký.”

Lý Phàm lập tức từ chối: “Tôi đã mượn được tiền rồi, tủy để chữa cho Xuyến Xuyến, cũng có thể dùng của tôi.”

Ha ha.

Ông cụ Cố cười lạnh hai tiếng, tức giận nói: “Cho dù cậu mượn được tiền thì đã sao? Viện trưởng của bệnh viện này là bạn của tôi, tôi nói không dùng cái của cậu để chữa thì sẽ không dùng cái của cậu để chữa!”

Tên phế vật này, còn muốn dùng tủy thấp hèn của anh để chữa bệnh cho chắt nữ của mình sao?

Không có cửa đâu!

Nghe thấy lời này, trái tim Lý Phàm chợt chùng xuống, nói: “Ông nội, Xuyến Xuyến là con gái tôi, tại sao không dùng của tôi?”

“Tại sao? Còn không phải vì cậu là một tên phế vật không chút tích sự gì, làm mất mặt nhà họ Cố chúng tôi sao!”

Mẹ vợ Vương Cẩn Mai khoanh hai tay trước ngực, mỉa mai mà mắng.

Nếu như không phải vì anh thì địa vị của mình ở nhà họ Cố sẽ không rơi xuống thê thảm như vậy rồi.

“Ha ha, đúng đó, Lý Phàm cậu là cái thá gì, cậu chỉ là một con chó mà thôi, còn muốn ghép tủy cho Xuyến Xuyến nữa chứ, có bản lĩnh thì cậu kêu viện trưởng tới đi!”

Cố Tuấn Hào giễu cợt: “Chỉ cần viện trưởng nói dùng tủy của cậu thì nhà họ Cố tôi không có ý kiến gì nữa, đúng chứ, ông nội?”

Ông cụ Cố gật đầu, nói: “Không sai, chỉ cần viện trưởng bệnh viện này nói dùng tủy của cậu thì Cố Tử Sâm tôi không có ý kiến gì hết.”

Điều đó thể sao?

Cố Tử Sâm đã mở lời trước rồi.

Viện trưởng Lưu Tân Dân lại là bạn tốt của ông ta.

Lý Phàm muốn hiến tủy cho Xuyến Xuyến, còn khó hơn lên trời nữa!

Cố Họa Y nhìn cảnh này, trong khóe mắt sương mù dày đặc, cô oán hận mà nhìn Lý Phàm, tiến lên trước giáng cho một cái tát, mắng: “Lý Phàm, sao anh lại vô dụng như vậy!”

Sau đó, cô tức giận khóc lóc, quay người ôm mặt chạy đi.

Lý Phàm nhận cái tát này, bờ má khẽ đỏ, nhìn Cố Họa Y chạy ra ngoài, muốn đuổi theo.

Nhưng, lúc này, cửa phòng bệnh, có hai người bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào.

“Aiyo, Viện trưởng Lưu, sao ngài lại đến rồi, đặc biệt đến thăm chắt nữ của tôi sao?”

Ông cụ Cố nhìn thấy người đứng ở cửa, lập tức vươn hai tay ra, cung kính mà nói.

Nói là bạn bè, nhưng thực ra, Cố Tử Sâm vẫn phải nể mặt Lưu Tân Dân.

Dù sao, danh tiếng của Lưu Tân Dân ở Hán Thành rất lớn.

Rất nhiều xí nghiệp lớn và nhà giàu ở Hán Thành đều đã từng khám bệnh ở bệnh viện của Lưu Tân Dân qua, cũng có qua lại với Lưu Tân Dân.

Đây chính là một tấm danh thiếp xã giao.

Hơn nữa, danh tiếng của Lưu Tân Dân ở trong nước cũng không tệ, trong giới y học, chuyên chữa bệnh máu trắng, có tôn xưng là Tiểu Thái Đẩu Chữa bệnh.

Hán Thành, mười người là có tám người phải nể mặt Lưu Tân Dân.

Cố Tử Sâm ở trước mặt Lưu Tân Dân cũng phải cung kính bảy phần, nịnh hót ba phần.

Lưu Tân Dân khoảng 5-60 tuổi, trước ngực đeo nhãn Viện trưởng, ông ta quét nhìn tình hình trong phòng bệnh trước, như đang tìm người, sau đó mới cười nói với ông cụ Cố: “Ông cụ Cố khách sáo rồi, tôi đến là để nói với ông một chuyện.”

“Viện trưởng Lưu, ngài có chuyện gì thì trực tiếp kêu y tá đến thông báo tôi là được rồi, hà tất gì phải đích thân đi một chuyến chứ.” Ông cụ Cố nịnh hót.

Lưu Tân Dân cười cười, ánh mắt đã rơi trên người Lý Phàm, tiến lên trước mấy bước, hất tay của Cố Tử Sâm ra, rất tôn kính mà nói với Lý Phàm: “Ngài Lý có đúng không, chào ngài, tôi là viện trưởng của bệnh viện này Lưu Tân Dân.”

Nói xong, ông ta đưa hai tay ra.

Lý Phàm, không hề đơn giản.

Năm phút trước, ông ta đã nhận được một cuộc gọi trong văn phòng Viện trưởng.

Đó là cuộc gọi từ tập đoàn đứng sau bệnh viện!

Chỉ nói một câu, một vị tiên sinh tôn quý đang ở bệnh viện, bảo Lưu Tân Dân phải nghe lệnh, không được làm trái tất cả ý của vị tiên sinh này!

Mà vị tiên sinh này, chính là con rể phế vật của nhà họ Cố, Lý Phàm!

Có thể khiến cho tập đoàn tài chính đứng sau đích thân gọi điện thoại thông báo cho mình, có thể thấy Lý Phàm này, tuyệt đối không phải là tên kiếp nhược như Hán Thành đồn đại.

Cảnh này, khiến cho tất cả người nhà họ Cố trong phòng bệnh đều sững sờ!

Đặc biệt là ông cụ Cố, hoàn toàn không dám tin vào mắt của mình.

Đây là chuyện gì vậy?

Lưu Tân Dân vậy mà lại đi khách sáo với một tên phế vật, hơn nữa, còn đưa cả hai tay ra!

“Viện trưởng Lưu, ngài đang làm gì vậy? Sao ngài lại khách sáo với tên phế vật này chứ?”

Mi tâm ông cụ Cố nhíu chặt, nghi hoặc mà hỏi.

Cố Tuấn Hào ở bên cạnh cũng hùa theo nói: “Phải đó Viện trưởng Lưu, Lý Phàm chỉ là một tên ở rể nhà họ Cố tôi thôi, không có bản lĩnh gì hết, ngài không cần khách sáo với cậu ta đâu.”

“Đúng đó, Viện trưởng lưu, con rể này của tôi chỉ là một thằng nghèo, sao ngài lại khách sáo với cậu ta như thế chứ.”

Vương Cẩn Mai cũng hùa theo mỉa mai, lập tức chỉ vào Lý Phàm, quát: “Lý Phàm, cậu làm gì vậy, thấy Viện trưởng Lưu mà còn không mau chào hỏi đi, sao, cho cậu chút mặt mũi rồi, còn muốn đợi người ta bắt tay với tên phế vật như cậu sao?”

Nhưng.

Đột nhiên, sắc mặt Lưu Tân Dân trầm xuống, quát: “Hỗn xược! Sao lại nói chuyện với ngài Lý như vậy? Phế vật gì chứ, các người phải biết, ngài Lý chính là….”

Khụ!

Lý Phàm đột nhiên ho khan một tiếng, ngắt lời của Lưu Tân Dân, vươn tay, kéo lấy tay Lưu Tân Dân với vẻ mặt đầy ý cười, khiêm tốn hèn mọn mà nói: “Viện trưởng Lưu, chào ngài, bệnh tình con gái tôi thế nào rồi?”

Lưu Tân Dân sững sờ, quay đầu đọc được gì đó từ trong ánh mắt của Lý Phàm, lập tức nói: “Ngài Lý, ngài yên tâm, bệnh tình của con gái ngài, bệnh viện tôi nhất định sẽ toàn lực chữa trị.”

Xem ra ngài Lý này không muốn tiết lộ thân phận trước mặt mấy người này rồi.

Chát!

Đột nhiên, Vương Cẩn Mai vươn tay hất đi bàn tay đang bắt tay với Lưu Tân Dân của Lý Phàm, quát mắng: “Làm gì vậy, Viện trưởng Lưu nào phải người mà cậu có thể bắt tay chứ, tên phế vật!”

Lưu Tân Dân tức giận, đôi mắt trừng to, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trung niên không biết nói lý Vương Cẩn Mai này!

Ngài Lý bắt tay với mình, đó là vinh dự lớn như trời đối với mình!

Người đàn bà ngu ngốc này, chắc vẫn chưa biết thân phận của ngài Lý rồi!

Ha ha.

Thấy sắc mặt giận dữ của Lưu Tân Dân, Vương Cẩn Mai còn tưởng là đang tức giận Lý Phàm, vội vàng nói: “Viện trưởng Lưu, ngài đừng tức giận, cậu ta chỉ là một vũng bùn nhão, đừng chấp nhặt cậu ta.”

Lưu Tân Dân hừ một tiếng, quay đầu, nói với ông cụ Cố: “Ông cụ Cố, lần này tôi tới là để thông báo cho ông, liên quan đến việc ghép tủy cho Xuyến Xuyến, có người thân thì đương nhiên là dùng của người thân vẫn tốt nhất.”

Câu nói này vừa thốt ra, ông cụ Cố và người nhà họ Cố đều không bình tĩnh được nữa.

“Viện trưởng Lưu, cái…cái này trước đây không phải đã nói dùng tủy mà tôi mua để ghép sao?” Ông cụ Cố sốt sắng.

Dùng của người thân, vậy còn không phải là dùng tủy của tên phế vật Lý Phàm đó sao!

Không được, tuyệt đối không được!

Viện trưởng Lưu lạnh lùng nhìn ông cụ Cố, nói: “Đây là quy định của bệnh viện, hơn nữa, cũng là vì nghĩ cho bệnh nhân, tủy của người thân, tỉ lệ xuất hiện bài xích, là cực thấp!”

Ngay lập tức, sắc mặt ông cụ Cố trở nên rất khó coi.

Ông ta nhíu mày, nhìn Lý Phàm, trong lòng không hiểu, tại sao Viện trưởng Lưu lại đột nhiên thay đổi như vậy.

“Viện trưởng Lưu, có thể nói tiếp không?” Ông cụ Cố còn muốn nói gì đó.

Nhưng, Viện trưởng Lưu trực tiếp không nể mặt, nói: “Không cần nữa, chuyện này quyết định như vậy đi, tủy, sẽ dùng của ngài Lý đây, nếu đã là ba của đứa bé thì các người không nên ngăn cản như vậy.”

Cố Tuấn Hào lúc này nhìn thấy Lưu Tân Dân không nể mặt ông nội mình, lập tức nhỏ tiếng lầm bầm: “Đậu xanh! Giả vờ giả vịt gì vậy chứ, cùng lắm, chúng ta đổi bệnh viện được rồi.”

Nhất thời, bầu không khí trong phòng bệnh liền lạnh xuống.

Ánh mắt Lưu Tân Dân chợt lạnh lẽo, nhìn chăm chăm vào Cố Tuấn Hào trong đám người.

Đáy lòng Cố Tử Sâm chợt run lên, trở tay tát một cái, quát: “Thứ khốn nạn! Ai cho mày bất kính với Viện trưởng Lưu như vậy!”

Sau đó, ông ta vội vàng chắp tay xin lỗi Lưu Tân Dân, nói: “Viện trưởng Lưu, xin lỗi, cháu tôi còn nhỏ dại, khó tránh có chút bốc đồng, mạo phạm đến Viện trưởng Lưu, xin ngài thứ lỗi.”

Tên ngốc này, đắc tội với Lưu Tân Dân rồi, ở Hán Thành này còn bệnh viện nào nhận Xuyến Xuyến nữa?

Lưu Tân Dân hất tay, hừ một tiếng, sau đó mỉm cười nói với Lý Phàm trong ánh mắt kinh ngạc của đám người: “Ngài Lý, vậy tôi đi trước đây.”

Trong lòng Lý Phàm bất lực, gật gật đầu.

Mãi đến khi Lưu Tân Dân rời đi, người nhà họ Cố mới nhìn sang Lý Phàm với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

“Lý Phàm, rốt cuộc cậu đã làm gì mà Viện trưởng Lưu lại giúp đỡ cậu như vậy chứ!” Cố Tuấn Hào xoa xoa mặt, trong lòng rất tức giận.

Anh ta không dám hận Lưu Tân Dân, chỉ có thể trút giận lên người Lý Phàm.

Nhưng Lý Phàm chỉ nói một câu: “Cố Tuấn Hào, anh cãi nhau với tôi cũng vô dụng, đây là ý của Viện trưởng, có bản lĩnh thì anh đi tìm Viện trưởng đi.”

“Cậu!” Cố Tuấn Hào tức giận.

Ông cụ Cố lạnh lùng quát một tiếng, nói: “Đủ rồi!”

Sau đó, đôi mắt già nua của ông ta nhìn chăm chăm vào Lý Phàm với vẻ rất bất mãn, nói: “Nếu đã là ý của Viện trưởng Lưu thì tôi đương nhiên không ngăn cản, nhưng, cậu đừng nghĩ làm như vậy thì tôi sẽ cho Xuyến Xuyến nhận cậu!”

Nói xong, ông cụ Cố đưa người rời khỏi phòng bệnh.

Đợi người đi khỏi, Lý Phàm nhìn đứa con gái rụt tè ở trên giường bệnh, cười cười, đi qua đó, ôn nhu mà xoa xoa đầu của bé, nói: “Ba nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”

Xuyến Xuyến rất ngoan, nãy giờ không hề làm ồn.

Lúc này, bé trực tiếp lao vào lòng của Lý Phàm, khóc oa oa, mềm mại mà gọi: “Ba ơi, ba ơi….”

Lý Phàm nghe thấy tiếng gọi ba này, trái tim như mềm nhũn, khóe mắt đỏ bừng.

Không lâu sau, Lý Phàm nhận được một tin nhắn, rời khỏi phòng bệnh.

Những máy móc y tế và thuốc lúc nãy đã cho người thu dọn rồi.

Mấy vị nhân viên y tế chuyên gia đó cũng được Lưu Tân Dân sắp xếp trong bệnh viện.

Lý Phàm đi ra khỏi bệnh viện, trên một con đường ở gần đó, nhìn thấy Tiền Phúc đã chờ đợi từ lâu, và cả chiếc xe Rolls-Royce rít gió kia.

Anh vừa định ngồi vào xe thì một thanh âm vừa quen thuộc vừa kinh ngạc truyền tới từ bên cạnh: “Lý Phàm? Sao anh lại ở đây?”

Lý Phàm theo bản năng nhìn qua, thì nhìn thấy Cố Họa Y với vẻ mặt nghi hoặc, đang nhìn chăm chăm vào mình và cả Tiền Phúc và chiếc Rolls-Royce ở bên cạnh với ánh mắt kỳ lạ.

Ở bên cạnh cô, còn có hai khuê mật của cô, cũng mang vẻ mặt chấn kinh.

Đáy lòng Lý Phàm chợt kinh hoảng, toi rồi, mình sắp bị Cố Họa Y biết thân phận rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận