Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 5: ANH HỨA VỚI EM.


Lý Phàm có chút sưng xỉa, nhìn ánh mắt kỳ quái của Cố Họa Y đang lưu luyến trên người mình.

“Sao anh vẫn còn ở đây? Người này là ai?” Sắc mặt của Cố Họa Y có chút khó coi.

Cô không thể nói chuyện hẳn hoi với Lý Phàm, dù sao 4 năm qua, cô cũng vì anh mà chịu đựng sự khinh bỉ và chế nhạo của người khác, cô sớm đã chết tâm với Lý Phàm rồi.

Nhưng bây giờ, Lý Phàm lại đứng cạnh chiếc xe Rolls-Royce.

Cái này….

Lý Phàm lúng túng gãi đầu, nhìn Tiền Phúc đứng ở bên cạnh.

Tiền Phúc lập tức cười nói: “Tiểu huynh đệ, may mà được cậu chỉ đường, tôi đi trước đây, sau này có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong, Tiền Phúc lập tức lên xe.

Chiếc xe Rolls-Royce từ từ rời khỏi đây.

Lý Phàm cũng cười khì khì giải thích: “Người đàn ông kia không biết đường, tôi chỉ đường cho ông ấy.”

Nghe thấy lời giải thích nào, Cố Họa Y cũng không nghi ngờ.

Có tưởng tượng cũng không thể nào, lẽ nào chồng của mình lại là phú nhị đại ẩn giấu thân phận.

Đúng lúc này, một giọng nói sắc bén, không hiền lành truyền đến: “Họa Y, đây chính là người chồng vô dụng của cô sao?”

Người nói câu này là một người phụ nữ xinh đẹp, thời thượng, tóc được làm xoăn ngọn lớn, đôi môi đỏ rực, đeo kính râm rộng, ăn mặc cũng rất thời trang, một chiếc áo hai dây màu đen và một chiếc quần đùi siêu ngắn, đôi chân ngọc thẳng và rất thon thả, dưới ánh sáng mặt trời hiện lên một màu trắng mượt mà.

Sắc mặt của Cố Họa Y có chút thay đổi, nặn ra một nụ cười, vén tóc xõa bên tau, giới thiệu: “Ừ, anh ấy tên là Lý Phàm, là….”

Từ chồng này dường như rất khó nói.

Người phụ nữ kia khoanh tay trước ngực, tôn lên thứ nặng trịch phía trước rất đầy đặn, khịt mũi nói: “Họa Y, cô cũng quá tùy tiện rồi, vậy mà lại gả cho một người đàn ông vô dụng như vậy, lẽ nào, đàn ông tốt trong nước đều chết hết rồi sao?”

Kim Thiện Na, cô chủ nhà họ Kim ở Hán Thành, đi du học, bốn năm trước ra nước ngoài du học, vừa mới về nước được mấy ngày.

Vốn dĩ muốn gặp người chồng vô dụng trong lời đồn đại của Cố Họa Y, không ngờ hôm nay lại gặp anh.

Vừa nhìn là biết một tên nghèo hèn.

Cố Họa Y không giải thích, đôi mắt mang theo sự oán hận nhìn Lý Phàm khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.

Tại sao anh lại không cảm thấy xấu hổ như vậy chứ?

Nếu không phải vì anh, cô cũng không phải mất mặt trước bạn thân như vậy.

Lý Phàm cười nói: “Họa Y, anh về đi làm trước đây, vấn đề điều trị của Xuyến Xuyến đã được giải quyết, dùng tủy của anh.”

“Giải quyết rồi?” Cố Họa Y có chút ngạc nhiên, nói: “Ông nội sao có thể dùng tủy của anh chứ?”

Lý Phàm giải thích: “Viện trưởng của bệnh viện nói, làm theo quy định.”

Nói xong, anh liếc nhìn Kim Thiện Na đầy ẩn ý, sau đó rời đi.

Sau khi Lý Phàm rời đi, Cố Họa Y vẫn có chút mất tập trung, cô vội vàng dẫn theo hai người bạn thân đi vào trong bệnh viện, sau khi xác nhận chuyện này, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Họa Y, không phải tớ nói này, cậu mau chóng lý hôn với cái đồ vô dụng Lý Phàm kia đi, tớ giới thiệu cho cậu vài người đàn ông tốt, đều là các công tử có tiền có thể ở Hán Thành, thực sự không được, tớ còn có mấy người bạn ngoại quốc, vừa đẹp trai vừa có tiền, kỹ thuật lại tốt.”

Trong phòng bênh, Kim Thiện Na đứng một bên, nhìn Cố Họa Y cẩn thận chăm sóc Xuyến Xuyến.

Một cô gái khác đứng ở bên cạnh, Tôn Khiết cũng phụ họa theo: “Đúng vậy Họa Y, đã 4 năm rồi, tớ cũng cảm thấy không đáng cho cậu, cũng đến lúc giải quyết dứt khoát rồi.”

Cố Họa Y sững sờ, nhìn Xuyến Xuyến nằm trên giường bệnh đã ngủ say, nhẹ nhàng chạm vào vầng trán mịn màng của cô bé, đôi mắt ươn ướt nói: “Tớ sẽ không ly hôn với anh ta, bọn tớ đã kết hôn được 4 năm rồi, không có tình cảm là giả. Hơn nữa, anh ta mãi mãi là ba của Xuyến Xuyến, trừ khi anh ta không cần bọn tớ nữa.”

Vừa nghe thấy câu này, Kim Thiện Na tức giận đến mức giậm chân, nói: “Họa Y, sao cậu lại ngốc như vậy! Cái đồ vô dụng kia có cái gì tốt chứ?”

Cố Họa Y quay người lại, nhìn Kiều Thiện Na đang mất bình tĩnh, nói: “Được rồi, Na Na, tớ biết cậu là vì muốn tốt cho tớ, nhưng đây là chuyện của tớ.”

Kiều Thiện Na mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại kiềm chế lại nói: “Tùy cậu, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức chia rẽ các cậu! Cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ sẽ không để cậu lún sâu vào vũng bùn!”

Cố Họa Y không nói gì, cô hiểu ý tốt của Kim Thiện Na, là thật sự muốn tốt cho mình.

Nhưng, có một số chuyện, đặc biệt là tình cảm với Lý Phàm, trong lòng Cố Họa Y cũng rất loạn.

Buổi tối, Lý Phàm xách một túi táo về nhà, vẫn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng.

“Họa Y, chuyện này con nhất định phải nghe lời mẹ, ngày mai con đi ly hôn với cái đồ vô dụng kia đi! Nhà họ Cố chúng ta không thể chứa chấp nó!”

Là giọng nói của mẹ vợ Vương Cẩn Mai, nghe có vẻ rất tức giận.

“Con xem xem, hôm nay ở bệnh viện, thằng nhóc kia làm con mất mặt, suýt nữa còn phát sóng ra cả Hán Thành. Mọi người cũng nhìn thấy rồi, hôm nay Lý Phàm có thái độ như thế nào với lão gia, đây không phải là đẩy cả nhà chúng ta vào cái hố phiền phức sao! Mấy ngày nữa, chính là hội nghị tổng kết nửa năm của nhà họ Cố, phải chọn ra phó tổng giám đốc mới, trong lúc quan trọng này, Lý Phàm lại xấc láo với lão gia, Họa Y nhà chúng ta vẫn còn có cơ hội được chọn sao? Nhất định phải ly hôn!”

Vương Cẩn Mai gần như muốn nổ tung, từ sau khi Cố Họa Y đóng chặt cửa lại quay người đi về phòng, liền nổi giận với chồng của mình Cố Thiệu Huy đang ngồi trên sofa đọc báo.

Cố Thiệu Huy cúi đầu, giả vờ nghiêm túc đọc báo, không phát ra tiếng.

Ông ta là một người chồng điển hình bị vợ quản, không có địa vị trong nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do vợ mình là Vương Cẩn Mai giải quyết.

Hơn nữa, tính cách trời sinh của ông ta là yếu đuối, trước mặt người vợ hổ báo như Vương Cẩn Mai thật sự không thể ngẩng đầu lên được.

Cố Thiệu Huy không nói một lời nào khiến Vương Cẩn Mai càng tức giận, đi qua, giựt tờ báo trong tay ông ta, sau đó xé nát, mắng: “Xem xem xem, suốt ngày về nhà chỉ có biết đọc báo, sao ông không quan tâm một chút nào đến chuyện gia đình chúng ta thế, chả lẽ Họa Y không phải là con gái của ông sao?”

Lúc này Cố Thiệu Huy mới bất lực nói một câu: “Sao tôi lại không quan tâm chứ, chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể làm chủ, phải do Họa Y lên tiếng mới được.”

Vương Cẩn Mai không quan tâm, lập tức la lối om sòm, hét lên: “Tôi không quan tâm, con gái của chúng ta nhất định phải ly hôn cùng với cái đồ vô dụng kia, đã 4 năm rồi, nhà chúng ta chịu đựng nước bọt và sự chế giễu của bao nhiêu người, ông vẫn chưa chịu đựng đủ sao?”

Nói xong, Vương Cẩn Mai lại rơi nước mắt, dứt khoát ngồi xuống sofa khóc lóc thảm thiết: “Cố Thiệu Huy, nếu ông còn là một người đàn ông, chuyện này ông phải làm chủ cho con gái! Con gái của chúng ta khổ như vậy, bây giờ Xuyến Xuyến lại bị bệnh máu trắng, tất cả chuyện này, đều là vì cái thứ vô dụng Lý Phàm kia! Vốn dĩ con bé có thể được gả vào một gia đình giàu có làm một mợ chủ giàu có, chúng ta cũng có thể hưởng phúc, lẽ nào ông muốn nhìn thấy ngày nào Họa Y cũng mệt mỏi, còn phải chịu đựng sự những người thân thích kia chọc tủy? Ông không đau lòng sao!”

Nhà họ Cố, kinh doanh thiết bị y tế ở Hán Thành, quả thật ngày nào Cố Họa Y cũng phải chạy đến công trường, chạy đến khu nguyên liệu thuốc, chạy đến chợ, rất mệt.

Hơn nữa, vì Lý Phàm, địa vị của nhị phòng nhà họ Cố ở nhà họ Cố rất thấp, thậm chí ngay cả di sản của lão gia truyền ra ngoài đều không có phần của Cố Họa Y.

Nghe thấy những điều này, Cố Thiệu Huy cũng trầm mặc, dù sao cũng là con gái của mình.

Ông ta vừa chuẩn bị đứng dậy, Cố Họa Y tự nhốt mình trong phòng ở bên kia lúc này lại mở cửa ra, đi đến phòng khách.

Cô nhìn Vương Cẩn Mai đang vô cùng phẫn uốt và Cố Thiệu Huy tràn đầy sự u sầu, đau khổ, nói: “Ba, mẹ, con sẽ không ly hôn với Lý Phàm!”

Nghe thấy lời này, Vương Cẩn Mai lập tức phẫn nộ, hét lên: “Họa Y, con nói linh tinh cái gì vậy? Con không ly hôn với nó, còn muốn sống cả đời này với cái đồ vô dụng kia sao?!”

“Mẹ, con không nói linh tinh, con yêu Lý Phàm, cho dù 4 năm qua, vì anh ấy, con bị người thân, bạn bè chỉ trích, chê cười, nhưng dù sao anh ấy cũng là chồng của con, là ba của Xuyến Xuyến!”

“Bốn năm nay, anh ấy vẫn âm thầm giữ gìn cái nhà này, có bao giờ oán trách một lời không?”

“Mọi người xem thường anh ấy, ông nội xem thường anh ấy, tất cả mọi người đều xem thường anh ấy, nhưng con không!”

Lý Phàm đúng ở cửa, trong tay xách túi táo, thở dài một tiếng, đôi mắt ươn ướt, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Anh đang cười, bốn năm rồi, hóa ra cô vẫn luôn yêu anh, cho dù mình đem đến cho chô rất nhiều sự uất ức.

Người phụ nữ này, sao lại ngốc như vậy chứ.

Đã từng hứa với cô cả đời này sẽ sống sung túc, bây giờ xem ra chả có gì cả.

Lý Phàm nắm chặt tay, trong mắt lộ ra sự nghiêm túc, Cố Họa Y tin tưởng anh, lời hứa của anh với em, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, em sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!

Mà ở trong phòng khách, Cố Họa Y sớm đã nước mắt rơi đầy mặt, dáng vẻ diễm lệ giống như hoa lê dưới mưa, nhìn Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy nói: “Mẹ, ba, hai người không hiểu, con yêu anh ấy, con vẫn luôn đợi anh ấy, đợi anh ấy có thể danh chính ngôn thuận nói với tất cả mọi người anh ấy là ba của Xuyến Xuyến, là chồng của Cố Họa Y…”

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Trên khuôn mặt của Vương Cẩn Mai mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng nghe thấy những lời này của Cố Họa Y, bà ta cũng không tiện nói gì nữa.

Mà lúc này, Lý Phàm đẩy cửa ra, đứng ở của, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp giống như anh mặt trời, nhìn Cố Họa Y mặt đầy nước mắt, đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô.

“Lý Phàm, anh có thể đồng ý với em không? Vì em và Xuyến Xuyến.”

“Em không muốn chịu đựng những lời chế giễu kia nữa, không muốn Xuyến Xuyến ở trước mặt người khác vẫn gọi anh là chú, em muốn tất cả mọi người đều biết, anh là ba của Xuyến Xuyến, là chồng của Cố Họa Y em, không phải là đồ vô dụng.”

Hai mắt Cố Họa Y đỏ ửng.

Trong mắt tràn đầy sương mù.

“Anh hứa với em.”

Lý Phàm nghiêm túc nói, dịu dàng nhìn Cố Họa Y, quay người rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận