Thiêu Tâm

Chương 16


Giáo sư Tiền ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy gương mặt quen thuộc sắc mặt lập tức thay đổi: “Đứa nhỏ này cũng tới tìm chúng tôi tư vấn sao?”

Thím Triệu không biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng đáp lại: “Vất vả cho các vị bác sĩ rồi, Nguyên Lương nhà chúng tôi là đứa nhỏ ngoan ngoãn, xin mọi người giúp nó.”

Giọng điệu của bà quá mức khẩn thiết, mang theo nét giản dị đặc trưng của phụ nữ nông thôn, tục ngữ có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, cơn giận của giáo sư Tiền tích góp cũng không có chỗ phát tác. Giáo sư Tiền giương mắt đánh giá bà một lúc lâu, cuối cùng cũng thở dài: “Được rồi, chúng tôi có thể khám cho đứa nhỏ, nhưng có chuyện này tôi phải nói trước với thím, đứa nhỏ này vừa mới….”

“Không khám! Tôi không muốn khám!” Nguyên Lương đột nhiên mở miệng, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm giáo sư Tiền cùng mấy người thực tập sinh bọn họ, vẻ mặt hung ác đến mức hận không thể đi đến đánh cho bọn họ một cú, “Ai cần các người khám cho tôi? Đồ lừa đảo!”

Không phải bọn họ chưa từng gặp qua bệnh nhân dễ xúc động, nhưng Nguyên Lương này có vẻ vô cùng hung hăng, trên tay nhóc còn cầm đinh chọc lốp xe vừa rồi, duỗi tay chọc thẳng vào cánh tay của giáo sư Tiền. Giáo sư Tiền không né kịp, mu bàn tay trực tiếp bị cắt thành một vết thương lớn, màu tươi nháy mắt chảy ra ngoài.

“Thằng bé này!” Thím Triệu hoảng hốt trong lòng, vội vàng duỗi tay muốn kéo nhóc, mấy thực tập sinh khác cũng hỗ trợ giữ nhóc lại, Nguyên Lương lại như nghé con xổng chuồng, vụt khỏi tay mọi người rồi chạy ra xa, còn vừa chạy vừa mắng, khẩu âm pha chút giọng điệu địa phương, toàn là những từ ngữ thô tụ/c nhất của người địa phương nơi này.

Lời nhóc ấy nói quả thật rất khó nghe, cho dù có vài từ bọn họ nghe không hiểu nhưng cũng biết là đang chửi rủa cực kỳ ác liệt, tiếng hét vang vọng khắp khu chữa bệnh từ thiện, người tới xin tư vấn nghị luận sôi nổi, sắc mặt giáo sư Tiền lập tức xấu đi.

Mà so với giáo sư Tiền đang lạnh mặt, thím Triệu càng có vẻ sốt ruột hơn, bà vừa quay đầu muốn tìm Nguyên Lương, lại nhớ tới phải xin lỗi giáo sư Tiền, xoay mòng mòng không khác gì kiến bò trên chảo nóng. Trì Chiếu vội vàng tiến lên giữ bà lại: “Thím Triệu đừng sốt ruột, trước mắt để cháu đi tìm Nguyên Lương về đây, kẻo thằng bé đi lạc.”

Giáo sư Tiền cũng xua xua tay: “Đi đi, chuyện khác lát nữa nói sau.”

Ở nơi địa phương xa lạ, Nguyên Lương cũng không chạy đi đâu xa được, nhóc vẫn có vài phần cảm tình với dì Triệu. Thím Triệu vừa tìm vừa gọi, cuối cùng phát hiện ra nhóc ở một ruộng ngô, người lấm lem toàn bùn đất, vẻ mặt tràn ngập đề phòng. Thím Triệu không dám tùy tiện dẫn nhóc đi gặp bác sĩ nữa, sau khi nhóc ấy ổn định lại thím mới một mình lẻ loi trở về xe y tế.

Khi ấy Phó Nam Ngạn đang giúp một bệnh nhân xem bệnh nên không ra mặt được, thím Triệu gặp giáo sư Tiền, hai người bàn bạc xong, thím Triệu mang vẻ chờ mong nhìn y: “Bác sĩ, thế nào ạ, đứa nhỏ này có thể trị khỏi không?”

Giáo sư Tiền suy nghĩ một hồi mới nói: “Tình hình tương đối phức tạp.”

Tình hình của Nguyên Lương quả thật rất phức tạp, hiện tại nhóc đang kháng cự bất kì người nào tới gần. Trị liệu tâm lý là một quá trình dài lâu đòi hỏi tính liên tục, đứa nhỏ như vậy muốn chữa khỏi thì cần phải lập ra kế hoạch chi tiết, đồng thời tiến hành tư vấn trong thời gian dài. Chỉ tiếc là bọn họ đang đi chữa bệnh từ thiện, thời gian dừng lại ở đây cũng chỉ có vài ngày, đây là nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành, bất kỳ ai cũng sẽ đều như vậy. Giáo sư Tiền hỏi thím Triệu: “Hai người có muốn cùng chúng tôi trở về thành phố trị liệu không?”

Thím Triệu do dự một lúc, suy nghĩ đầu tiên là vấn đề tiền bạc: “Đến thành phố sao? Có phải sẽ tốn rất nhiều tiền hay không?”

Thật ra bất kỳ ai cũng sẽ như vậy, sở dĩ nhiều bệnh nhân không được điều trị hiệu quả là do điều kiện gia đình không tốt. Người ta thường nói y giả nhân tâm, là người theo nghề y ai cũng đều có lòng nhân từ, có thể giúp đỡ người bệnh bọn họ đều sẽ tận lực giúp đỡ, cứu trợ. Nhưng bọn họ cũng là người, cũng cần phải ăn, bệnh viện hiện tại đều là hình thức tự chịu trách nhiệm tài chính, muốn bọn họ gánh vác phí dụng là không thực tế, quá làm khó bọn họ.

Giáo sư Tiền hỏi thím Triệu: “Cháu bé có bảo hiểm y tế không?”

Thím Triệu lắc đầu.

Cũng phải, đứa nhỏ này không có mẹ, cha ruột lại có đức hạnh như vậy, ai sẽ phí tâm tư đi mua bảo hiểm y tế cho nó đây?

Chuyện này cũng thật khó xử, giáo sư Tiền báo ra một con số, thím Triệu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Cả đời này chúng tôi cũng không có được nhiều tiền như vậy đâu!”

Giáo sư Tiền lắc đầu, cũng chỉ có thể nói câu: “Xin lỗi.”

Lúc sau, giáo sư Tiền lại thử tiến hành cố vấn cho Nguyên Lương nhưng vẫn không có tiến triển như cũ. Thời gian nhoáng cái đã đến giữa trưa, thời điểm ăn cơm cuối cùng Phó Nam Ngạn cũng có thể thoát thân, anh vẫn còn nhớ tới chuyện của Nguyên Lương: “Thím Triệu mang đứa bé kia tới đây chưa?”

“Đã tới.” Trì Chiếu đứng bên cạnh trả lời, lại có chút uể oải nói, “Cũng đã đi rồi.”

Chuyện không thể giải quyết quá nhiều, quả thật là điều kiện không cho phép. Giáo sư Tiền thuật lại chuyện phát sinh vào buổi sáng, Phó Nam Ngạn cũng khẽ thở dài, nói: “Đáng tiếc.”

“Phải, rất đáng tiếc.” Giáo sư Tiền đi theo cảm thán vài câu, lại nhớ tới chuyện quan trọng vừa rồi: “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, thằng nhóc kia còn đâm thủng lốp xe của chúng ta, phải đi tìm chỗ để sửa lại nữa!”

Nguyên Lương đâm thủng lốp xe bọn họ, mọi người cũng không đề cập đến chuyện này, dù sao họ cũng sợ gặp rắc rối khi trở về, điều kiện trong thôn đơn sơ, muốn tìm chỗ sửa không dễ dàng. Các thực tập sinh hỏi thăm vài chỗ mới tìm được một người thợ sửa xe, chờ sửa xong hai cái lốp trời cũng đã tối đen.

Gió Bắc thổi mạnh, một ngày chữa bệnh từ thiện cuối cùng cũng kết thúc, ngày hôm sau vẫn còn hành trình mới. Cơm chiều cũng xem như phong phú, là trưởng thôn thu xếp chuẩn bị cho họ. Trì Chiếu không muốn ăn uống gì, dọn đồ trở về chỗ nghỉ ngơi trước.

Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ có mưa nhưng giờ vẫn chưa thấy, trên đường trở về, mưa to mới khoan thai tới muộn, rào rào đổ xuống mặt đất. Trì Chiếu cầm ô mặc cho gió lớn táp lên mặt, đi trên đường ruộng lầy lội, một bóng dáng quen thuộc chạy tới bên cậu.

“Bác sĩ Tiểu Trì! Cậu chờ một chút!” Thím Triệu không biết từ nơi nào chui ra, chạy chậm tới trước mặt Trì Chiếu, bắt lấy tay cậu rồi kêu thêm một tiếng, “Bác sĩ Tiểu Trì!”

Trì Chiếu ngây người: “Thím Triệu, sao thím lại tới đây? Không phải thím đã trở về từ sáng sao?”

“Không, chúng tôi vẫn còn ở đây.” Trên người thím Triệu bị xối ướt đẫm, nước mưa tí tách chảy xuống từ trên tóc, ngửa đầu nhìn Trì Chiếu cười nói. “Tôi nghĩ, thật vất vả mới mang Nguyên Lương tới đây một chuyến, không cam lòng trở về như vậy.”

Trì Chiếu vội vàng che dù cho bà, bà thật cẩn thận hỏi Trì Chiếu: “Có cách nào khác chữa bệnh cho Nguyên Lương không?”

Có biện pháp nào khác Trì Chiếu cũng không rõ, đây không phải chuyện một thực tập sinh có thể biết. Trì Chiếu có thể hiểu tâm trạng của thím Triệu, nhìn thấy vẻ chờ mong trong mắt bà cũng cảm thấy rất hụt hẫng, cậu do dự muốn nói vài lời an ủi. Thím Triệu lảo đảo lui về phía sau hai bước, nỉ non; “Đứa nhỏ này trước kia không phải như thế…”

Có lẽ là sợ phí điều trị, hoặc có thể bởi vì những việc này đã để trong lòng bà quá lâu, thím Triệu bắt lấy cánh tay Trì Chiếu, nói hết toàn bộ ra: “Khi còn nhỏ nó rất ngoan, bé xíu đã biết nấu cơm giặt đồ cho cha, học tập trên trường cũng vô cùng tốt. Chúng tôi ai cũng cho rằng nó sẽ có một tương lai sáng lạng, về sau mới biến thành như vậy.”

“Trước đây cha nó không có tiền uống rượu bèn nghĩ ra kế bẩn, cha nó lừa nó là đi ra ngoài đọc sách, ai ngờ lại tìm một nhà nào đó rồi bán nó đi. Người mua cũng không phải hạng tốt lành gì, mỗi ngày đều bắt nó làm việc, còn trói nó lại dùng roi đánh nó. Bà con chúng tôi sau khi biết chuyện thì lập tức chạy đi cứu nó, nhưng từ lúc trở về nó thay đổi hoàn toàn, câu nào cũng bất hòa với chúng tôi.”

Không có người nào sẽ cam tâm tình nguyện sa đọa, Nguyên Lương cũng từng cố gắng hết sức, nó nỗ lực đọc sách, nỗ lực đi học, muốn dựa vào tri thức để thay đổi vận mệnh, khi ấy tràn đầy khát khao, nghĩ rằng mình đã thoát khỏi ai ngờ chỉ là bước chân vào một địa ngục mới. Những đòn roi đó giáng lên người nó, nhưng cũng giáng lên trái tim nó, mộng tưởng tan vỡ.

Thím Triệu kể ra, chính bà cũng khóc lên, trái tim Trì Chiếu cũng như bị bóp nghẹt, cũng từng bị cha mẹ bạo hành, đánh đập, cậu có thể hiểu được nỗi thống khổ cùng cực trong đó. Vấn đề tâm lý của Nguyên Lương đã rất nghiêm trọng, lừa gạt trong quá khứ khiến nó không thể tin tưởng một ai, ngay cả khi những người đó thật sự muốn giúp đỡ nó.

Buổi tối hôm ấy, Trì Chiều đến phòng Phó Nam Ngạn hơi muộn một tí, cậu còn đang suy nghĩ về thím Triệu và đứa nhỏ Nguyên Lương này. Khăn lông âm đắp lên mắt Phó Nam Ngạn nhưng một lúc lâu sau Trì Chiếu vẫn không nói gì.

“Làm sao thế?” Phó Nam Ngạn nhắm mắt lại hỏi cậu, “Tâm trạng không tốt sao?”

Trái tim Trì Chiếu thực sự rất khó chịu, cậu kể cho Phó Nam Ngạn nghe chuyện thím Triệu đến tìm cậu, dứt lời thì khổ sở cụp mắt: “Nghe thím ấy nói xong tôi cũng khóc, tôi không biết nên làm gì bây giờ.”

Sinh lão bệnh tử là thứ mà con người không thể trốn tránh, đây là thực tế mà tất cả các bác sĩ phải đối mặt. Phó Nam Ngạn đã chứng kiến rất nhiều chuyện như vậy, từ lúc ban đầu không thể chấp nhận đến bây giờ phải đối mặt. Đôi khi mọi chuyện chính là như vậy, sức lực của một người có hạn, sức của một nhóm người cũng có hạn, không ai có thể đảm bảo bản thân có thể cứu tất cả mọi người, điều đó chỉ là viển vông.

“Thật sự không có cách nào giúp bọn họ ư?” Trì Chiếu hỏi.

Đây không phải chuyện dễ dàng gì, Trì Chiếu biết. Nhưng những lời thím Triệu nói cứ quanh quẩn trong đầu cậu, thật sự không cách nào làm ngơ.

Những gì Nguyên Lương trải qua khiến cậu rất dễ đồng cảm, cậu biết cảm giác đấu tranh chống lại bản thân khó chịu như thế nào. Ánh đèn trước mắt nhu hòa, không khí nói chuyện cũng bình tĩnh, giáo sư bên cạnh mạnh mẽ làm người yên tâm, đây là điều mà Trì Chiếu phải đấu tranh rất nhiều năm mới giành lấy được. Ở giây phút này, cậu thật sự rất muốn giúp đứa nhỏ còn đang giãy giụa trong vũng bùn kia.

“Giáo sư Phó.” Mưa to vẫn trút xuống như thác ngoài cửa sổ, Trì Chiếu duỗi tay nắm lấy tay Phó Nam Ngạn, “Chúng ta giúp thằng bé đi, được không?”

Bàn tay cậu nóng rực, đầu ngón tay do dùng sức mà run nhẹ, giọng nói vội vàng dừng lại bên tai, khiến trái tim của Phó Nam Ngạn cũng khẽ run lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận