Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 14: Chương 14


Thế là hai người hẹn nhau ở quán ăn nhanh đối diện cục thành phố này.

Hơn nữa, Cố Nghiêu Dã đã đợi trong nhà hàng thức ăn nhanh gần một tiếng, Lâm Dự Đông mới đến.

“Cảnh sát hình sự như các cậu vất vả thật đấy.” Cố Nghiêu Dã thản nhiên nói.

Lâm Dự Đông liền khởi động máy hát của mình, tốc độ nói cực nhanh kể cho anh rất nhiều khó khăn trong ngành này.

Ước chừng mười phút sau, hai người mới đưa chủ đề đến phù rể đám cưới.

Lâm Dự Đông nói ngắn gọn với Cố Nghiêu Dã về quá trình đám cưới và những người khác trong đội phù rể.

Sau đó, những gì nên nói đã nói xong, thức ăn trong đĩa của hai người cũng đã gần thấy đáy.

Sau khi Lâm Dự Đông ăn xong, anh ngồi đợi Cố Nghiêu Dã, nhân tiện kiểm tra điện thoại của mình.

Tình cờ nhìn thấy Trần Thiến Hề đăng lên vòng bạn bè – một bức ảnh chụp chung của cô ấy và Giang Tĩnh Nguyệt đều đang mặc váy cưới.

Trong ảnh, hai cô gái cười tươi như hoa, mỗi người đều đẹp theo một cách riêng, rất quyến rũ.

Vì chuyện tối ngày hôm qua, Lâm Dự Đông đã bị Trần Thiến Hề mắng một trận, đồng thời cô vẫn phớt lờ anh.

Lâm Dự Đông lúc đầu hơi khổ sở, sợ rằng Trần Thiến Hề sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Bây giờ nhìn những bức ảnh cô ấy đăng, Lâm Dự Đông có thể chắc chắn rằng hôm nay cô ấy đã đi thử váy cưới.

Điều này cho thấy hôn lễ giữa bọn họ sẽ không có thay đổi gì, hơn nữa cũng cho thấy trong lòng Trần Thiến Hề ít nhất đã tha thứ một phần mười cho anh.

Vì vậy, trong lòng anh rất vui vẻ. Nhìn điện thoại, khóe miệng anh bất giác nhếch lên.

Cố Nghiêu Dã đang ngồi đối diện với anh, nói: “Cậu nhìn điện thoại di động cười ngây ngô cái gì thế?”

Lâm Dự Đông ngước mắt nhìn anh, đưa điện thoại cho người đàn ông đối diện: “Tôi cho cậu xem vợ tôi nè.”

Cố Nghiêu Dã: “…”

Ai thèm nhìn vợ cậu… Nhìn cậu không đáng giá một xu nào hết á.

Anh đang muốn từ chối, trả điện thoại cho Lâm Dự Đông.

Không ngờ từ khóe mắt vô tình liếc thấy bức ảnh trên điện thoại.

Ánh mắt Cố Nghiêu Dã lúc này như đông cứng lại, vẻ mặt nôn nóng đột nhiên dịu đi, đôi mắt đen lóe lên một luồng ánh sáng.

Cả hai người phụ nữ trong ảnh đều mặc váy cưới.

Nhưng điều mà Lâm Dự Đông muốn Cố Nghiêu Dã nhìn thấy là vị hôn thê của anh Trần Thiến Hề, giọng điệu của anh đầy đắc ý: “Thế nào? Cô ấy có phải rất đẹp không?”

Anh ấy không biết, sự chú ý của Cố Nghiêu Dã đều tập trung vào Giang Tĩnh Nguyệt trong bức ảnh.

Không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cô ấy trong chiếc váy cưới.

Nụ cười xinh đẹp của cô đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Thậm chí khiến đàn ông chẳng thể kiềm chế suy nghĩ của mình.

Trong đầu anh hiện giờ chỉ có một ý nghĩ – Gói cô lại, mang về nhà.

Không biết anh đã nhìn chằm chằm bao lâu, Cố Nghiêu Dã cuối cùng cũng mấp máy môi, khàn giọng đáp lại Lâm Dự Đông: “Ừm, rất đẹp.”

Đẹp đến mức khiến anh muốn phát điên, cướp cô về nhà… Giữa đêm khuya, chỉ một mình được ngắm nhìn cô, đùa bỡn một hồi.

— Ý trên mặt chữ.

Buổi trưa nắng như thiêu đốt, dù xuyên qua ô cửa kính, vẫn nóng bỏng vô cùng.

Có lẽ nhìn thấy Cố Nghiêu Dã đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh, vẻ mặt của anh lại quá tập trung, đôi mắt Lâm Dự Đông dần tối đi.

Lâm Dự Đông không khỏi nhíu mày, giật lại điện thoại trong tay anh: “Đủ rồi, vợ tôi mặc dù rất xinh đẹp, nhưng cậu không thể cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy.”

“Đó là vợ của tôi, cẩn thận tôi đánh cậu đó.”

Suy nghĩ bị cắt đứt, dục vọng đang lớn dần trong góc tối trái tim của Cố Nghiêu Dã cũng bị cắt đứt theo.

Anh hơi nhướng mày, thản nhiên cười: “Ai quan tâm đến vợ cậu?”

“Vậy cậu đang nhìn cái gì?” Lâm Dự Đông lẩm bẩm, cầm điện thoại trong tay, mỉm cười nhìn Trần Thiến Hề trong ảnh một lúc.

Cố Nghiêu Dã không trả lời câu hỏi của anh ấy, Lâm Dự Đông cũng không truy hỏi.

Bởi vì vừa load lại, bài đăng của Trần Thiến Hề trên vòng bạn bè đột nhiên biến mất…

Lâm Dự Đông đang bận tìm ảnh, anh không chú ý ánh mắt tràn đầy dục vọng của người đàn ông đối diện mình, yết hầu lên xuống liên tục.

“Kỳ quái, mới vừa rồi còn thấy được, tại sao trong nháy mắt lại mất quyền truy cập?” Lâm Dự Đông lẩm bẩm, một lúc lâu sau anh ấy mới ý thức được: “Hình như mình bị chặn rồi… “

Cố Nghiêu Dã: “…”


Bây giờ anh thực sự hoài nghi phù rể là mình có cơ hội được lên sàn không.

Lâm Dự Đông kinh ngạc một lát, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường.

Nhìn bộ dạng như thế này, dường như anh đã quen với việc bị chặn.

Cố Nghiêu Dã cũng không hỏi nhiều.

Lâm Dự Đông thực sự đã quen với hành động của Trần Thiến Hề.

Đối với việc này cũng không hề cảm thấy phiền chán.

Dù sao từ lúc anh hạ quyết tâm cầu hôn Trần Thiến Hề, anh đã chuẩn bị tâm lý bị cô hành hạ cả đời.

Cô gái đó, chỉ ở trước mặt anh mới thể hiện sự ngang ngược vô lý của mình.

Điều này khiến Lâm Dự Đông cảm thấy như mình là người may mắn được ông trời chọn trúng.

“Đúng rồi, nghe nói cậu và Tĩnh Nguyệt có hôn ước?”

Chủ đề đột nhiên chuyển sang Cố Nghiêu Dã.

Anh có chút trở tay không kịp.

Sau một lúc ngập ngừng, người đàn ông ậm ừ.

Chẳng mấy chốc anh đã hiểu tại sao Lâm Dự Đông lại biết chuyện này.

Tin nhà họ Cố và nhà họ Giang sắp kết hôn đã lan truyền từ lâu trong giới kinh doanh của thành phố Thẩm Quyến.

Giới truyền thông có thể đã đưa tin, nhưng một cảnh sát hình sự bận rộn như Lâm Dự Đông không có thời gian để ý đến tin tức của hào môn thế gia.

Chắc là nghe được từ vợ chưa cưới của cậu ta.

“Tôi còn nghe nói Tĩnh Nguyệt không đồng ý hôn ước của hai người.” Lâm Dự Đông nghĩ tới điều gì, không khỏi giơ tay vỗ vỗ bả vai Cố Nghiêu Dã: “Được rồi, có một chuyện, thân là anh em, tớ nhất định phải nói cho cậu biết.”

“Tĩnh Nguyệt có bạn trai, theo như tôi biết, tình cảm của cô ấy với bạn trai mình rất tốt.”

“Để tôi nói cho mà biết, trong thời đại ngày nay, hôn nhân từ lâu đã không còn là vấn đề nữa.”

“Cậu và Tĩnh Nguyệt không có nền tảng tình cảm, kết hôn cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.”

“Chỉ là trên đời này có thêm một đôi vợ chồng bất hoà mà thôi.”

“Hơn nữa, lấy gậy đánh uyên ương, ép buộc người khác, hại người mà không lợi cho mình.”

“Chúng ta đường đường là đàn ông, không cần bắt nạt mấy cô gái nhỏ. Cậu nói có đúng không?”

Lâm Dự Đông không can thiệp vào hôn ước giữa Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã.

Nhưng anh ấy nhớ Trần Thiến Hề hình như bởi vì Giang Tĩnh Nguyệt buồn rầu mà khổ não theo, vì vậy anh ấy nghĩ nếu anh có thể giúp Giang Tĩnh Nguyệt một tay, cũng coi như lấy công chuộc tội với Trần Thiến Hề.

Nói không chừng lần này Trần Thiến Hề có thể thả anh ra khỏi danh sách đen sớm hơn.

Cố Nghiêu Dã nhìn Lâm Dự Đông thật lâu, nhưng không đáp lại.

Nhưng những gì cậu ấy vừa nói, từng câu từng chữ, đều ghi nhớ trong lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận