Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 15: Chương 15


Lâm Dự Đông còn chưa nói được mấy câu đã bị người trong cục gọi đi.

Trước khi đi, anh ấy đi trả tiền, còn nói mình sẽ mời Cố Nghiêu Dã uống rượu trước hôn lễ.

Sau khi Lâm Dự Đông rời đi, Cố Nghiêu Dã ngồi một mình trong trong tiệm ăn nhanh thêm năm phút nữa.

Anh vẫn không thể quên bức ảnh Giang Tĩnh Nguyệt mặc váy cưới, trong lòng thỉnh thoảng lại nhớ tới lời nói vừa rồi của Lâm Dự Đông.

Nặng nề, u uất, khó chịu.

Nhưng rất nhanh, Cố Nghiêu Dã đã lấy lại được những suy nghĩ phân tán của mình.

Anh cũng rời khỏi nhà hàng rồi lái chiếc xe Big G màu đỏ của Tô Dĩ Phàm đến phố quán bar.

Sau khi về nước vẫn còn rất nhiều việc cần phải thực hiện.

Điều quan trọng nhất bây giờ là dọn nhà.

Cũng giống như những lời đồn thổi bên ngoài, bản tính của Cố Nghiêu Dã phóng khoáng và không biết kiềm chế, không thích bị kiểm soát, quen hành động liều lĩnh.

Sau khi trở về Trung Quốc, nếu anh sống trong nhà cũ sẽ khó tránh khỏi bị ông cụ giảng dạy.

Vì vậy, anh quyết định dọn ra khỏi nhà cũ và nhờ Tô Dĩ Phàm tìm giúp một nơi yên tĩnh.

Chỉ mất mười phút lái xe từ cục thành phố đến Phố Bar.

Khi Cố Nghiêu Dã đến Dục Sắc, Tô Dĩ Phàm cũng vừa từ một căn hộ gần đó chạy tới.

Hai người gặp nhau ở bãi đậu xe ở cửa sau của quán bar, Tô Dĩ Phàm chuyển thông tin về mấy ngôi biệt thự cậu ta thu thập được cho Cố Nghiêu Dã.

Cậu ta dường như còn chưa tỉnh táo, ngáp một cái, buồn ngủ nói: “Anh Dã, yêu cầu của anh quá cao, em tìm khắp thành phố, chỉ tìm được ba căn đáp ứng được yêu cầu của anh.”

“Anh nghe em, chọn một căn, tạm chấp nhận chút đi nha anh.”

Cố Nghiêu Dã không đáp lại, giơ túi hồ sơ lên, dùng ánh mắt cảm tạ cậu ta.

Anh cầm lấy túi hồ sơ mở cửa ghế phụ chiếc Ferrari của mình, rồi ném túi hồ sơ xuống ghế phụ.

Lúc này anh mới uể oải chào hỏi Tô Dĩ Phàm: “Đi đây.”

Tô Dĩ Phàm bóp nhẹ sau gáy hai lần, ánh mắt vô tình liếc nhìn biển số chiếc Ferrari Roma màu cam của Cố Nghiêu Dã.

Sau đó, cậu ta cau mày: “Không phải, anh Dã…”

“Biển số xe của anh là cái quái gì vậy, thật là một mớ hỗn độn.”

*深 A·JY113

*Cho bạn nào chưa hiểu thì JY là viết tắt phiên âm của chị Nguyệt nhà mình đó. Bả tên 靜月 phiên âm là Jìng Yuè.

Biển số xe này hơi bị quá mức bình thường, không xứng với anh Dã phóng khoáng bất cần đời.

Nó cũng không xứng đáng với chiếc siêu điên cuồng ngầu lòi của anh.

Tô Dĩ Phàm nghĩ thầm, nói một cách ân cần: “Sau này em sẽ tìm người giúp anh lấy biển số xe mới.”

“Anh muốn năm số 6 hay năm số 8?”

Cố Nghiêu Dã đã đi vòng qua ghế lái, mở cửa xe: “Không cần, cái bây giờ là được rồi.”

Tô Dĩ Phàm: “… Tốt chỗ nào chứ?”

Thật là lộn xộn, cái quái gì vậy?

Cố Nghiêu Dã không giải thích, hơi nhướng mày cười nhẹ, khó hiểu: “Cậu thì biết cái gì.”

Tô Dĩ Phàm: “…”

Được rồi, là cậu ta bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.

“Đi đây, cậu cũng trở về đi.” Cố Nghiêu Dã vẫy tay với cậu ta, sau đó cúi người lên xe.

Để lại Tô Dĩ Phàm đầu óc mơ hồ, nhìn chiếc Ferrari Roma màu đỏ cam bay đi trong làn khói bụi.

Sau bữa trưa muộn, Giang Tĩnh Nguyệt và Trần Thiến Hề trở lại tiệm áo cưới, đưa ra quyết định cuối cùng về lễ phục cưới cho ngày kết hôn.

Lúc rời tiệm áo cưới thì đã đúng bốn giờ chiều.

“Tĩnh Tĩnh, tiếp theo cậu muốn đi đâu?” Trần Thiến Hề nghĩ, Giang Tĩnh Nguyệt đã ở bên cô ấy cả ngày.

Bây giờ công việc của cô đã hoàn thành, đến lượt cô ấy đi cùng Giang Tĩnh Nguyệt rồi.

Nghe cô ấy hỏi vậy, Giang Tĩnh Nguyệt mới nhớ tới có một chỗ muốn đi.

Vì vậy, hai mươi phút sau, Trần Thiến Hề đi cùng Giang Tĩnh Nguyệt đến một công ty luật.

Giang Tĩnh Nguyệt đang tìm luật sư để soạn thảo một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.

Hôn ước giữa cô và Cố Nghiêu Dã phải chấm dứt.

Tối hôm qua ở quán bar Dục Sắc, cô đã đề cập với Cố Nghiêu Dã về việc hủy bỏ hôn ước, theo những gì anh nói, anh muốn đạt được lợi ích từ Giang Tĩnh Nguyệt mới chịu buông tha.

Giang Tĩnh Nguyệt nghĩ thật kỹ về vấn đề này.

Lợi ích mà cô có thể mang lại cho Cố Nghiêu Dã, chỉ có thể là cổ phần của cô trong tập đoàn Hối Giang.

Chỉ cần hôn ước có thể giải trừ thuận lợi, Giang Tĩnh Nguyệt không ngại chuyển một phần cổ phần cho Cố Nghiêu Dã.

Đương nhiên, hạnh phúc của cô trong suốt quãng đời còn lại quan trọng hơn cổ phiếu.

Sau khi nghe những lời của Giang Tĩnh Nguyệt, Trần Thiến Hề biết được Cố Nghiêu Dã muốn nhận được lợi ích từ cô, ngay lập tức phỉ nhổ người đàn ông này: “Anh ta là tên nhà giàu N đời rồi, không cần lo lắng cơm ăn áo mặc, vậy mà vẫn còn thèm cổ phần của cậu! Thật là quá đáng!”

Giang Tĩnh Nguyệt lập tức dở khóc dở cười, hoài nghi vừa rồi mình không nói rõ ràng: “Chính tớ muốn cho anh ta cổ phần mà.”

Xét cho cùng, kết hôn có nghĩa là giữa cô và Cố Nghiêu Dã tồn tại mối quan hệ lợi ích, nếu hôn ước phải hủy bỏ, thì việc trả chút gì đó có lợi cho đối phương là điều đương nhiên.

Như vậy thỏa thuận này mới có thể được thương lượng.

Trần Thiến Hề cau mày lắc đầu: “Tớ thực sự không thể hiểu thế giới của người có tiền.”

“Nhưng nếu cậu đã quyết định làm như vậy, với tư cách là bạn thân, tớ đương nhiên ủng hộ cậu vô điều kiện.”

Giang Tĩnh Nguyệt mỉm cười, cho cô ấy một cái nhìn yên tâm.

Trần Thiến Hề kéo cánh tay cô: “Vậy cậu định khi nào đi tìm Cố Nghiêu Dã để giải quyết chuyện này?”

“Hai ngày nữa đi.”

“Hợp đồng đã lập, nếu như không có vấn đề gì, tớ sẽ đi tìm anh ta.”

Dù sao trong ba ngày nữa, Chu Thỉ sẽ trở về nước.

Giang Tĩnh Nguyệt dự định giải quyết vấn đề này trước khi anh ấy trở về Trung Quốc.

“Nói thật, tớ có chút ghen tị với giáo sư Chu của cậu, cậu đối với anh ấy thật tốt, cô vợ này của anh ấy cũng quá bảo vệ anh ấy rồi đó.” Trần Thiến Hề trêu chọc Giang Tĩnh Nguyệt.

Cả hai vừa nói vừa cười vào tòa nhà văn phòng, đến văn phòng luật sư trong tòa nhà.

Hai ngày tiếp theo, Giang Tĩnh Nguyệt làm việc sinh hoạt bình thường, không hề quay lại căn nhà cũ.

Gần đây Thẩm Quyến không yên ổn, vẫn chưa có manh mối thực sự nào về hai vụ án hiếp dâm và giết người xảy ra trước đó.

Cảnh sát đang giải quyết vụ án này một cách nhanh chóng, chuẩn bị thành lập một đội đặc nhiệm cho vụ án này để bắt giữ kẻ sát nhân càng sớm càng tốt và đưa ra lời giải thích cho người dân.

Giang Tĩnh Nguyệt nhận được tin rằng lãnh đạo bên trên đã lên kế hoạch gửi cô đến đội đặc nhiệm để giúp đỡ.

Vì vậy, ngày trước khi gia nhập nhóm cũng là ngày trước khi Chu Thỉ trở về Trung Quốc.

Hơn chín giờ đêm, Giang Tĩnh Nguyệt tan sở, mang theo thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, định đến nhà cũ nhà họ Cố tìm Cố Nghiêu Dã.

Bởi vì không còn sớm, khi Giang Tĩnh Nguyệt chuẩn bị đến nhà cũ nhà họ Cố, cô gọi vào điện thoại cố định của nhà cũ, hỏi Cố Nghiêu Dã đã ngủ chưa.

Trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt đã quyết định dù Cố Nghiêu Dã có ngủ hay không, tối nay cô cũng sẽ gặp anh.

Người giúp việc ở nhà cũ nhà họ Cố nói với cô là Cố Nghiêu Dã không có ở nhà cũ.

Giang Tĩnh Nguyệt hỏi thêm vài câu, sau đó từ chỗ người làm biết được chiều nay Cố Nghiêu Dã đã dọn ra khỏi nhà cũ, nói muốn ở một mình.

Người giúp việc nói cho Giang Tĩnh Nguyệt biết địa chỉ mới của người đàn ông.

Vì vậy, Giang Tĩnh Nguyệt lại lái xe đến khu biệt thự Tây Đình Xuân Tuyết.

Đó là một khu vực giàu có mới được phát triển ở thành phố Thẩm Quyến trong hai năm qua.

Nó ở một hướng khác với Lưu Kim Biệt Uyển. Nói cách khác, Giang Tĩnh Nguyệt sẽ mất ít nhất nửa giờ để lái xe từ Lưu Kim Biệt Uyển đến đó.

Đã hơn mười một giờ đêm.

Gió thổi mây chuyển, vầng trăng khuyết bị mây trôi bồng bềnh che phủ, ngoại thành càng thêm vắng vẻ yên tĩnh.

Tây Đình Xuân Tuyết, 13 tòa nhà.

Căn biệt thự riêng rộng lớn như một con quái vật khổng lồ nằm im lìm trong màn đêm, sẵn sàng nhún nhảy theo từng làn sóng âm nhạc.

Hôm nay Cố Nghiêu Dã vừa mới chuyển nhà, vì vậy Tô Dĩ Phàm đã tự ý gọi một nhóm bạn đến tổ chức tiệc, gọi một cách hoa mỹ là để chúc mừng tân gia của anh.

Vì chuyện này, Tô Dĩ Phàm đã bỏ ra đủ vốn liếng.

Họ không chỉ gọi ban nhạc thường trú từ Dục Sắc mà còn mời toàn những người đẹp trong giới người mẫu, muốn dáng người có dáng người, muốn tướng mạo có tướng mạo.

Lúc này, dưới sự la hét của mọi người, Cố Nghiêu Dã vốn đang trốn trên chiếc ghế dài trong góc đã bị một nhóm bạn nhấc bổng lên, ném thẳng vào bể bơi ngoài trời có các mỹ nhân vây quanh.

Với một tiếng bùm, nước bắn tung tóe trong bể bơi.

Tiếng huýt sáo, la ó trên bờ không ngớt.

Cố Nghiêu Dã bị ném xuống nước, ngẩng đầu lên lau nước trên mặt.

Vừa định lên bờ để dạy dỗ hung thủ – Tô Dĩ Phàm.

Lại bị những người phụ nữ tụ tập từ bốn phương tám hướng bao vây lại, anh không còn đường để rút lui.

Khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên căng cứng dưới ánh đèn sân khấu màu trắng, sắc mặt có chút trầm xuống, đôi lông mày dài ướt át không khỏi nhíu lại.

Khi Giang Tĩnh Nguyệt đến bể bơi ngoài trời phía sau biệt thự, cô tình cờ nhìn thấy cảnh tượng trên.

Cố Nghiêu Dã, nửa người trên được che kín, ngâm mình trong nước hồ bơi.

Được bao quanh bởi một nhóm oanh oanh yến yến.

Thật là một hình ảnh hoạt sắc sinh hương, phong lưu phóng đãng.

Giống y như lời đồn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận