Thủy Tiên Đã Cưỡi Cá Chép Vàng Đi

Chương 30


Gặp Tiểu Nhan vào khoảng đầu xuân. Nếu không có sự xuất hiện của cô, Quỳnh nhất định sẽ vẫn yên phận với những tháng ngày tựa hồ như không bao giờ thay đổi, cô ngỡ rằng mình sẽ cùng Trác sống như thế cho đến già.

Về sau, cả Trác và Tiểu Nhan đều nói Quỳnh nhân hậu, nên mới cứu Tiểu Nhan về. Nhưng Quỳnh lại nghĩ vì Tiểu Nhan sinh ra đã có một khuôn mặt khiến người khác phải thương xót, nên cũng khiến cô phải động lòng. Về sau Quỳnh thấy tựa như đó là một thứ duyên phận. Cô đã đứng nơi đầu đường đầy vận mệnh đón đợi Tiểu Nhan xuất hiện, còn Tiểu Nhan cũng đứng đợi chờ Quỳnh nơi ngã rẽ của vận mệnh, nơi Quỳnh ngơ ngác dõi trông ra bốn phía. Họ cuối cùng đã gặp nhau.

Hôm ấy Quỳnh từ tiệm cà phê đi về, đã quá nửa đêm. Đang đi chợt nhìn thấy Tiểu Nhan đang xông thẳng về phía mình. Mái tóc rất dài của cô xoã tung tơi bời, cô mặc chiếc váy ngủ dài màu xám cũ kỹ. Chiếc váy rất dài, vướng hết chaâ nọ đến chân kia, đã mấy lần cô gái suýt ngã. Dãy phố họ ở đều là những người không lấy gì làm dư giả. Chồng đối với vợ thường khá thô lỗ. Trên đường đã không ít lần người ta nhìn thấy những phụ nữ bị chồng rượt đuổi. Nhưng lần này không giống các lần trước. Ban đầu, Quỳnh chỉ nghĩ rằng đó là xô xát trong nội bộ gia đình, nên thái độ dửng dưng. Nhưng lần này, cô nhìn vào đôi mắt Tiểu Nhan, bỗng tin chắc rằng cô gái này có một hoàn cảnh rất đỗi phức tạp và đau khổ.

Đôi mắt ấy, Quỳnh vẫn luôn nhớ rõ. Bởi vì quá tròn, quá sáng, khiến cảm giác như không phải mắt loài người. Quỳnh nghĩ tới loài nai. Trong đôi mắt ấy Quỳnh luôn nhìn thấy nước đầy ăm ắp. Đôi mắt ấy khiến Quỳnh tin rằng nó thánh thiện, trong vắt thấu đáy.

Quỳnh phát hiện ra cô gái đi chân trần. Giữa đêm tháng ba lạnh lẽo, cô nhất định bị lạnh cóng. Cô gái đã sắp ngã xuống, vẫn loạng choạng lao đến, vừa vặn đâm sầm vào Quỳnh. Quỳnh đỡ cô gái, một tay nắm chắc tay cô ta, cả hai chạy thật nhanh. Quỳnh cảm thấy cô gái sắp dừng bước, sắp sửa ngã xuống. Vừa may phía trước có một chiếc tắc xi vừa trả khách. Quỳnh lập tức kéo cô gái chạy tới. Ngồi vào trong, xe bắt đầu chuyển bánh, Quỳnh quay đầu còn nhìn thấy bóng đen kia vẫn cố gắng đuổi theo thêm một đoạn nữa.

Quỳnh yêu cầu taxi chạy tới đầu kia của thành phố, nhằm cắt đuôi triệt để kẻ truy đuổi. Cô gái ngồi bên cạnh Quỳnh thở hồng hộc, cơ thể gầy nhỏ co cuộn lại. Quỳnh nhìn cô bất giác thấy thương xót. Cô khiến Quỳnh như quay lại những năm tháng trước đây. Quỳnh cũng còn là một cô gái nhỏ như thế này, giá lạnh vây bọc lấy cô. Điều nặng nề hơn, là cô cảm thấy sự cô độc, thiếu vắng tình yêu như con rắn bóng nhẫy đang cuộn chặt lấy cô. Lúc này, Quỳnh bỗng cảm thấy ấm áp, không còn là băng giá và lạnh lẽo nữa. Cô rút trong ba lô ra một chiếc lược, nhẹ nhàng chải tóc cho cô gái. Từng li từng tí một. Tóc cô gái đen dày và rất dài, che khuất nửa khuôn mặt. Quỳnh chải từng ít một và vén tóc cô ra sau gáy, một tay đỡ lấy suối tóc nặng trịch mượt mà, nghĩ thầm tóc đẹp thật, tựa như những sợi tơ để dành dệt một tấm lụa thượng hạng, mỗi một sợi đều lấp lánh chói mắt. Quỳnh rất ngưỡng mộ một mái tóc như thế vì cô chỉ có cuộc sống “vùi dập”, thức khuya, bữa no bữa đói suốt bao năm qua. Rất nhiều buổi sáng chải đầu, Quỳnh phát hiện ra tóc mình rụng từng nạm. Trong mơ, cô thường nghe thấy tiếng từng sợi tóc đứt gãy. Tóc cô luôn bị cắt lên đến vai, chẳng dài cũng chẳng ngắn.

Khi Quỳnh chải tóc cho cô gái, họ chẳng nói với nhau lời nào. Những động tác nhỏ bé đó dường như đã đưa cả hai đi qua thời gian hàng năm trời. Thế nên khi nói câu đầu tiên, hai người cảm giác như đã quen nhau từ lâu lắm.

“Ai đuổi theo em thế? Quỳnh hỏi.

“Cha dượng em“. Cô gái nói với giọng khàn đặc, Quỳnh đoán chắc đã lâu cô không uống nước.

“Bây giờ chị phải đưa em về chỗ nào? Mẹ em đâu?“.

“Mẹ em chết rồi. Em không về nhà được nữa đâu. Họ sẽ đánh em chết!” Cô gái xúc động, nhưng tiếng nói vẫn rất khẽ. Quỳnh vỗ về lưng cô, tỏ ý khuyên cô đừng sợ. Cô gái tựa vào cửa xe, nhắm nghiền mắt, Quỳnh tưởng cô ngủ, nhưng phát hiện ra cô đang nhíu mày, cơ thể không ngừng run rẩy. Quỳnh sờ tay lên trán mới biết cô đang sốt cao. Quỳnh ôm cô gái vào lòng, nhẹ nhàng bảo: “Đừng sợ, chị em mình về nhà thôi“.

Quỳnh bỗng cảm thấy, mình không còn là kẻ yếu. Cô đang gánh lên vai trách nhiệm chăm sóc cô gái yếu đuối này.

Thế là Quỳnh đem Tiểu Nhan về nhà. Cô cho cô ấy ngủ cùng giường, cách vài giờ lại cho uống thuốc, đun canh tẩm bổ. Trác cũng rất thương cô gái lạ, tan học về cậu mua một bó hoa nhỏ màu tím hồng đặt lên đầu giường cô.

Tiểu Nhan hôn mê suốt ba ngày. Quỳnh vì thế không đến trường cũng chẳng đi làm thêm, nhưng cô không cho phép Trác nghỉ học. Suốt ba ngày hai chị em thay nhau túc trực bên Tiểu Nhan, Quỳnh bỗng cảm nhận thấy một niềm hạnh phúc đơn giản mà cô đã mong đợi từ rất lâu. Một gia đình nhỏ ấm áp, một người ốm và những người còn lại bận bịu chăm sóc. Căn phòng tối tăm cũ kỹ này bỗng nhiên sáng lên ấm áp, nhộn nhịp.

Tiểu Nhan tỉnh lại khi Quỳnh không ở nhà, thuốc đã uống hết nên Quỳnh đi bệnh viện lấy thuốc. Trác đang ở nhà chăm sóc cô. Tiểu Nhan nhìn thấy Trác, hơi ngơ ngác, ngỡ là đang mơ, trước mặt là chàng hoàng tử mảnh khảnh kiểu quý tộc đã cứu cô ra khỏi chốn nước sôi lửa bỏng. Hai người ngượng ngập nhìn nhau, lặng lẽ.

Quỳnh về đến nhà, Tiểu Nhan đã có thể ngồi dậy, đang chậm rãi trò chuyện với Trác. Trác mở toang cửa sổ bị đóng kín nhiều ngày. Ánh nắng chiếu đang yếu dần chiếu vào trong phòng khiến người ta có cảm giác ngày đang bước vào sáng sớm chẳng hề cần tới một buổi đêm. Để cho ngày không còn đêm đen là cách thể hiện suy nghĩ của Quỳnh về một cuộc sống lý tưởng, suy nghĩ đó bắt nguồn từ những ngày ở nhà số 3 phố Đào Lý. Đêm xuống đồng nghĩa với việc cô không được gặp chú Dật Hán, đồng nghĩa với việc chú Dật Hán sẽ ở bên mẹ cô, có nghĩa là Quỳnh sẽ lại thức giấc giữa đêm, cô lại trốn dưới bếp và ăn điên cuồng để chống lại cảm giác sợ hãi và những kích động tâm hồn. Vì thế Quỳnh luôn mong mỏi đêm đen sớm tan đi, cô muốn ban ngày kéo dài mãi. Cô sẽ không phải lo nghĩ chuyên mất ngủ, nằm đếm từng tiếng chuông tựa như có người đang gõ cửa.

Tiểu Nhan thấy Quỳnh bước vào nhà, quay đầu lại nhìn cô vẻ ngần ngại, nhưng ánh mắt không hề tránh sang chỗ khác. Quỳnh rất thích đôi mắt sáng và ánh mắt thành khẩn của cô gái này. Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Mình quen nhau rồi, đúng không?“.

Cô gái gật đầu.

Quỳnh cùng lúc phát hiện Trác đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc, nhất định là đã quá lâu cậu không nhìn thấy Quỳnh cười. Hôm ấy ba chị em cùng ăn tối. Sau bữa ăn Tiểu Nhan nhất định đòi rửa bát giúp Quỳnh. Hai người rửa cùng nhau. Cả Quỳnh và Tiểu Nhan đều là người ít nói, nhưng Quỳnh nghĩ cô ấy nhất định cũng giống như cô, cảm nhận không khí vui vẻ dễ chịu, trong lòng yên tĩnh và an bình.

Cảnh ngộ của Tiểu Nhan có nét tương tự với Quỳnh. Điều khác là cô ấy có mẹ, mẹ rất yêu Tiểu Nhan. Chính vì yêu con, bà quyết định tái giá để cho cô một gia đình trọn vẹn. Nhưng bà chọn nhầm người. Cha dượng của Tiểu Nhan là một kẻ vũ phu, ông ta cần cưới một người đàn bà về nhà, không phải vì có tình cảm gì với mẹ của Tiểu Nhan. Ban đầu ông ta đối với Tiểu Nhan khá tốt, bởi cô xinh đẹp. Đôi mắt như đoá hoa mai luôn khiến ông ta thấy lòng dạ phơi phới. Mẹ Tiểu Nhan không lâu sau mắc chứng ung thư vú, có lẽ toàn bộ gia tài cũng không đủ chữa bệnh cho bà. Vì thế bà kiên quyết không nằm viện mà trở về nhà. Thế nhưng, điều bà thấy khi về đến nhà là gã đàn ông kia đang đè lên con gái mình. Người đàn bà điên cuồng xông tới, nhưng đã bị gã đàn ông đánh gục xuống sàn. Sau đó chỉ khoảng một tuần, bà qua đời. Tiểu Nhan không đủ sức để đau buồn, cô trở thành trò chơi ô nhục trong tay gã cha dượng. Ông ta nghĩ rằng cưới vợ về là để hầu hạ mình, nên giờ đây con gái bà hiển nhiên phải thay mẹ tiếp tục hầu hạ ông ta.

Tiểu Nhan liên tục chống cự, cho đến một ngày cô trốn được ra khỏi nhà, lúc đó đã ba tháng sau khi mẹ cô mất. Những chuyện trên, Tiểu Nhan đã kể cho Quỳnh vào một lần hai người trò chuyện riêng. Cô gái trạc tầm tuổi với Trác, thoạt trông thật yếu đuối, nhưng lại rất cứng cỏi, không muốn kể lể chuyện đời mình cho người khác. Quỳnh vì thế không bao giờ kể lại cho người khác nghe, kể cả Trác.

“Em cứ ở lại đây sống với chị em chị nhé, chúng ta như người trong một nhà“. Quỳnh nói.

Tiểu Nhan bước tới bên Quỳnh, ngả đầu vào vai cô, hỏi nhỏ: “Em có được gọi chị là chị nhỏ không, giống như Trác ấy?“.

Quỳnh đã khá lâu không khóc, cô ngỡ rằng sẽ không còn chuyện gì có thể làm mình khóc nữa. Nhưng phút giây này, bất giác mắt cô nhạt nhoà.

Những ngày sau đó, Quỳnh và Tiểu Nhan thường cùng nhau làm việc nhà. Có người làm cùng bao giờ cũng tốt. Mặc dù Tiểu Nhan ít đọc sách, nhưng trong cốt cách vẫn có dáng vẻ thanh nhã yêu kiều. Đó là điều Quỳnh rất thích, bởi bản thân cô không có. Điều đầu tiên Quỳnh tự học được là chống chọi những khó khăn cơ bản của cuộc sống, sao cho cô và Trác có thể sống dễ thở hơn chút ít, tiếp đó là làm sao để ứng phó với những điều đột ngột xảy ra từ đâu đó trong các ngóc ngách của cuộc sống. Tiểu Nhan biết thêu thùa, Quỳnh thì không. Tiểu Nhan yêu những con vật nhỏ bé và hoa lá cỏ cây. Còn Quỳnh, cô chỉ luôn nghĩ phải làm sao để kiếm được nhiều tiền hơn.

Có lúc, Quỳnh cảm thấy Tiểu Nhan là cô gái bước ra từ trong tranh cổ. Mỗi đường nét của cô đều tinh tế đến mức người khác không dám chạm vào, tựa như một búp bê làm từ giấy bóng kính trong suốt. Nhưng vì cuộc sống của cô đầy trắc trở khó khăn nên cô không có tính làm mình làm mẩy. Quỳnh thường xúc động về sự tế nhị của Tiểu Nhan. Hằng ngày chỉ một mình Tiểu Nhan ở nhà, nên cô đảm nhận luôn công việc dọn dẹp và nấu cơm. Tiểu Nhan không những nấu ăn rất ngon, hơn nữa không cần hỏi cô cũng nhanh chóng nắm được Quỳnh và Trác thích ăn những thứ gì. Đặc biệt là với Trác, sức khoẻ cậu không tốt, trước đây được chú Dật Hán cưng chiều nên ăn uống rất kén chọn và ăn ít. Mỗi ngày Tiểu Nhan đều đổi món cho Trác ăn ngon miệng hơn. Cô đun canh trong nồi nhỏ, rồi múc ra những chiếc bát sứ xinh đẹp bốc hương vị thơm ngon, chỉ nhìn thấy thôi đã đủ khiến người khác thấy khoan khoái dễ chịu. Trác rất thích những món canh đó, sắc diện của cậu cũng ngày càng hồng hào hơn trước. Quỳnh không thể không thừa nhận cũng với một số tiền như thế, Tiểu Nhan có thể làm ra bữa ăn phong phú hơn cô, thậm chí còn dùng tiền thừa ra để mua hoa về cắm trên bàn. Căn phòng nhỏ trở nên ấm áp và thơm tho.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận