Tiên Linh Thánh Cảnh

Chương 2: Cuộc sống vô vị


Bước tới trước cửa là một cô nhóc mới khoảng 4 hay 5 tuổi, nhỏ nhắn nhưng năng động, tóc bên đen bên trắng chạy tới.

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Cô nhóc ngây thơ hỏi, còn nữ hầu theo sau thở dốc, không đuổi kịp tốc độ của cô. Long phu nhân nói với nữ hầu:

“Được rồi ngươi xuống đi”

“Vâng thưa phu nhân” – Nữ hầu đáp

Nữ hầu sau đó lẳng lặng đi làm những công việc khác, còn Long phu nhân đưa đứa bé mới sinh ra cho Tiểu Nhiên xem.

“Tiểu Nhiên, con xem xem em con này”

Tiểu Nhiên nhìn chăm chú, cô vui vẻ lắm bởi cuối cùng cũng có em, đó là suy nghĩ của bao đứa trẻ khi còn nhỏ.

“Thế em con tên gì ạ?”

Long phu nhân chỉ cười, xoa đầu Tiểu Nhiên rồi nói.

“Tên em con, hay là con đặt đi?”

Nghe xong câu này, Tiểu Nhiên liền lục hết kiến thức đã học ra, cứ như một người có vô vàn kiến thức vậy.

Khoảng hơn mười phút, trong đầu cô chợt nghĩ ra một cái tên: “Long Đằng Hải”.

“Là Long Đằng Hải ạ!”

Long phu nhân cười mỉm, hỏi cô rằng:

“Thế nó có ý nghĩa gì?”

“Là Rồng vượt đại hải!” – Tiểu Nhiên ngay lập tức đáp lại

Nghe xong, Long phu nhân trong lòng càng thêm vui, hỏi rằng:

“Thế sau này con có quý em không?”

Tiểu Nhiên chống tay, ưỡn ngực nói:

“Tất nhiên ạ!”

Bên trong Đằng Hải, có cái gì như vừa mới thức tỉnh.

“Oáp~ Ngủ ngon quá!”

Đó là mảnh linh hồn của Thiên Long, dường như đã yếu đi một chút sau hơn ngàn năm chìm vào giấc ngủ.

“Hửm, đây là ai? Chẳng nhẽ là chủ nhân? Nhưng sao ngài ấy lại nhỏ như thế này?”

Thiên Long lục lại ký ức của ngàn năm trước, dường như chút ký ức đó đã giúp Thiên Long nhận ra.

“Đây là chủ nhân…”

Sự buồn bã bởi chủ nhân đã ra đi, để lại Thiên Long như là người giữ trẻ vậy. Thiên Long vô cùng tức tối.

“Tại saooooo, chủ nhân cứ bắt ta phải chịu khổ là sao không chịu đâu không chịu đâu!!!”

Thiên Long nghĩ đi cũng nghĩ lại, hay là giúp chủ nhân, dù gì cũng là chủ nhân mà.

Thiên Long đành chờ cho đến khi Đằng Hải đủ năm tuổi.

“Cơ thể chủ nhân trong thời kì phát triển mới có thể mạnh nhanh chóng được”

Sau đó Thiên Long lại chìm vào giấc ngủ ngắn ngủn khoảng 5 năm.

Cứ thế mà 5 năm trôi qua dần, Đằng Hải thì vẫn cứ lớn lên. Còn về phần Tiểu Nhiên, dường như cô đã có sự thay đổi. Cô nghiêm khắc hơn, dường như đặt sự nghiệp của cả Long gia ở trên vai. Còn Long phu nhân thì vẫn đang hoàn thành tốt công việc của mình.

Ở võ đường…

Từng đòn đánh của Tiểu Nhiên tung ra nhanh nhẹn, mượt mà nhưng lại hiểm hóc. Cứ như một con rồng bay lượn chao qua đảo lại, để lại những vết thương sâu vậy.

“Đánh mạnh lên! Em chưa ăn sáng à!? Đánh yếu quá!”

“A!!!”

Đằng Hải ngã xuống, chân tay đau nhức, bị đánh tới nỗi không đứng thẳng được.

“Em mới thế này thì sao mà xứng với danh em trai của người thừa kế Long gia đây?”

Mọi người đều xì xầm bàn tán, có người thì chê Đằng Hải, người thì xót thương tôi nghiệp Đằng Hải.

“Cô chủ cũng ác quá rồi, cậu chủ mới năm tuổi, sao trụ nổi trước người hơn bốn tuổi chứ!”

“Đấy là do cậu chủ không chịu luyện tập thôi, nhìn cô chủ kia kìa, cô ấy đều phải luyện tập vất vả đấy thôi”

“Nhưng…”

Tất cả đều phải quay lại luyện tập khi trưởng lão Long gia tới, đó là Long Bành Thiên, trưởng lão lớn tuổi mạnh nhất và cũng là ông nội của Đằng Hải và Tiểu Nhiên.

“Ông!” – Tiểu Nhiên hô to

Tiểu Nhiên ôm chầm lấy Bành Thiên, còn Bành Thiên thì bế Tiểu Nhiên lên vai, tuổi già cũng chẳng là gì với ông.

Đứng từ xa, Đằng Hải chỉ dám cúi chào mà không dám lại gần Bành Thiên:

“Cháu chào ông…”

Bành Thiên dường như không quan tâm, cái ông quan tâm là Tiểu Nhiên như thế nào.

Nhìn lại Đằng Hải, Bành Thiên đáp lại nhưng vô tình rồi bỏ đi, nói:

“Nếu cháu không cố gắng mạnh lên, thì xin lỗi, Long gia ta không nhận phế vật!”

Đằng Hải buồn bã, cầm thanh kiếm trên tay đánh bù nhìn dù thân tàn ma dại.

“Cậu chủ tội nghiệp quá, mà cũng bởi lão gia quá nghiêm khắc”

“Thế ngươi có đồng ý để một kẻ yếu hơn mình lại dẫn dắt mình không?”

“Nhưng dù sao đó cũng là cậu chủ của chúng ta mà…”

Được một thời gian, mọi người trong võ đường đều trở về, chỉ riêng Đằng Hải vẫn ở lại, luyện tập không ngừng nghỉ dù vết thương ngày càng trở nặng.

“9782…..9783…..”

Đằng Hải yếu dần, cơ thể suy sụp rồi ngất xuống, không động đậy được mà dần thiếp đi.

“Tỉnh dậy đi!”

Tiếng nói kì lạ phát ra trong đầu Đằng Hải, Đằng Hải dần mở mắt ra. Trước mắt Đằng Hải là một con rồng trắng toát, lục giác, hàm rộng. Dường như cũng chỉ thấy được bởi Đằng Hải.

“Oaaaaa….ngươi là cái gì!?”

Đằng Hải giật mình lùi về sau. Nhìn lại bản thân, những vết thương đã được chữa khỏi, thể lực cũng đã hồi phục.

“Là ngươi giúp ta sao?” – Đằng Hải hỏi

Thiên Long lẳng lặng lại gần, nói với Đằng Hải một câu:

“Ngài nguyện ý làm chủ nhân ta không?”

Đằng Hải ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy lạ lùng.

“Ơ sao lại như vậy???”

Dường như chả có một con rồng nào tự quy phục trước con người cả, trừ phi chúng có mục đích xấu, điều đó khiến Đằng Hải càng cảnh giác lùi ra xa.

“Không sao, tất cả tùy thuộc vào ngài, ta không ý kiến”

Tự nhiên, sau khi nghe xong câu nói này, Đằng Hải cảm thấy ấm lòng, dường như đây là người thứ 2 lắng nghe Đằng Hải ngoài Long phu nhân.

“Ta đồng ý” – Đằng Hải đáp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận