Tuy nhiên, những cơn như vậy thưa dần. Trong hàng giờ đồng hồ ông nằm ngửa, im lặng và bất động, lắng nghe những âm thanh ban ngày, dường như chúng đang quay lưng lại ông mà trò chuyện vui vẻ với nhau. Đột nhiên ông nhớ lại buổi sáng tại Rouginard – đó thực sự là điểm khởi đầu của toàn bộ chuyện đó – và rồi ông lại rên rỉ tiếp. Ông hình dung bầu trời, những cảnh xa xăm màu xanh, ánh sáng và bóng râm, những ngôi nhà màu hồng lốm đốm trên sườn núi màu xanh lá cây rực rỡ, những quang cảnh đáng yêu như mơ mà ông đã ngắm nhìn chúng mới ít ỏi, ít ỏi biết bao…
Khi ông còn ở bệnh viện, Margot đọc to cho ông nghe một bức thư của Rex viết như sau:
“Albinus thân mến, tôi không biết điều gì làm tôi choáng váng nhất – việc ông đã bạc đãi tôi bằng kiểu bỏ đi không lời giải thích và rất bất nhã đó, hay là nỗi bất hạnh vừa rơi xuống đời ông. Nhưng dù ông đã làm tổn thương tôi sâu sắc, tôi vẫn hết lòng thông cảm với nỗi bất hạnh của ông, nhất là mỗi khi tôi nghĩ về tình yêu ông dành cho hội họa và cho những vẻ đẹp của màu sắc và đường nét, vốn làm cho thị giác thành hoàng tử của mọi giác quan.
“Hôm nay tôi rời Paris đi Anh và sau đó đi New York, còn lâu nữa tôi mới quay lại Đức. Xin ông chuyển giùm tôi lời chào thân ái đến người bạn đồng hành của ông. Tính đỏng đảnh và bản chất được nuông chiều của cô ta xem chừng chính là nguyên nhân sự phản bội của ông đối với tôi. Chao ôi, cô ấy chỉ chung thủy trong mối quan hệ với chính bản thân cô ta mà thôi, nhưng như rất nhiều phụ nữ, cô ta thèm muốn được người ta ngưỡng mộ, điều này biến thành nỗi oán thù khi người đàn ông bị chọn làm đối tượng, với tính nói thẳng, bề ngoài gớm guốc và thiên hướng không được tự nhiên, không thể làm gì ngoài việc khơi lên trong cô ta sự nhạo báng và nỗi ác cảm.
“Hãy tin tôi, Albinus, tôi quý mến ông, nhiều hơn tôi từng thể hiện, nhưng giá mà ông nói với tôi bằng những lời đơn giản rằng sự hiện diện của tôi đã trở nên phiền phức cho cả ông lẫn cô ta, thì tôi đã có dịp đánh giá cao sự thẳng thắn của ông, và khi đó kỷ niệm vui vẻ của những lần chúng ta bàn luận về hội họa, hay hàn huyên về thế giới màu sắc, hẳn đã không bị bóng tối cuộc bỏ chạy bất nghĩa của ông làm u ám một cách buồn bã đến thế.”
“Ừ, đúng là lá thư của một gã đồng tính,” Albinus nói. “Nhưng dù sao đi nữa anh cũng mừng là anh ta đã biến đi. Có lẽ, Margot à, Chúa đã trừng phạt anh vì không tin tưởng em, nhưng đau khổ sẽ đến với em nếu…”
“Nếu sao cơ, anh Albert? Anh nói tiếp đi, nói hết câu đi…”
“Thôi. Không có gì cả. Anh tin em. Ôi, anh tin em mà.”
Ông im lặng, và sau đó ông bắt đầu phát ra tiếng nghẹn ngào – nửa rên nửa rống – vốn luôn luôn là lúc kích phát trong ông cơn hoảng sợ bóng tối xung quanh.
“Hoàng tử của mọi giác quan,” ông lặp đi lặp lại nhiều lần với giọng run rẩy. “À, ừ, hoàng tử…”
Khi ông đã bình tĩnh lại, Margot nói rằng cô chuẩn bị đi ra ngoài để đến công ty du lịch. Cô hôn lên má ông và sau đó nhẹ bước mau dọc lề đường phủ bóng râm.
Cô bước vào một nhà hàng nhỏ mát mẻ và ngồi xuống cạnh Rex. Hắn đang uống rượu vang trắng.
“Ừm,” hắn hỏi, “lão ăn mày tội nghiệp nói gì về bức thư? Anh dùng lời lẽ có dễ thương không nào?”
“Vâng, mọi chuyện diễn ra ổn cả. Thứ Tư tới em và ông ta sẽ đi Zurich để gặp ông chuyên gia đó. Xin anh nhớ lo mua vé nhé. Nhưng xin anh hãy mua vé cho mình ở một toa khác, như thế an toàn hơn.”
“Anh không chắc liệu người ta có cho không vé của anh không,” Rex vô tư nhận xét.
Margot mỉm cười dịu dàng và bắt đầu lấy từ túi xách tay ra những tờ giấy bạc.
“Và nói chung là,” Rex nói thêm, “mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều nếu anh là thủ quỹ,”