Trên tàu ông cảm thấy cổ họng dâng lên cảm giác buồn nôn, vì ông không thể làm hòa hợp nhịp điệu lách cách đung đưa của toa tàu với bất kỳ chuyển động về phía trước nào, bất kể ông có cố đến mấy để hình dung ra cảnh vật chắc hẳn đang trôi qua rất nhanh. Và rồi một lần nữa, tại Zurich, ông phải tìm đường giữa đám người và đồ vật vô hình – những chướng ngại vật, những góc cạnh như đang nín thở trước khi đâm bổ vào ông.
“Ồ, thôi nào, đừng có sợ,” Margot cáu kỉnh nói với ông. “Em đang đi trước dẫn đường cho anh. Bây giờ thì dừng lại. Chúng ta chỉ sắp lên taxi thôi. Giờ anh nhấc chân lên. Anh có thể bớt nhút nhát đi một chút được không? Thật tình anh như đứa trẻ hai tuổi vậy.”
Vị giáo sư, một thầy thuốc chuyên về mắt nổi tiếng, tiến hành khám mắt kỹ lưỡng cho Albinus. Ông ta có giọng nói mềm mại mượt mà làm Albinus hình dung ông ta là một ông già với khuôn mặt thầy tu râu ria nhẵn nhụi, mặc dù trong thực tế ông ta vẫn còn khá trẻ và trưng một bộ ria mép tua tủa. Ông ta nhắc đi nhắc lại những điều Albinus đã biết gần hết: rằng dây thần kinh thị giác bị tổn thương tại giao điểm trong não. Có thể chỗ giập nát này sẽ lành lại; có thể sẽ xảy ra thoái hóa hoàn toàn – hai khả năng này, một cách mơ hồ, có xác suất như nhau. Nhưng dù trong trường hợp nào, với tình trạng hiện tại của bệnh nhân, nghỉ ngơi hoàn toàn là điều quan trọng nhất. Một viện điều dưỡng trên núi sẽ rất thích hợp. “Và sau đó chúng ta sẽ thấy,” vị giáo sư nói.
“Chúng ta sẽ thấy thật không?” Albinus nhắc lại với một nụ cười u sầu.
Ý tưởng viện điều dưỡng không hấp dẫn Margot. Một cặp vợ chồng già người Ailen họ gặp trong khách sạn đề xuất cho họ thuê một ngôi nhà nhỏ ngay trên khu du lịch giải trí vùng núi rất được ưa chuộng. Cô hỏi ý kiến Rex và sau đó (trong lúc để Albinus ở lại với cô y tá họ thuê) được hắn hộ tống đi xem địa điểm đó thế nào. Hóa ra đó là một nơi khá đẹp: một ngôi nhà tranh nhỏ hai tầng với các phòng nhỏ sạch sẽ và trên mỗi cánh cửa có gắn một cốc nước thánh.
Rex thấy địa điểm ngôi nhà khá hợp với sở thích của hắn: hoàn toàn đơn lẻ, cao trên đỉnh dốc lọt giữa rừng cây linh sam đen đặc, và chỉ đi bộ xuống dốc mười lăm phút là đến làng và các khách sạn. Hắn chọn cho mình phòng nhiều nắng ở tầng trên. Một người đầu bếp trong làng được tuyển dụng. Rex nói chuyện với bà ta theo kiểu gây ấn tượng rất mạnh:
“Chúng tôi cho bà mức lương cao như vậy,” hắn nói, “bởi vì bà sẽ phục vụ một người đàn ông bị mù do một cú sốc tinh thần dữ dội. Tôi là bác sĩ phụ trách chữa cho ông ta, tuy nhiên, xét đến trạng thái tâm lý của ông ta, ông ta không được biết rằng có một bác sĩ đang sống cùng nhà với ông ta cũng như với cô cháu gái của ông ta. Do đó, nếu bà phì ra câu nào, trực tiếp hoặc gián tiếp, để ông ta biết sự có mặt của tôi – như nói với tôi chẳng hạn mà để ông ta nghe được, bà sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về mọi hậu quả của việc làm gián đoạn tiến trình phục hồi của ông ta, và ở Thụy Sĩ đây hành vi đó, tôi tin rằng, sẽ bị nghiêm trị. Hơn nữa, tôi khuyên bà không nên đến gần bệnh nhân của tôi, hay thực ra là không nên tham gia vào bất kỳ cuộc trò chuyện nào với ông ta. Ông ta dễ lên những cơn tâm thần hung dữ nhất. Có thể bà sẽ quan tâm đến chuyện ông ta từng làm một bà già bị thương trầm trọng (một bà rất giống bà ở nhiều điểm, cho dù không hấp dẫn bằng) bằng cách giậm chân lên mặt bà ta. Dù sao, tôi cũng không mong chuyện như thế xảy ra lần nữa. Và quan trọng hơn hết thảy, nếu bà tán gẫu về những chuyện này trong làng mà làm cho dân làng trở nên tò mò, thì bệnh nhân của tôi, trong tình trạng hiện tại, có thể phá nát mọi thứ trong nhà, bắt đầu bằng chính cái đầu của bà. Bà có hiểu ý tôi không?”
Bà già khiếp đảm đến độ suýt nữa từ chối công việc được trả lương hậu hĩ khác thường này, và chỉ quyết định nhận lời khi Rex đảm bảo với bà rằng bà sẽ không phải gặp người đàn ông mù, cô cháu gái sẽ cho ông ta ăn, và ông ta thực ra khá ôn hòa nếu không bị quấy rầy. Hắn cũng thu xếp với bà ta để không một cậu người làm nào ở cửa hàng thịt hay không một bà thợ giặt nào được phép xâm nhập căn cứ. Sau khi làm xong việc đó, Margot quay lại đón Albinus trong khi Rex chuyển đồ đạc của hắn vào nhà. Hắn mang theo tất cả hành lý, quyết định cách phân bổ sắp xếp các phòng và lo sao cho mọi đồ vật rườm rà không cần thiết và dễ vỡ đều bị loại bỏ. Sau đó hắn đi vào phòng mình và vừa du dương huýt sáo vừa treo lên tường một số bức vẽ bằng bút mực không được đứng đắn lắm.
Khoảng gần năm giờ, hắn nhìn qua ống nhòm và thấy, xa phía dưới, một chiếc ô tô đi thuê đang đến gần. Margot mặc áo màu đỏ rực rỡ nhảy ra ngoài và giúp Albinus xuống xe. Đeo cặp kính đen, hai vai so lại, ông trông như một con cú mèo. Chiếc xe quay đầu và mất hút sau chỗ rẽ rậm rạp cây cối.
Margot giữ cánh tay người đàn ông vụng về ngoan ngoãn và dìu ông bước, và ông vừa leo lên lối đi vừa giơ gậy ra phía trước. Họ biến mất đằng sau hàng cây linh sam, xuất hiện trở lại, biến mất lần nữa và cuối cùng hiện ra trong khu vườn nhỏ trên sân thượng chỗ bà đầu bếp sầu thảm (tình cờ làm sao đã trở nên hết lòng phục vụ Rex) sợ sệt đến gặp họ, và đỡ chiếc va li nhỏ từ tay Margot trong khi cố không nhìn vào kẻ mất trí nguy hiểm kia.
Trong khi đó, Rex nghiêng người ra ngoài cửa sổ chào Margot bằng một cử chỉ hài hước: hắn ép bàn tay vào tim mình rồi vung hai cánh tay ra với điệu giật giật – hắn vừa bắt chước Punch[1] một cách xuất sắc – và dĩ nhiên là hoàn toàn theo kiểu phim câm, dẫu rằng, giá như trong hoàn cảnh thuận lợi hơn, hắn đã có thể rít lên rất giống. Margot mỉm cười với hắn và đi vào nhà, tay vẫn dắt Albinus.
[1. Nhân vật rối trong vở rối truyền thống nổi tiếng ‘Punch và Judy’.]
“Hãy dẫn anh qua tất cả các phòng và mô tả mọi thứ cho anh,” Albinus nói. Ông không thực sự quan tâm, nhưng ông nghĩ việc đó sẽ làm Margot vui: cô vốn thích dọn đến nơi ở mới.
“Một phòng ăn nhỏ, một phòng khách nhỏ, một phòng làm việc nhỏ,” cô vừa dẫn ông đi xuyên qua tầng một vừa giải thích. Albinus chạm tay vào đồ đạc, vỗ vỗ lên các đồ vật khác nhau như xoa đầu những đứa trẻ xa lạ, và ông cố định vị bản thân.
“Vậy cửa sổ ở chỗ kia,” ông nói, tin tưởng chỉ tay vào một bức tường trống. Ông đâm vào cạnh bàn đau nhói và cố tỏ vẻ như ông cố tình làm thế – ông dùng tay mò mẫm cái bàn như thể muốn đo nó vậy.
Sau đó, họ đi kề bên nhau cùng leo lên chiếc cầu thang bằng gỗ ọp ẹp. Ở phía trên, Rex đang ngồi ở bậc cuối, cả người co giật trong cơn cười đùa câm lặng. Margot xỉa ngón tay ra ý mắng mỏ; hắn liền thận trọng đứng dậy và nhón chân lùi lại. Điều này thực ra không cần thiết, vì cái cầu thang đã cọt kẹt đến điếc cả tai dưới bước chân của người đàn ông mù.
Họ rẽ vào hành lang. Rex, lúc này đã rút về cửa phòng mình, cúi người xuống vài lần và ấn tay che miệng. Margot giận dữ lắc đầu – một trò nguy hiểm, hắn đùa nghịch như một cậu học trò.
“Đây là phòng ngủ của em, còn đây là của anh,” cô nói.
“Tại sao không là một phòng chung?” Albinus đăm chiêu hỏi.
“Ôi, anh Albert,” cô thở dài. “Anh biết bác sĩ dặn gì mà.”
Sau khi họ đã đi khắp nơi (trừ phòng của Rex, tất nhiên rồi), Albinus cố gắng đi quanh nhà mà không cần cô giúp, chỉ để cô thấy rằng cô đã làm cho ông thấy được mọi thứ giỏi thế nào. Nhưng gần như ngay lập tức, ông lạc hướng, đâm sầm vào tường, mỉm cười xin lỗi và suýt làm vỡ một chiếc chậu rửa. Ông cũng đi lạc đến căn phòng ở góc (chỗ Rex chiếm ngự và chỉ có lối vào duy nhất từ hành lang), nhưng ông đã quá lẫn lộn đến nỗi tưởng mình đang đi ra khỏi nhà tắm.
“Cẩn thận, đó là nhà kho,” Margot nói. “Anh sẽ va bể đầu mất đó. Bây giờ anh hãy quay lại và cố đi thẳng đến giường nào. Em thật tình không biết liệu lang thang như thế có tốt cho anh không. Đừng nghĩ em sẽ để anh đi thám hiểm thế này; hôm nay là một ngoại lệ thôi.”
Chỉ làm có thế mà ông đã thấy hoàn toàn kiệt sức. Margot đưa ông lên giường và mang bữa tối vào. Khi ông đã chìm trong giấc ngủ, cô đến với Rex. Do chưa quen với độ truyền âm của ngôi nhà, họ chỉ thì thầm. Nhưng thực ra họ đã có thể nói to hơn: phòng ngủ của Albinus ở đủ xa.