Tiếng Lòng Của Tiểu Sư Muội

Chương 10


Ta tiếp tục nói: “Rõ ràng là Khương Dung giấu bệnh, cố ý để ta tặng bướm cho nàng, sau đó bất ngờ phát bệnh, loan truyền khắp nơi, khiến mọi người nghĩ rằng ta hại nàng.”

“Không phải, không phải vậy!” Khương Dung vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Ta liếc nhìn nàng, rồi quay lại nói với Mộc sư tỷ: “Thủ đoạn của Khương Dung, chắc chắn không chỉ nhằm vào một mình ta. Ta nhớ Mộc sư tỷ thích đại sư huynh, tỷ có từng thắc mắc vì sao đại sư huynh lại lạnh nhạt với tỷ không? Chẳng phải vì năm đó tỷ tìm được viên giao châu, Khương Dung muốn có, nhưng tỷ không cho, nàng liền bôi nhọ tỷ trước mặt đại sư huynh, khiến huynh ấy đối xử lạnh nhạt với tỷ sao?”

Mộc sư tỷ lập tức biến sắc.

Ta nói tiếp: “Sư tỷ, tỷ hãy suy nghĩ kỹ lại, có phải thái độ của đại sư huynh thay đổi sau khi xảy ra chuyện giao châu hay không?”

Mộc sư tỷ liền quay sang nhìn Khương Dung, ánh mắt đầy nghi ngờ, thậm chí lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Vẻ mặt của nàng cho thấy nàng đã tin lời ta.

Những người khác dường như cũng tỉnh ngộ, bắt đầu nói: “Đúng rồi, biết mình bị bệnh suyễn, sao không nói với Tần Ca chứ? Sao lại phải nhận con bướm? Sao vừa phát bệnh liền truyền khắp tông môn?”

“Mộc sư tỷ và đại sư huynh quả thật từng cãi nhau vì giao châu…”

Nhìn dư luận bắt đầu nghiêng về phía mình, ta vô cùng hài lòng, tiếp tục nói: “Khi ta chín phần c.h.ế.t, một phần sống trở về tông môn, ta đã mang lưu ảnh thạch cho mọi người xem, tất cả đều chứng kiến cảnh Khương Dung hại ta.”

“Rồi sau đó, có đệ tử mời ta đi luyện kiếm, túi của ta bỗng dưng biến mất, lưu ảnh thạch, bảo vật đều mất sạch, rồi sư tôn lại đột ngột nghi ngờ rằng lưu ảnh thạch là giả… Ta rất muốn biết, hôm đó đệ tử nào đã mời ta đi luyện kiếm, là do ai sai khiến?”

Ta tiến lên, nắm lấy một đệ tử có vẻ mặt hoảng hốt — chính là kẻ hôm đó đã mời ta lên hậu sơn luyện kiếm.

“Nói, ai đã bảo ngươi mời ta luyện kiếm?”

Đệ tử ấp úng không dám trả lời.

“A!”

Nhìn thấy sự thật sắp bị phơi bày, Khương Dung trắng bệch, trợn mắt, lại một lần nữa ngất xỉu.

“Tiểu sư muội ngất xỉu rồi!”

Mọi người xung quanh hốt hoảng kêu lên.

“Đừng sợ!”

Ta lớn tiếng nói, rồi lao tới túm lấy tóc Khương Dung, dùng sức tát liên tiếp vào mặt nàng.

Bốp! Bốp!

Tiếng vang thanh thúy, rõ ràng.

Nhìn thấy tư thế mạnh mẽ của ta, mọi người ngây người, không dám tiến lên.

Ta tiếp tục tát tới tấp: “Tỉnh lại đi!”

Mặt Khương Dung đã sưng vù, nhưng nàng vẫn cắn răng không chịu tỉnh.

Ta buông Khương Dung ra, cười nói: “Không chịu tỉnh đúng không? Vậy thì ta đ.â.m một nhát. Trước đây khi ta lang thang dưới trần, có nghe một phương pháp dân gian, chỉ cần đ.â.m một nhát vào lòng bàn tay, người c.h.ế.t cũng có thể sống lại!”

Nói xong, không để ai kịp phản ứng, ta rút thanh ma kiếm bên hông, mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào bàn tay Khương Dung đang nằm sóng soài dưới đất.

“A a a!”

Tiếng thét chói tai vang lên, Khương Dung bật dậy khỏi mặt đất, ôm lấy bàn tay bị thương, gương mặt méo mó vì đau đớn, hét lớn vào ta: “Đồ t.i.ệ.n nhân, ngươi dám hại ta!”

Ta quay đầu nói với mọi người đang trợn tròn mắt vì kinh ngạc: “Nhìn xem, nàng không phải đã tỉnh lại rồi sao?”

Những người có mặt không phải đều là kẻ ngốc, họ lập tức hiểu ra Khương Dung chỉ giả vờ ngất.

Hơn nữa, nàng vừa mới gọi ta là “t.i.ệ.n nhân,” hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài dịu dàng, yếu đuối mà nàng vẫn giả vờ bấy lâu, khiến mọi người bắt đầu hoài nghi.

Ta tiếp tục: “Tỉnh lại rồi thì tiếp tục đối chất. Vị sư huynh này, có phải Khương Dung đã bảo ngươi mời ta đi luyện kiếm không?”

Vị sư huynh nhìn Khương Dung, rồi lại nhìn xung quanh, do dự một lúc, cuối cùng hạ giọng nói: “Phải… nàng có nhắc tới một lần, ta thấy cũng không sao nên mới mời ngươi đi luyện kiếm, ta không hề có ý muốn hại ngươi!”

“Giờ thì đã rõ rồi.” Ta lớn tiếng nói, “Khương Dung cố tình sai người mời ta luyện kiếm, sau đó thừa cơ hội lấy trộm túi của ta. Bảo vật và lưu ảnh thạch chắc chắn đều đang ở chỗ nàng. Biết ta không còn bằng chứng, nàng mới xúi giục sư tôn nói rằng ta làm giả… Nếu ta có khả năng làm giả lưu ảnh thạch, sao lại để nàng hết lần này đến lần khác vu oan cho ta? Vài tháng trước, khi ta mới trở về Vân Tiên Tông, đã lấy lưu ảnh thạch ra cho mọi người xem ở ngay trước sơn môn!”

Sắc mặt Khương Dung tái nhợt.

Mọi người đã hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của ta.

Dù Khương Dung có được khí vận che chở, khiến mọi người dễ dàng tin tưởng nàng, nhưng khi bằng chứng rõ ràng, trừ những người đặc biệt yêu thương nàng, đa số sẽ không mù quáng mà theo nàng.

“Giờ ngươi còn gì để nói?” Ta mỉm cười nhìn Khương Dung.

Mọi người cũng đồng loạt quay sang nhìn nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận