Khi Suze quay về, tôi đang ngồi trên sàn nhà phòng khách nơi cô ấy đã để tôi lại một mình, vô hồn nhìn vào tivi và nhét mấy cái bánh KitKat vào miệng.
“Chúa ơi,” cô ấy nói, đánh rơi cả túi xách xuống sàn nhà. “Bex này, cậu ổn chứ? Lẽ ra mình không nên để cậu lại một mình.”
“Mình ổn!” tôi nói, ngẩng lên và cố ép khuôn mặt chết cứng của mình nhoẻn cười. “Buổi hội thảo bán hàng thế nào?”
“Ừm… nó thực sự rất tốt, thực sự,” Suze nói và tỏ ra bối rối. “Mọi người không ngừng chúc mừng mình việc các khung ảnh của mình đang được bán ra. Họ đều biết đến mình! Họ đã thuyết trình về các mẫu mã mới của mình, và mọi người thích chúng…”
“Thật quá tuyệt vời, Suze ạ,” tôi nói, và tiến lại gần nắm chặt tay cô ấy. “Cậu xứng đáng được như vậy.”
“Ừm. Cậu biết đấy.” Cô ấy mím môi – rồi cầm một chai rượu đã cạn sạch từ sàn nhà và đặt nó lên bàn.
“Vậy… Luke có gọi điện không?” cô ấy do dự hỏi
“Không,” tôi nói sau một hồi im lặng. “không, anh ấy không gọi.” Tôi nhìn Suze, rồi quay đi chỗ khác.
“Cậu đang xem gì thế?” cô ấy nói khi tới mẩu quảng cáo của Diet Coke.
“Mình đang xem chương trình Morning Coffee,” tôi nói. “Sắp có kịch bản tư vấn tài chính.”
“Cái gì?” Mặt Suze nhăn lại khó chịu. “Bex này, bọn mình chuyển kênh khác đi.” Cô ấy với tay lấy cái điều khiển từ xa nhưng tôi chộp lấy nó.
“Đừng!” tôi nói, nhìn chắm chặp vào cái màn hình. “Mình muốn xem nó.”
Tiếng nhạc quen thuộc của chương trình Morning Coffee vang lên khi biểu tượng đồ hoạ cốc cà phê của chương trình xuất hiện và biến mất dần. “Xin chào!” Emma vui vẻ nói và nhìn vào ống kính.
“Chào mừng trở lại với chuyên mục của chúng tôi. Và bây giờ cho phép chúng tôi giới thiệu chuyên gia tài chính mới, Clare Edwards!”
Tôi nhìn chằm chặp vào khuôn mặt quen thuộc của Clare, cảm giác nhục nhã lan toả khắp người. Khi họ quay gần cô ta, tôi đã sốc đến mức đổ cả cà phê vào tay. Bây giờ nó vẫn còn đau.
“Clare Edwards là ai vậy?” Suze nói, ghét cay ghét đắng nhìn chằm chặp vào màn hình.
“Mình đã từng làm việc với cô ta ở tờ Successful Saving,” tôi nói, đầu không nhúc nhích. “Cô ta đã từng ngồi cạnh mình.”
Máy quay lia rộng để chiếu rõ Clare, đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với Emma, đang nhìn không chớp mắt.
“Trông cô ta không có vẻ gì thú vị cả,” Suze nói.
“Đúng vậy.”
“Vậy Clare này,” Emma vui vẻ nói. “Triết lý cơ bản của cô về tài chính là gì?”
“Cô có khẩu hiệu naò không?” Rory vui vẻ chen ngang.
“Tôi không tin vào các khẩu hiệu,” Clare nói, nhìn Rory với ánh mắt không tán thành. “Tài chính cá nhân không phải là một vấn đề tầm thường.”
“Đúng thế!” Rory nói. “Tất nhiên không phải vậy rồi. Ừm… vậy – chị có lời khuyên nào quan trọng cho những người có ý định tiết kiệm không, Clare?”
“Tôi không tin vào những nhận định khái quát phù phiếm và sai lạc,” Clare nói. “Tất cả các nhà đầu tư nên chia khoản vốn của mình thành nhiều phần để đầu tư sao cho phù hợp với những yêu cầu cá nhân và tình trạng thuế của họ.”
“Chắc chắn rồi!” Emma nói sau một quãng im lặng. “Đúng. Được rồi – bây giờ chúng ta sẽ trả lời điện thoại chứ? Có Mandy gọi đến từ Norwich.”
Khi người gọi đầu tiên được nối máy thì chuông điện thoại trong phòng khách của chúng tôi cũng reo.
“Alô?” Suze nói, nhấc điện thoại lên và giảm tiếng tivi nhỏ lại. “Ồ, chào bác Bloomwood. Bác có muốn nói chuyện với Becky không ạ?”
Cô ấy nhướn mày với tôi và tôi nhăn mặt lại. Tôi chỉ mới nói chuyện qua với bố mẹ tôi kể từ khi tôi quay lại Anh. Họ biết tôi sẽ không chuyển đi New York nữa – nhưng đó là tất cả những gì tôi nói với họ từ đó đến nay. Tôi không còn mặt mũi nào mà nói với họ mọi chuyện xảy ra khủng khiếp như thế nào nữa.
“Becky con yêu, mẹ vừa xem chương trình Morning Coffee!” Mẹ tôi nói. “Cái cô gái kia đang làm gì thế, đưa ra lời khuyên về tài chính sao?”
“Không… không sao mà mẹ, mẹ đừng lo lắng!” tôi nói, cảm thấy các ngón tay nắm chặt thọc sâu vào lòng bàn tay. “Họ chỉ… họ chỉ mời cô ta khi con đi vắng thôi.”
“Ừ. Lẽ ra họ nên chọn ai đó khá hơn thế. Cô ta có bộ mặt đau khổ quá con nhỉ?” Giọng bà nghẹn lại. “Cái gì vậy Graham? Bố con nói, ít nhất cô ta cũng chỉ ra con đã làm tốt thế nào. Nhưng chắc chắn bây giờ con đã về, họ có thể để cô ta đi chưa?”
“Con không nghĩ mọi việc đơn giản vậy đâu ạ,” tôi nói sau một hồi im lặng. “Các bản hợp đồng và… mọi thứ.”
“Vậy khi nào con lên hình trở lại? Bởi vì mẹ biết Janice sẽ lại hỏi.”
“Con không biết mẹ ạ,” tôi khổ sở nói. “Mẹ nghe này, con phải đi bây giờ, được không ạ? Có ai đó đang chờ ở cửa. Nhưng con sẽ gọi lại cho mẹ ngay!”
Tôi đặt máy xuống, lấy tay ôm mặt.
“Mình phải làm gì đây?” tôi tuyệt vọng hỏi. “Mình phải làm gì hả Suze? Mình không thể nói với họ là mình đã bị sa thải. Mình không thể làm vậy.” Tuyệt vọng, nước mắt tôi chảy tràn hai khoé mắt.
“Họ rất tự hào về mình. Và mình không thể để họ thất vọng được.”
“Cậu không để họ thất vọng mà!” Suze cãi lại. “đó không phải là lỗi của cậu khi cái chương trình Morning Coffee ngu ngốc đó đã cư xử thái quá. Và mình cược là họ đang hối hận. Ý mình là, hãy nhìn cô ta đi!”
Cô ấy bật to tiếng tivi lên và giọng Clare gào lên cứng nhắc khắp căn phòng. “Những người không có khả năng tự lo cho thời kỳ nghỉ hưu của mình thì chẳng khác nào những con đỉa đang hút máu tất cả chúng ta.”
“Tôi muốn nói,” Rory tiếp tục. “Nói như thế không phải quá cay nghiệt sao?”
“Ý mình là, hãy nghe cô ta nói đi!” Suze nói. “Cô ta thật kinh khủng.”
“Có lẽ vậy,” tôi đáp sau một hồi im lặng. “Nhưng ngay cả khi tống cổ cô ta thì họ cũng không bao giờ bảo mình quay lại. Như vậy chẳng khác nào họ nói họ đã sai.”
“Họ đã sai!”
Chuông điện thoại reo lên và cô ấy nhìn tôi. “Cậu ở nhà hay ra ngoài?”
“Ra ngoài. Và cậu không biết lúc nào mình sẽ về.”
“OK…” Cô ấy cầm điện thoại lên. “Alo. Xin lỗi, Becky đang ra ngoài.”
“Wendy này, chị đã mắc hết sai lần này đến sai lầm khác,” Clare Edwards nói trên màn hình.
“Chị chưa bao giờ nghe đến tài khoản tiền gửi ư? Mà chị lại đi thế chấp nhà để mua thuyền buồn vậy…”
“Không, tôi không biết khi nào cô ấy sẽ quay lại,” Suze nói. “Cô có muốn tôi ghi lại lời nhắn không?” Cô ấy cầm bút lên và bắt đầu viết. “Ok… được rồi… vâng. Vâng, tôi sẽ nói lại với cô ấy. Cảm ơn.”
“Vậy,” tôi nói khi cô ấy đặt máy xuống. “Ai gọi thế?”
Tôi biết thật ngốc nhưng khi ngước lên nhìn cô ấy, không không thể không cảm thấy một tia hy vọng ấm áp nào đó. Có lẽ đó là nhà sản xuất của một chương trình khác. Có lẽ ai đó muốn đề nghị tôi có chuyên mục riêng. Có lẽ đó là John Gavin gọi để xin lỗi và đề nghị cấp cho tôi hạn mức thấu chi không giới hạn và miễn phí lãi suất vay. Có lẽ đó là một cuộc điện thoại sẽ làm cho mọi việc tốt đẹp trở lại.
“Đó là Mel. Trợ lý của Luke.”
“Ồ.” Tôi nhìn cô ấy chằm chặp đầy lo sợ. “Cô ấy muốn gì?”
“Rõ ràng là một bưu kiện nào đó được gửi đến văn phòng của cô ấy, đề tên cậu. Từ Mỹ. Từ cửa hiệu sách Barnes & Noble.”
Tôi nhìn cô ấy chằm chặp vô hồn – rồi, bỗng nhiên tôi nhớ ra cái lần đến cửa hàng sách Barnes & Noble cùng với Luke. Tôi đã mua một chồng sách ảnh, và Luke đã gợi ý tôi gửi chúng bằng hoá đơn công ty thay vì việc tha lôi chúng khắp nơi. Mới vậy mà cảm giác như đã hàng triệu năm trôi qua.
“Ừ, mình biết nó là gì rồi.” Tôi ngần ngại. “Cô ấy… có nhắc đến Luke không?”
“Không.” Suze nói đầy thông cảm. “Cô ấy chỉ nói hãy ghé qua bất cứ lúc nào cậu muốn. Và cô ấy nói thực sự rất tiếc vì mọi chuyện xảy ra với câụ… và nếu cậu muốn nói chuyện thì cứ gọi cho cô ấy.”
“Ừ.” Tôi khom vai, ôm gối, và bật tivi to lên.
Vài ngày sau đó, tôi dằn lòng không đi đâu cả. Tôi thực sự không muốn mấy cuốn sách đó nữa. Và tôi không thể chịu nổi ý nghĩ sẽ đi vào đó – đối mặt với tất cả những cái nhìn soi mói từ nhân viên của Luke mà vẫn ngẩng cao đầu vờ như mọi việc vẫn ổn.
Nhưng dần dần tôi bắt đầu nghĩ muốn gặp Mel. Cô ấy là người duy nhất biết rất rõ về chuyện Luke mà tôi có thể nói chuyện, và sẽ rất vui nếu được trải lòng với cô ấy. Hơn nữa, cô ấy có thể đã nghe được tin gì đó về việc làm ăn ở Mỹ. Tôi biết Luke và tôi đã hoàn toàn cắt đứt, tôi biết chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến mình nữa. Nhưng tôi không thể không quan tâm đến việc anh có giành được hợp đồng hay không.
Vì vậy bốn ngày sau, khoảng 6 giờ, tôi đi bộ chậm rãi đến cửa Tập đoàn Brandon Communications, tim tôi đập thình thịch. Thật may mắn người gác cửa thân thiện đó đang trực. Anh ấy đã thấy tôi ghé thăm nhiều lần đến mức vẫy tay ra hiệu tôi vào, vì vậy tôi không phải giới thiệu to tát này kia cho chuyến ghé thăm của mình.
Tôi ra khỏi thang máy ở tầng năm, và thật ngạc nhiên, không có ai ở bàn lễ tân. Thật lạ. Tôi đợi vài giây nữa – tha thẩn qua bàn lễ tân rồi đi xuống hành lang chính. Tôi bước từ từ xuống từng bậc – và mặt tôi bỗng nhăn nhó khó hiểu. Có cái gì đó không ổn ở đây. Có cái gì rất khác.
Thật quá yên tĩnh. Cả nơi này như chết lặng. Khi tôi nhìn khắp lượt văn phòng chia nhiều vách ngăn, hầu hết các ghế đều không có ai ngồi. Không có tiếng chuông điện thoại reo; không có ai đi đi lại lại; không có cuộc tranh luận nào diễn ra.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì xảy ra với bầu không khí vốn nào nhiệt ở Brandon vậy? Chuyện gì xảy ra với công ty của Luke vậy?
Tôi đi qua chỗ máy pha cà phê, hai gã tôi ngờ ngợ đang đứng đó nói chuyện với nhau. Một người có thái độ cáu kính, cằn nhằn và người kia đồng tình – nhưng tôi không thể nghe thấy họ nói gì. Khi tôi lại gần, họ lập tức im lặng. Họ nám cho tôi những cái nhìn soi mói rồi liếc mắt với nhau và đi khỏi, rồi họ bắt đầu nói chuyện lại, nhưng lần này giọng nhỏ hơn.
Tôi không thể tin đây lại là Tập đoàn Brandon Communications. Cảm giác về nơi này hoàn toàn khác. Giống như một công ty cạn kiệt sức sống, nơi không ai quan tâm tới việc họ đang làm gì. Tôi đi đến bàn của Mel – và giống như tất cả những người khác,cô ấy đã về nhà nghỉ tối. Mel, người thường ngày vẫn ở lại ít nhất đến bảy giờ, giờ đã lấy một ly rượu và đi thay đồ trong toa lét cho một buổi tối tuyệt vời mà cô đã lên kế hoạch.
Tôi lục tìm quanh bên dưới ghế của cô ấy cho đến khi tìm thấy gói bưu kiện đề tên tôi, và viết nguệch ngoạc lên một tờ giấy nhắc việc. Rồi tôi đứng dậy, ôm chặt gói bưu kiện nặng, tự nhủ tôi đã lấy được thứ tôi muốn đến lấy. Bây giờ tôi nên đi. Không còn gì giữ tôi lại nữa.
Nhưng thay vì bước đi khỏi đây, tôi đứng chết lặng. Nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng đóng kín của Luke.
Phòng làm việc của Luke. Có lẽ trong đó có fax anh gửi về. Các tin nhắn về tiến triển công việc ở New York. Có lẽ có cả tin nhắn về tôi. Khi nhìn vào tấm biển gỗ phẳng lì trống rỗng trước mặt, tôi có cảm giác như cái gì đó mạnh mẽ thôi thúc mình bước vào tìm hiểu.
Nhưng rồi – chính xác tôi sẽ làm gì? Xem qua các hồ sơ của anh à? Nghe các tin nhắn trên hộp thư thoại của anh à? Ý tôi là, chuyện gì xảy ra nếu tôi bị bắt quả tang?
Tôi đứng đó, giằng xé – biết rằng tôi thực sự không định đi và olục lọi đồ của anh, nhưng lại không thể bước chân đi – rồi đột nhiên tôi đờ người vì sốc. Tay nắm cửa phòng anh bắt đầu xoay.
Ôi, chết tiệt. Chết tiệt. Có ai đó ở trong phòng! Họ đang đi ra!
Trong một phút hoảng hốt tột độ, tôi nhận thấy mình đang núp xuống khuất tầm nhìn sau chiếc ghế tựa của Mel. Khi cuộn tròn người lại như một viên bi, tôi cảm thấy thực sự sợ hãi, giống như đứa trẻ con đang chơi trò trốn tìm. Tôi nghe thấy giọng nói nào đó thầm thì – rồi cánh cửa bật mở tung và ai đó bước ra. Từ vị trí thuận lợi của mình, tất cả những gì tôi thấy là một phụ nữ, và cô ta đang đi một đôi giày mới hiệu Chanel chắc phải ngốn đến bom tấn tiền. Theo sau cô ta là hai đôi chân nam giới, và ba người bắt đầu đi xuống hành lang. Tôi không thể chịu đựơc việc thập thò sau cái ghế – và tất nhiên là thế. Đó là Alicia Quỷ cái Chân dài, với Ben Bridges và một gã khá quen nhưng tôi không thể định hình được.
Được, tôi đoán việc đó cũng đúng thôi. Cô ta phụ trách trong khi Luke đi vắng. Nhưng cô ta có phải chiếm phòng làm việc của Luke không? Ý tôi là, sao cô ta không dùng phòng họp ấy?
“Xin lỗi vì chúng ta lại phải gặp nhau ở đây,” tôi có thể nghe thấy cô ta nói thế. “Hiển nhiên lần tới sẽ là ở số 17 phố King.”
Họ tiếp tục nói chuyện cho tới khi đến thang máy và biến mất. Nhưng khi cánh cửa thang máy mở ra, chỉ có gã đàn ông nhìn quen quen kia đi vào và một lát sau, Alicia và Ben quay trở lại phòng làm việc của Luke.
“Em sẽ lấy mấy tài liệu đó,” Alicia nói, và bứoc vào phòng làm việc của Luke, để cửa mở. Trong khi đó, Ben đi tha thẩn quanh cái bình nước, ấn nút gì đó trên đồng hồ đeo tay và nhìn chăm chú vào cái màn hình bé tí xíu.
Chuyện này thật kinh khủng! Tôi bị nhốt ở đây cho đến khi họ đi khỏi. Đầu gối tôi bắt đầu đau và tôi có cảm giác khủng khiếp rằng nếu mình di chuyển dù chỉ một phân thôi, một trong cái cái đầu gối sẽ kêu răng rắc. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ben và Alicia ở lại đây cả đêm? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ đứng gần bàn làm việc của Mel? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ âu yếm nhau trên bàn làm việc của Mel?
“Ok,” ALicia nói, đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng. “Em nghĩ xong việc rồi. Cuộc họp tốt đẹp, em nghĩ thế.”
“Anh đoán thế.” Ben ngẩng lên khỏi cái đồng hồ đeo tay. “Em có nghĩ Frank đúng không? Em có nghĩ anh ta có thể sẽ kiện không?”
Frank! Tất nhiên rồi. Gã kia là Fran Harper. Gã phụ trách về truyền thông của Ngân hàng London. Tôi đã từng gặp gã này ở các buổi họp báo.
“Anh ta sẽ không kiện đâu,” Alicia bình tĩnh nói. “Anh ta không muốn mất thể diện thêm nữa.”
“Anh ta đã mất một khoản kha khá rồi,” Ben nói, nhướn mày lên. “Chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ là người vô hình.”
“đúng vậy,” Alicia nói, và cười tự mãn với anh ta. Cô ta nhìn chồng tài liệu trên tay. “Em lấy đủ mọi thứ chưa nhỉ? Em nghĩ vậy. Được rồi, em về đây. Ed chắc đang đợi em. Gặp anh ngày mai nhé.”
Cả hai bọn họ biến xuống hành lang và lần này, ơn Chúa, họ đi vào thang máy. Khi biết chắc họ đã đi khỏi, tôi ngồi dựa về phía sau gót chân và nhăn mặt khó hiểu. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao họ nói về chuyện kiện tụng? Kiện ai chứ? Và tại sao ngân hàng London lại dính vào chuyện này?
Hay ngân hàng London sắp kiện Luke? Nghe có vẻ như một mớ lộn xộn thực sự. Tôi nghĩ nhiệm vụ của Alicia là giữ cho mọi việc trong tầm kiểm soát chứ.
Tôi ngồi im một lúc, cố gắng suy xét mọi việc. Nhưng tôi không thực sự hiểu ra điều gì – và đột nhiên tôi nghĩ nên ra khỏi đây trong khi mọi việc còn ổn.Tôi đứng dậy, nhăn nhó vì bị chuột rút ở chân, và lắc lư cái chân cho máu lưu thông trở lại. Rồi tôi nhấc đống bưu kiện của mình lên, lắc đầu về phía sau, và với vẻ bình thản nhất có thể, tôi đi xuống hành lang về phía thang máy. Tôi vừa ấn nút mở cửa thang máy thì chuông điện thoại reo lên trong túi khiến tôi giật thóp mình. Chết tiệt, cái điện thoại của tôi! Ơn Chúa nó đã không kêu khi tôi nâp sau bàn làm việc của Mel!
“Alô,” tôi nói, khi đi vào thang máy.
“Bex à, Suze đây.”
“Suze à!” tôi nói, và cười run rẩy. “Cậu không biết là suýt nữa cậu đã gây rắc rối cho mình đấy! Nếu cậu gọi năm phút trước thì cậu đã…”
“Bex này, nghe đây,” Suze nói rất khẩn cấp. “Cậu vừa có điện thoại.”
“Thì sao?” Tôi ấn nút xuống tầng một. “Ai gọi thế?”
“Zelda của chương trình Morning Coffee! Cô ấy muốn nói chuyện với cậu! Cô ấy hỏi cậu có muốn gặp cô ấy vào bữa ăn trưa vào ngày mai không?”
Đêm hôm đó, tôi gần như chỉ ngủ được một tiếng đồng hồ. Suze và tôi đã thức rất khuya, chọn xem tôi nên mặc gì – và khi lên giường ngủ, tôi vẫn nằm đó, nhìn đăm đăm lên trần nhà, đầu óc nghĩ ngợi mông lung. Liệu họ có để tôi làm tiếp công việc cũ không? Hay họ sẽ cho tôi làm việc khác? Có lẽ họ thăng chức cho tôi chăng? Có lẽ họ để tôi phụ trách một chương trình riêng?
Nhưng cho đến sáng sớm hôm sau, tất cả những câu chuyện thần tiên điên khùng kia của tôi cũng phai nhạt dần, để lại một sự thật trần trụi. Sự thật là, tất cả những gì tôi muốn là lấy lại công việc cũ của mình. Tôi muốn được nói với mẹ rằng hãy xem con dẫn chương trình lại, bắt đầu trả các khoản chi trội… và làm lại cuộc đời một lần nữa. Một cơ hội khác. Đó là tất cả những gì tôi muốn.
“Cậu thấy chưa?” Suze nói khi tôi vừa mặc xong quần áo. “Cậu thấy chưa? Mình biết ngay là họ sẽ muốn mời lại cậu mà. Cái cô Clare Edwards kia đúng là đồ bỏ đi! Hoàn toàn và tuyệt nhiên…”
“Suze này,” tôi ngắt lời. “Trông mình thế nào?”
“Rất tuyệt,” Suze nói, đưa mắt nhìn từ đầu xuống chân rồi từ chân lên đầu tôi vẻ đầy ủng hộ. Tôi đang mặc chiếc quần Banana Republic màu đen và chiếc áo khoác thắt eo màu xám bên ngoài áo sơ mi màu trắng, cổ quàng chiếc khăn màu xanh lá cây thẫm màu,
Lẽ ra tôi định quàng chiếc khăn Denny and George – thậm chí tôi đã cầm nó lên từ bàn phấn. Nhưng rồi, gần như ngay tức thì, tôi lại đặt nó xuống. Tôi không biết tại sao nữa.
“Rất ấn tượng,” Suze nói thêm. “Cậu ăn trưa ở đâu vậy?”
“Tiệm Lorenzo.”
“San Lorenzo à?” Mắt cô ấy mở to vì quá ngạc nhiên.
“không, mình không nghĩ thế. Chỉ là… Lorenzo thôi. Mình chưa đến đó bao giờ.”
“Ừ, chắc chắn cậu sẽ gọi sâm panh nhé,” Suze nói. “Và nói với họ rằng cậu đã bỏ qua rất nhiều lời đề nghị công việc rồi, vì vậy nếu họ muốn cậu quay lại thì họ phải trả rất nhiều tiền. Đó là thoả thuận, hoặc là chấp nhận hoặc là không.”
“Được rồi, tôi nói, xoáy cây mascara.
“Nếu lợi nhuận của họ đang bị đe doạ thì họ phải chấp nhận thôi,” Suze nhấn mạnh. “Để có sản phẩm chất lượng cao thì cậu phải trả giá tương ứng với chất lượng đó. Cậu muốn giành đựơc thoả thuận ở mức giá của cậu, theo các điều kiện của cậu.”
“Suze này…” Tôi ngừng lại, quyệt mascara lên lông mi. “Cậu lấy đâu ra mấy thứ đó đấy?”
“Thứ gì?”
“Tất cả những thứ như… lợi nhuận và giành được thoả thuận ấy.”
“Ồ, mấy thứ đó à! Ở hội thảo của Harleys. Chúng mình đã có một buổi hội thảo do một trong những người bán hàng hàng đầu ở Mỹ thuyết trình! Nó rất tuyệt! Cậu biết không, một sản phẩm chỉ tốt khi có một người bán hàng tuyệt vời thôi.”
“Chắc là thế rồi.” Tôi cầm cái túi xách lên kiểm tra xem đã mang đủ chưa – rồi ngẩng lên và thở thật sâu. “Được rồi, mình đi đây.”
“Chúc cậu may mắn!” Suze nói. “Thêm nữa, cậu biết đấy, không có may mắn trong kinh doanh. Chỉ có nỗ lực, quyết tâm và nỗ lực hơn nữa!”
“Ok,” tôi hoài nghi nói. “Mình sẽ cố nhớ điều đó.”
Địa chỉ tôi được đưa để đến quán Lorenzo ghi tên một phố ở khu Soho – và khi tìm được đến nơi, tôi không thấy một nét gì trông giống nhà hàng cả. Nó như một toà nhà văn phòng, với một vài hiệu bán báo nhỏ, một quán cà phê,và một…
Từ từ đã. Tôi dừng khựng lại, nhìn chằm chặp vào biển hiệu trên tiệm cà phê đó, “Tiệm cà phê và bánh sandwich Lorenzo.”
“Chắc chắn… đây không thể là chỗ chúng tôi sẽ gặp chứ.
“Becky này!” Tôi ngẩng đầu lên thấy Zelda đang đi bộ tiến về phía mình, mặc quần jeans và áo Puffa. “Chị tìm được không khó chứ?”
“Vâng,” tôi nói, cố gắng không tỏ ra chưng hửng. “vâng, tôi đã tìm được.”
“Chị không phiền nếu chỉ ăn nhanh bữa trưa với một cái bánh sand-wich chứ?” cô ta nói, như đọc thấu tim gan tôi. “Chỉ vì đây là chỗ thuận tiện cho tôi.”
“Không sao! Ý tôi là….bánh sandwich cũng tuyệt!”
“Tốt rồi! Tôi khuyên chị hãy chọn món gà Ý!” Cô ta đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới. “Trông chị ăn vận thật đẹp. Chị đi đâu quan trọng nữa à?”
Tôi nhìn cô ta chằm chặp, cảm thấy đau đớn và tủi nhục. Tôi không thể thừa nhận rằng mình ăn mặc đặc biệt thế nảy chỉ để gặp cô ta.
“Ừm… vâng.” Tôi hắng giọng. “Một… một cuộc họp sau khi rới đây.”
“Ồ, vâng, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của chị đâu. Chỉ có một việc rất nhỏ tôi muốn đề đạt với chị.” Cô ta mỉm cười thoáng qua với tôi. “Chúng tôi nghĩ sẽ hay hơn nếu gặp mặt trực tiếp.”
Đây không diễn ra đúng như những gì tôi mường tượng về bữa trưa tuyệt vời của chúng tôi. Nhưng khi nhìn gã phục vụ ở quán nhẹ nhàng đặt món gà Ý cùng với bánh mì và xa lát rồi cắt từng miếng sandwich thành bốn miếng nhỏ thì tôi cảm tấhy kảh quan hơn. OK, có lẽ đây không phải là chỗ sang trọng với khăn trải bàn và rượu sâm panh. Có lẽ đây không phải là du thuyền sang trọng. Nhưng như thế lại tốt! Điều đó chứng tỏ họ vẫn nghĩ về tôi như một thành viên trong êkíp, đúng không nhỉ? Ai đó để cùng thư thái ăn một chiếc sandwich, và chia sẻ những cảm xúc về một mùa sắp sang.
Có lẽ họ muốn đưa tôi lên làm nhà cố vấn kịch bản. Hay đào tạo tôi thành một nhà sản xuất!
“Chúng tôi cảm thấy thương chị vô cùng, Becky ạ,” Zelda nói khi chúng tôi đi đến một chiếc bàn gỗ nhỏ, sắp xếp xong các khay bánh sand-wich và đồ uống. “Mọi việc thế nào rồi? Chị đã có công việc đang đợi sẵn ở New York chưa?”
“Ừm… không hẳn vậy,” tôi nói, và uống một ngụm nước khoáng. “đại loại mọi việc vẫn… đang ở giai đoạn chờ.” Tôi thấy mắt cô ta nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, và nhanh chóng nói thêm, “Nhưng tôi đã cân nhắc rất nhiều lời đề nghị. Chị biết đây – rất nhiều dự án khác nhau, và… và các ý tưởng đang trong quá trình phát triển…”
“Ồ, tốt quá! Tôi rất vui mừng. Chúng tôi đều cảm thấy rất tệ khi chị phải đi. Và tôi muốn chị biết rằng, đầy không phải quyết định của tôi.” Chị ta đặt tay lên tay tôi rồi nhanh chóng bỏ ra để cầm một miếng bánh kẹp. “Vậy là bây giờ… chuyển sang nói chuyện công việc nhá.” Cô ta uống một ngụm trà, và tôi cảm thấy ruột mình quặn lên vì lo lắng. “Chị nhớ nhà sản xuất của chúng ta chứ, Barry đấy?”
“Tất nhiên là tôi nhớ chứ.” tôi nói, hơi ngạc nhiên. Họ muốn tôi quên tên nhà sản xuất của mình rồi sao?
“Ừm, ông ấy mới có một ý tưởng khá thú vị.” Zelda cười vui vẻ với tôi và tôi cười đáp lại. “ông ấy nghĩ khán giả chwong trình Morning Coffee sẽ rất lấy làm thú vị khi nghe về… vấn đề nho nhỏ của chị.”
“Vâng,” tôi nói, cảm thấy nụ cười như đóng băng trên khuôn mặt mình. “Vâng, việc đó… việc đó thực sự là một…”
“Và ông ấy nghĩ có thể sẽ thật lý tưởng nếu chị tham gia vào cuộc thảo luận và/hoặc trả lời điện thoại gọi điện liên quan đén vấn đề này.” Cô ấy uống một ngụm trà. “Chị nghĩ sao?”
Tôi nhìn cô ta bối rối.
“Ý chị muốn nói đến việc quay lại kịch bản thường ngày của tôi à?”
“Ồ không! Ý tôi là, chúng tôi chắc không thể để chị đưa ra các lời tư vấn tài chính nữa, đúng không?” Cô ta khẽ cười. “Không, việc nay giống một chủ đề nóng hổi chỉ làm một lần. ‘Mua sắm đã làm hỏng đời tôi như thế nào?’ Đại khái như thế.” Cô ta cắn thêm một tiếng bánh nữa. “Và thật lý tưởng, nếu chương chình là… làm sao tôi diễn đạt được nhỉ? Một chương trình cảm động. Có lẽ chị phải chịu đựng một chút về tinh thần. Hãy nói về bố mẹ chị, việc này cũng huỷ hoại cuộc đời họ như thế nào… vấn đề từ khi chị còn nhỏ… trục trặc trong tình cảm… đây là những ý tưởng cho chương trình, rất rõ ràng!” Cô ta ngẩng lên. “Và chị biết đấy, nếu chị có thể khóc thì…”
“Có thể… khóc à?” Tôi thốt lên đầy hoài nghi.
“Không bắt buộc. Cách này hay cách khác.” Zelda ngả người về phía trước vẻ sốt sắng. “Chúng tôi muốn đây sẽ là một kỷ niệm đẹp đối với chị, Becky ạ. Chúng tôi muốn giúp đỡ. Vì thế chúng tôi sẽ để Clare Edwards xuất hiện ở trường quay cùng với chị, và đưa ra những lời khuyện cho chị…”
“Clare Edwards!”
“Đúng thế! Chị đã từng làm việc với cô ấy đúng không? Đó là lý do tại sao chúng tôi nghĩ đến cô ấy. Và chị biết không, cô ấy đúng là một hiện tượng! Cô ấy thực sự còn mắng nhiếc cả người gọi điện đến! Vì thế chúng tôi quyết định gọi cô ấy là Clare Hung dữ và đưa cho cô ấy một cái roi để quất mạnh hơn!”
Cô ta mỉm cười vui vẻ với tôi còn tôi không thể cười được nữa. Cả khuôn mặt tôi như bị kim châm vì quá sốc và xấu hổ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bị xem thường đến vậy trong đời mình.
“Vậy chị nghĩ gì?” cô ta nói, uống soàm soạp cốc sinh tốt.
Tôi đặt cái bánh xuống, không thể ăn thêm miếng nào nữa.
“Tôi e rằng câu trả lời là không.”
“Ồ! Chắc chắn chị sẽ được trả tiền mà!” cô ta nói. “Lẽ ra tôi nên đề cập đến vấn đề này từ đầu.”
“Kể cả như vậy. Tôi cũng không có hứng thú.”
“Đừng vội trả lời như vậy. Hãy nghĩ về nó đi!” Zelda mỉm cười thật tươi với tôi rồi liếc nhìn đồng hồ. “Tôi phải đi ngay rồi,” tôi e là thế. Nhưng rất vui được gặp chị, Becky à. Và tôi rât mừng vì mọi việc vẫn tốt đẹp với chị.”
Sau khi cô ta đi khỏi, tôi ngồi im một lúc, uống chai nước khoáng của mình. Bề ngoài tôi rất bình tĩnh – nhưng trong lòng tôi như thiêu đốt bởi lòng căm hờn vì mất thể diện. Họ muốn tôi đến đó và khóc lóc. Đó là tất cả những gì họ muốn. Một mẩu báo lá cải rác rưởi – và bỗng nhiên tôi không còn là Becky Bloomwood, chuyện gia tài chính nữa. Tôi trở thành Becky Bloomwood, thất bại và suy sụp.
Tôi là Becky Bloomwood, hãy xem cô ta khóc và đưa khăn tay cho cô ta đi.
Được, họ chỉ có thể đưa mấy cái khăn tay khốn nạn, khốn nạn. Họ chỉ nhận những thứ đốn mạt… ngu xuẩn… đốn mạt… ngu xuẩn… đốn mạt…
“Cô ổn chứ?” người đàn ông ở bàn bên cạnh nói – và tôi hoảng sợ khi nhận ra rằng mình đang lẩm bẩm hơi to.
“Tôi ổn,” tôi đáp lại. “Cảm ơn anh.” Tôi đặt ly nước xuống và đi ra khỏi quán Lorenzo, đầu tôi ngẩng cao và cằm tôi giữ yên.
Tôi đi xuống đường rẽ vào một góc phố thậm chí không nhận ra mình đi đâu. Tôi không biết chỗ nào cần phải đi – vì thế tôi cứ đi, gần như tự thôi miên bản thân mình bởi nhịp điệu của các bước chân, nghĩ ngợi cuối cùng tôi sẽ gặp một ga tàu điện ngầm.
Khi bước đi, mắt tôi bỗng đau nhức và tôi tự nhủ đó là do trời lạnh. Đó là vì gió to. Tôi cho hai tay vào túi áo khoác, mím chặt môi lại và bước nhanh hơn, cố gắng không nghĩ ngợi gì. Nhưng cảm giác đau đớn trống rỗng nhen lên trong tôi; nỗi sợ hãi trống rỗng như ngày càng tồi tệ hơn. Tôi không thể có lại việc làm. Tôi thậm chí không có hy vọng nào tìm được việc làm. Tôi sẽ nói gì với Suze đây? Tôi sẽ nói gì với mẹ tôi đây?
Tôi sẽ làm gì với cuộc đời tôi đây.
“Ồ! Cẩn thận chứ!” tiếng ai đó hét lên sau lưng tôi – tôi hoảng sợ nhận ra mình đã bước xuống khỏi vỉa hè đứng ngay trước một người đi xe đạp.
“Xin lỗi,” tôi nói giọng khàn khàn khi người đi xe đạp quẹo đi khỏi mà vẫn giơ ngón tay ra chửi thề. Chuyện này thật lố bịch. Tôi phải tập trung lại. Ý tôi là, tôi đang ở đâu nhỉ, phải bắt đầu lại đi chứ? Tôi bắt đầu đi chầm chậm dọc vỉa hè, nhìn vào các cánh cửa kính văn phòng, tìm tên con đường tôi đang đi. Và khi tôi định hỏi ngươì cảnh sát giao thông thì đột nhiên nhìn thấy một biển hiệu. Phố King.
Tôi đứng đó, nhìn trống rỗng vào biển hiệu trong giây lát, tự hỏi tại sao cái tên này gợi nhớ điều gì đó trong đầu tôi. Rồi đột nhiên, tôi nhớ ra số 17 phố King. Nhớ ra Alicia.
Tôi nhìn vào số gắn trên cửa kính của căn nhà gần tôi nhất – và đó là số 23. Điều đó có nghĩa là… tôi chắc hẳn vừa đi qua số 17 rồi.
Giờ thì tôi hoàn toàn bị cảm giác tò mò chiếm lĩnh. Có cái quái gì ở số 17 phố King chứ? Có một bí mật nào hay điều gì đó chăng? Chúa ơi, con sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta hành nghề phù thuỷ trong thời gian rỗi.
Toàn thân tôi nhói đau bởi cảm giác tò mò khi bước lại cho đến khi đứng bên ngoài hai cánh cửa khiêm nhường đề số 17. Hiển nhiên đó là một toà nhà gồm rất nhiều công ty, nhưng khi tôi vừa đưa mắt nhìn xuống danh sách, không có cái nào nghe quen thuộc cả.
“Chào!” một gã mặc áo khoác bò nói, tay cầm một cốc cà phê. Anh ta tiến lại cửa, ấn mã số vào bàn phím, và đẩy cánh cửa ra. “Nhìn cô như đang bị lạc thì phải. Cô tìm ai à?”
“Ừm.. Tôi cũng không chắc nữa,” tôi ngập ngừng nói. “Tôi nghĩ tôi biết ai đó làm việc ở đây, nhưng tôi không thể nhớ được tên công ty.”
“Tên cô ấy là gì?”
“Tên cô ấy là… Alicia,” tôi nói – rồi bỗng nhiên ước mình đã không nói gì. Điều gì xảy ra nếu gã này biết Alicia? Điều gì xảy ra nếu cô ta ở đâu đó bên trong và anh ta sẽ đi vào tìm cô ta?
Nhưng anh ta nhăn mặt như không hiểu. “Tôi không biết ai tên Alicia cả… Phiền cô, gần đây có một vài người mới… Cô ấy làm trong lĩnh vực gì thế?”
“PR,” tôi nói sau một thoáng im lặng.
“PR à?” Chúng tôi làm về thiết kế đồ hoạ, ở đây…” Đột nhiên mặt anh ta bừng sáng. “Này, nhưng có lẽ cô ấy làm việc với công ty mới ở đây. B và B? Hay BBB à? Đại loại như vậy. Họ vẫn chưa bắt đầu giao dịch, vì thế chúng tôi chưa từng gặp họ.” Anh ta uống thêm một ngụm cappuccino nữa và tôi nhìn anh ta chằm chặp. Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng.
“Một công ty PR mới à? Đặt tại đây sao?”
“Vâng, đó là những gì tôi được biết. Họ thuê một không gian rất lớn trên tầng hai.”
Các suy nghĩ cứ nổ ra trong đầu tôi như pháo hoa vậy.
B và B. Bridges và Billington. Billington và Bridges.
“Anh có…” tôi cố gắng giữ bình tĩnh. “Anh có biết là PR trong lĩnh vực gì không?”
“À! Được, cái này thì tôi biết rất rõ. Về tài chính. Hiển nhiên một trong những khách hàng lớn nhất của họ là ngân hàng London. Hoặc không thì sẽ là vậy. Chắc chắn cũng phải kiếm được kha khá… Nhưng như tôi nói, chúng tôi chưa gặp bọn họ vì thế…” Anh ta nhìn tôi, sắc mặt bỗng thay đổi.
“Này. Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn,” tôi gượng nói. “Tôi nghĩ. Tôi phải…Tôi phải gọi điện thoại.”
Tôi quay số của khách sạn Bốn Mùa đến lần thứ ba – và mỗi lần chuông reo tôi lại cúp máy trước khi có thể ép mình yêu cầu gặp Luke Brandon. Cuối cùng tôi hít thở thật sâu, quay số máy lần nữa, và yêu cầu gặp Michael Ellis
“Michael à, tôi là Becky Bloomwood đây,” tôi nói khi được nối máy.
“Becky à!” anh ấy nói, giọng vui mừng chân thật khi nghe thấy tiếng tôi. “Cô ổn chứ?”
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi vừa nghe giọng nói của anh ấy thì đầu óc tôi lại miên man nghĩ về khách sạn Bốn Mùa. Tha thẩn về cái tiền sảnh tối mờ và đắt đỏ đó. Quay trở lại thế giới trong mơ ở New York.
“Tôi…” tôi hít thở sâu. “Tôi ổn. Anh biết đấy… trở lại cuộc sống thường ngày… bận rộn và bận rộn!”
Tôi sẽ không thú nhận rằng mình vừa mất việc. Tôi không muốn mọi người cảm thấy thương hại tôi.
“Tôi vừa trên đường đến trường quay,” tôi nói, nắm chặt tay lại. “Nhưng tôi muốn nói rất nhanh thôi. Tôi nghĩ tôi biết tại sao có tin đồn rằng Luke sắp mất Ngân hàng London.”
Tôi kể cho anh ấy nghe chính xác những gì tôi nghe lỏm được ở văn phòng, sao tôi lại đến phố King và tôi đã phát hiện ra điều gì.
“Tôi hiểu rồi,” Michael nói trong khi tôi dừng lại, nghe có vẻ dứt khoát. “Tôi hiểu. Cô biết không, có một điều khoản trong hợp đồng lao động nghiêm cấm nhân viên làm việc này. Nếu họ mua chuộc khách hàng, Luke có thể kiện họ.”
“họ cũng nói về chuyện đó. Có vẻ như họ nghĩ rằng anh ấy sẽ không kiện họ vì muốn giữ thể diện.”
Im lặng – và tôi có thể nghe thấy Michael đang suy nghĩ ở đầu dây bên kia.
“họ có lý,” anh ấy cuối cùng cũng lên tiếng. “Becky này, tôi phải nói chuyện với Luke. Cô đã thật xuất sắc khi tìm ra các thông tin này…”
“đó không phải là điều duy nhất,” Tôi hít thở thật sâu. “Michael này, ai đó cần nói chuyện với Luke. Tôi đã đến văn phòng của tập đoàn Brandon Communications, và nó hoàn toàn đã chết. Không ai nỗ lực làm việc, mọi người đều về nhà sớm… bầu không khí hoàn toàn khác hẳn. Không tốt chút nào.” Tôi mím môi. “Anh ấy cần về nhà.”
“Tại sao cô không tự nói với anh ấy?” Michael nhẹ nhàng nói. “Tôi chắc chắn là anh ấy sẽ muốn nghe cô nói.”
Nghe anh ấy nói thật tử tế và quan tâm, tôi tự nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
“Tôi không thể. Nếu tôi gọi điện cho anh ấy, anh ấy sẽ chỉ nghĩ là… anh ấy sẽ nghĩ là tôi đang cố gắng chứng tỏ điều gì đó, hoặc chỉ là lời đồn thổi ngu ngốc nào đó…” Tôi dừng lại, và nghẹn ngào.
“Thành thật mà nói, Michael à, tôi muốn anh hãy để tôi đứng ngoài chuyện này. Giả vờ như ai đó nói với anh. Nhưng ai đó cần phải nói với anh ấy.”
“Tôi sẽ gặp anh ấy trong nửa giờ đồng hồ nữa,” Michael tiếp. “Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Và Becky này… cô làm rất tốt đấy.”
Người gửi: Bà Marion Jefferson
Ngày 3 thàng Tư
Số 24 phố 88, Đông
New York
Cô Rebecca Bloomwood
Nhờ Khách sạn Bốn Mùa chuyển hộ
Số 57,phố 57 Đông
New York 10022
Ngày 3 tháng Mười năm 2000
Kính gửi cô Bloomwood:
Tôi rất vui vì đã được gặp cô trong bữa trưa tại nhà Nina Heywood hôm vừa rồi. Quả là hân hạnh cho tôi khi được tiếp xúc với một người trẻ tuổi, quảng giao và đầy hiểu biết như cô.
Tôi viết thư cho cô vì tôi sẽ qua Anh trong hai tuần tới và thực sự hy vọng cô có thể giúp giới thiệu tôi với hoàng tử William và nếu tiện, giới thiệu tôi với nữ hoàng? Tôi sẽ rất vinh hạnh nếu được mời nữ hoàng, hoàng tử và cô đi ăn tối, bất cứ túc nào thuận lợi cho cả ba người.
Rất mong nhận được thư trả lời của cô.
Kính thư,
(Bà) Marian Jefferson
T.B: Nếu không gặp được nữ hoàng thì liệu hoàng tử Philip được không?